Tống Yên có việc cần giải quyết nên nói vài câu rồi quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Tống Yên càng ngày rời xa, Vương Thắng đóng cửa phòng lại. Bây giờ còn lại một mình, hắn cũng có thể yên tĩnh sắp xếp lại kiến thức và những chuyện vừa mới xảy ra.
Đi đến một thế giới xa lạ, bản thân thì trẻ lại cả chục tuổi, trong xuất hiện một con cá bệnh cùng một cái bóng màu xám kì lạ. Chưa kể đến một vị hôn phu Tống Yên thông minh xinh đẹp. Tất cả những điều này hắn vẫn nghĩ mình đang nằm mơ.
Với một tay sát thủ chuyên nghiệp thì việc tìm kiếm manh mối cùng óc suy luận luôn phải được ưu tiên hàng đầu. Vương Thắng chưa tiếp xúc nhiều với Tống Yên nhưng hắn có thể nhận ra được vài chuyện.
Thứ nhất, Tống Yên chắc chắn đang giấu diếm về thân phận của mình. Cô ấy không phải họ hàng xa đến ăn nhờ ở đậu nhà họ Tống, chỉ cần nhìn thái độ của lão Ngư thúc cùng Đới Hoan sẽ biết Tống Yên này không đơn giản.
Tại sao cô ấy lại gọi mình là vị hôn phu? Nếu chỉ để nói dối Đới Hoan thì giờ hắn đã chết rồi, lý do gì nàng vẫn tiếp tục nói dối mọi người?
Vương Thắng biết mình cũng không phải loại đẹp trai công tử gì, hắn cũng không ảo tưởng rằng Tống Yên vừa nhìn thấy mình đã yêu say đắm, bất chấp mọi thứ để được ở bên cạnh mình. Tống Yên làm như thế, nhất định muốn một vài người nào đó biết được.
Bất chấp sĩ diện đưa mình đến lớp học vỡ lòng cho người khác cười nhạo, mục đích cuối cùng cũng chỉ muốn biến mình thành một tấm bia đỡ đạn.
Còn về chuyện ba tháng sau nàng nhờ Vương Thắng giúp đỡ, hắn cũng chẳng quan tâm nhiều. Một tên phế vật không thể tu luyện như mình thì giúp được gì cơ chứ?
Căn phòng nhỏ này có thể coi như quà cảm ơn của Tống Yên tặng mình nên hắn cũng cảm thấy thoải mái. Dù sao cũng mới đến cái vùng đất kì lạ này, có chỗ ăn ngủ vẫn tốt hơn cảnh đầu đường xó chợ.
Vương Thắng vác túi vải đựng đống chiến lợi phẩm ra khỏi phòng, cứ đè hướng đến lớp học vỡ lòng mà đi. Lững thững một hồi hắn tìm được một con phố nhỏ, chủ yếu muốn tìm một tiệm cầm đồ nào bán mấy thứ lặt vặt thu được trên người bọn Đới Hoan.
Trên đường rất nhiều người đều nhận ra Vương Thắng, chịu thôi ai bảo cái đầu của hắn nổi quá làm gì (tóc ngắn đấy), chỉ cần để ý một chút thì nhận ra ngay. Không ít người hướng về phía hắn chỉ chỉ chỏ chỏ, bên tai Vương Thắng luôn nghe được một vài từ như: "Không đủ tư cách" "Không biết tự lượng sức mình" "Rác rưởi"
Chỉ có điều Vương Thắng vẫn bỏ ngoài tai những chuyện này. Các ngươi cứ nói chuyện các ngươi ta làm việc của ta, có chửi cả ngày cũng chẳng ảnh hưởng đến kinh tế nhà ta mắc mớ gì phải giận. Đây mới chính là điều Vương Thắng muốn. Chẳng phải càng bị tất cả mọi người coi thường, hắn lại càng dễ dàng hành động hay sao.
Đi thêm chút nữa thì cửa tiệm to lớn xuất hiện trước mắt, một tấm bảng đề bốn chữ “Bảo Khánh Dư Đường” treo trước cửa tiệm. Vừa bước chân vào trong đã có một nhân viên chạy đến ân cần chào đón.
Vương Thắng có một cái tàn hồn cá chép thì đã làm sao? Bước chân tới đây, ai biết được hắn có vàng bạc gì hay không? Người nhân viên này vẫn nở một nụ cười tiếp đón, nếu so với giáo viên ở lớp học kia thì tốt bụng hơn nhiều.
"Ta có vài món đồ lặt vặt muốn bán, không biết quý tiệm muốn mua hay không?" Vương Thắng tiện tay vén một góc nhỏ trên bao quần áo, lộ ra một thanh vũ khí cùng vài món trang sức cực kỳ tinh xảo, sau đó lại che lên.
Lần này nhân viên đã nhìn rõ ràng, nụ cười trên mặt càng ngày rạng rỡ, nhiệt tình đưa tay mời Vương Thắng ra khu vực khách quý đằng sau. Một lúc sau, Vương Thắng nở một nụ cười hài lòng mang theo một cái túi bình thường đi ra khỏi Bảo Khánh Dư Đường.
Ầm, mới vừa đi ra Bảo Khánh Dư Đường, Vương Thắng đã bị một người trẻ tuổi va vào một phát. Vương Thắng không lùi về sau, nhưng đối phương cũng đã tiến tới trước mặt, một giọng nói trầm thấp chỉ có Vương Thắng nghe được vang lên: "Thằng khốn, mày dám giành Tiểu Yên của ta, về nhà rửa sạch cổ đợi đi."
Vương Thắng nhìn đối phương một chút rồi cười lạnh, cái gì cũng không nói, mang theo đồ vật trở về căn phòng của mình.
Trong một gian phòng nhỏ ở sân sau của Bảo Khánh Dư Đường, một người trung niên có lẽ là quản lý của cửa tiệm đang cung kính cúi đầu. Trước mặt hắn có một cô gái đang ngồi trên bàn, khuôn mặt đeo một tấm lụa mỏng nhưng cũng không thể che đi nét kiêu xa quý phái của nàng. Hắn nói: "Tiểu thư, trong những món hàng vừa mua về, có một vài món mang kí hiệu của Đới gia. Đặc biệt là thanh kiếm đắt tiền này, xét theo hình dáng thì khá giống với thanh kiêm mang theo bên người của thiếu chủ Đới gia."
"Khá giống?" Cô gái này bỗng nhiên nhíu mày một cái, có vẻ không hài lòng với câu trả lời này.
"Phải nói giống như đúc." Lão quản lý cũng biết tính tình của tiểu thư nhà mình nên vội vàng bổ sung: "Nếu như không có bảy tên thiết vệ của nhà họ Đới luôn kè kè bên người Đới Hoan, người bình thường vốn không thể tiếp cận, tiểu nhân thật sự nghĩ đây là thanh kiếm đó."
"Trên chuôi kiếm khảm một viên Tị Trần Châu, chẳng lẽ thiên hạ còn có hai viên giống nhau như đúc hay sao?" Cô gái khẽ cười một tiếng nói: "Có phải ngươi đang nghĩ cái tên nhóc này cũng chỉ là rác rưởi nên đồ hắn bán ra cũng không phải thật hay sao?"
Khuôn mặt quản lý xanh lét, mồ hôi lạnh trong nháy mắt chảy đầy mặt. Hắn đúng có cái suy nghĩ như vậy, một tên rác rưởi như vậy sao lại có thể mang theo bội kiếm của thiếu chủ Đới gia.
"Phái người đi thăm dò." Âm thanh trong trẻo lạnh lùng của cô gái vang lên: "Gần đây ta cảm thấy giữa hai nhà Đới-Tống có chuyện gì đó đang xảy ra, rất có thể từ thanh kiếm này sẽ tìm ra được một vài manh mối cần thiết.”
"Vâng!" Chưởng quỹ thở phào nhẹ nhõm, đáp lại một tiếng, vội vàng đi sắp xếp. Chỉ để cô gái che mặt cùng nha hoàn của nàng ở trong phòng.
Vương Thắng trở lại mình khu nhà nhỏ của mình, đúng như những gì hắn dự đoán, sợi tóc mà hắn kẹp vào chốt cửa trước lúc rời đi đã biến mất, có người đã lẻn vào đây.
Điều này khiến Vương Thắng có chút buồn cười. Trong phòng hắn ngoài đồng phục rằn ri và mũ giáp cũng chỉ còn lại mỗi cái thân già của Vương Thắng, còn những thứ bí mật như áo chống đạn, con dao nhỏ cùng khẩu Glock 17 thì luôn được Vương Thắng mang trên mình. Ngay cả kính bảo vệ cùng mặt nạ còn mang theo, đám ngươi kia mò vào đây, ngoài thấy cái mũ giáp kì lạ ra thì còn cái gì nữa đâu.
Trong tấm vải buộc quần áo chỉ có một vài vật dụng sinh hoạt hằng ngày, dầu muối tương dấm nồi chén bầu chậu gì gì đó, nếu muốn sinh sống, những thứ đồ này không thể thiếu. Tất nhiên, mấy cái đồ lặt vặt này có bán cũng chẳng được mấy đồng, thứ đáng tiền nhất chính là cái lọ Bồi Nguyên Đan đang nằm im trong ngực Vương Thắng.
Lúc trước hắn còn nghĩ bồi nguyên đan chắc cũng giống như thuốc bổ trên trái đất, cũng không phải quá đắt đỏ. Nhưng giờ nhìn cái lọ con con trên tay, hắn mới biết mua cái của nợ này không thể nói đắt mà phải nói cắt cổ mới đúng. Cứ mười kim tệ mới mua được một viên bồi nguyên đan, người bình thường phải nhịn ăn nhịn uống cả năm mới kiếm được từng đó tiền đấy.
Thanh kiếm của Đới Hoan rất tốt, tuy chưa đạt đến câp bậc thần khí nhưng cũng thuộc loại cực phẩm trong các thanh kiếm. Thế mà lúc bán cũng chỉ được có năm viên bồi nguyên đan, tất nhiên cũng có một phần nhờ vào viên Tị Trần Châu gắn trên chuôi kiếm. Còn mấy cái loại ngọc bội, kiếm cùi….. tóm gọn lại hắn được thêm năm viên nữa. Tổng cộng vụ làm ăn này Vương Thắng có mười viên, chắc cũng đủ để bù đắp tàn hồn.
Tất nhiên, điều duy nhất khiến Vương Thắng đau đầu là làm sao để Nguyên Hồn có thể tiến hóa chứ không phải chữa trị tàn hồn. Mọi người chỉ cười nhạo hắn vì Nguyên Hồn không đủ tư cách, không thể tiến hóa chứ không có ai cười nhạo tàn hồn cả. Chỉ vì với loại Nguyên Hồn này, làm gì có ai thừa tiền mua bồi nguyên đan để chữa trị cơ chứ?
Chọn một tư thế thoải mái nhất ngồi xuống, hơi tránh xa cửa phòng, chỉ cần có động tĩnh thì tay có thể rút súng tấn công. Dù sao cũng lạ nước lạ cái, Vương Thắng vẫn phải cẩn thận một chút, người ta chả hay bảo cẩn tắc vô áy náy còn gì.
Cầm một viên bồi nguyên đan nhìn một chút, Vương Thắng cho đan dược vào trong miệng. Sau đó tâm thần buông lỏng, rất nhanh tiến vào trạng thái tu luyện. Có kinh nghiệm lần đầu nên lần này không khó khăn nữa.
Một luồng linh khí dồi dào từ trong bụng Vương Thắng phát ra, điên cuồng hướng về bên trong không gian Nguyên Hồn. Hắn có thể cảm giác được từng cỗ linh khí đang tiến về từng đường nét không đầy đủ trên người con cá nhỏ.
Cổ linh khí này so với lần Vương Thắng tự mình tu luyện không biết lớn hơn bao nhiêu lần. Từng tảng từng tảng linh khí ầm ầm tiến vào chứ không giống nhũng sợi tơ mỏng manh như lúc đầu. Mắt thấy từng chỗ thiếu xót trên người con cá dần dần được linh khí lấp đầy, Vương Thắng biết đây chính là tác dụng của bồi nguyên đan.
Chẳng trách mọi người không để ý tàn hồn mà chỉ quan tâm cấp bậc, hóa ra cái vấn đề tàn hồn này cũng có thể dễ dàng giải quyết. Nhìn những đường nét nhỏ trên người con cá nhỏ đang được bù đắp, Vương Thắng cuối cùng đã yên lòng, chỉ cần có đủ thời gian thì có thể chữa trị tàn hồn.
Muốn hấp thụ hết số lượng linh khí khổng lồ do bồi nguyên đan mang lại cần một khoảng thời gian, tâm thần Vương Thắng lại tập trung lên bóng người màu xám. Bóng người vẫn không nhúc nhích, ngồi im một chỗ y như cơ thể của Vương Thắng vậy.
Vương Thắng bắt đầu tập trung tinh thần muốn chính bản thân mình đứng dậy đánh thử một bộ quyền pháp. Cơ thể vừa bắt đầu động đậy, cái bóng cũng có phản ứng. Nó bắt đầu đứng dậy, dựa theo miếng võ quân đội Vương Thắng vừa đánh ra làm theo một lần, sau đó bắt đầu đánh lại lần hai.
Nhưng cái lần đánh lại này lại khắc hẳn với võ quân đội thông thường, cách thức di chuyển thì đổi rối tinh rối mù, mỗi một chiêu thức đều bị bóp méo, động tác vô cùng ác liệt, phương hướng tấn công cũng sửa lại không ít. Nếu để các chiến sĩ từng luyện tập quyền pháp nhìn thấy thì đều lắc đầu ngao ngán.
Chỉ có Vương Thắng biết rõ, cái bóng này đã chỉnh sửa võ quân đội từ đánh bị thương thành giết chết kẻ địch. Mỗi một chiêu khi ra tay đều muốn lấy mạng người, không hề có chút nhân nhượng buông tha kẻ địch.
Bộ quyền pháp mà cái bóng vừa đánh ra giống như in sâu vào đầu Vương thắng vậy, hắn chỉ cần nghĩ tới, lập tức có thể nhìn rõ ràng.
Ngay lúc Vương Thắng định mang toàn bộ những gì mình từng học được khi còn làm một lính đặc chủng bày ra để cái bóng chỉnh sửa thì nguồn linh lực khổng lồ từ bồi nguyên đan đã bị hấp thu sạch sẽ.
Nhìn những đường nét trên cơ thể con cá nhỏ, viên bồi nguyên đan kia mới chỉ bù đắp được một góc nhỏ chưa đến mười phần trăm. Điều này đã nói rõ, bồi nguyên đan hữu hiệu, nhưng phải tốn rất nhiều thì mới có thể chữa trị Nguyên Hồn. Nếu như dựa theo tỉ lệ tính toán, sợ rằng chín viên bồi nguyên đan cũng chưa đủ để chữa trị hoàn toàn cho Nguyên Hồn của hắn.
Vương Thắng cũng không có quá nhiều, kệ đến đâu hay đến đó đi. Ý thức ly khai không gian Nguyên Hồn, lại ăn một viên bồi nguyên đan, tiếp tục tu luyện.
Vương Thắng bắt đầu mang võ thuật quân đội, các loại quyền cước cùng vũ khí lạnh để giết người như dao kiếm biểu diễn hết ra để cái bóng chỉnh sửa lại. Đến lúc hắn cố ý mang phương pháp ngắm bắn súng lục và súng trường diễn thử thì cái bóng lại đứng im không động đậy. Nghĩ một lúc thì hắn mới hiểu, các loại vũ khí nóng chưa từng xuất hiện ở thế giới này, cái bóng này cũng không phải thần tiên, không phải cái gì nó cũng biết.
Chỉ tới khi khi hắn dùng kỹ thuật tấn công cận chiến của súng trường thì cái bóng mới bắt đầu động tác hướng dẫn quen thuộc. Nhưng nhìn một lúc Vương Thắng lại cảm thấy hơi lạ, những cú đâm chọc này giống với kỹ thuật dùng thương chứ không phải súng.
Có thể khẳng định cái bóng này sẽ mô phỏng lại toàn bộ cách thức chiến đấu dù bằng tay hay có dùng các loại vũ khí lạnh, chỉnh sửa chúng thành phương pháp giết người chính xác nhất. Thảo nào Vương Thắng chỉ cần nhìn người khác ra tay đã có thể tính toán phương hướng cùng tốc độ tấn công để né tránh. Cái bóng này rất đặc biệt, nó có bản năng của một sát thủ hoàn hảo – bản năng giết người.