Kể từ ngày hôm ấy, mọi người trong trường lúc nào cũng bắt gặp hình ảnh Mạc Dương lẽo đẽo đi theo sau Tống Nhiên, và tất nhiên người nhìn thấy khung cảnh màu hồng ấy không chỉ có học sinh…
Vào một ngày đẹp trời nhiều mây, khi mà vừa kết thúc tiết đầu tiên, thầy chủ nhiệm xuất hiện trước cửa lớp nghiêm mặt gọi Mạc Dương và Tống Nhiên lên văn phòng bảo là có chuyện cần nói. Cả lớp đồng loạt quay ra nhìn hai người, đúng là chỉ có người mù mới không nhìn ra mùi ám muội của hai con người này, huống chi là nhân vật có giác quan thứ 6 như thầy chủ nhiệm.
Tống Nhiên đau đầu nhìn sang Mạc Dương, cậu trông vẫn có vẻ rất bình thản, tựa như chuyện này chẳng có gì to tát cả.
- Tớ đã bảo là cậu đừng có suốt ngày dính sát vào tớ như vậy cơ mà! Chắc chắn là thầy gọi lên vì chuyện đấy rồi.
Dọc đường đi, Tống Nhiên cứ trách Mạc Dương mãi, đến lúc cậu cố tình khoác vai cô thì cô mới sợ đến mức ngậm miệng, giãy giụa thoát khỏi vòng tay của cậu, miệng thì mắng:
- Cậu điên rồi à?!
- Cậu mà còn nói một câu thì tôi cứ thế khoác vai cậu thêm 5 giây.
Tống Nhiên: “…” khốn kiếp!
- Không cần phải lo, có tôi ở đây rồi, thầy ấy không mắng đâu.
Tống Nhiên: cậu to quá cơ!
Hai người cùng bước vào văn phòng, thầy chủ nhiệm liền vẫy hai người vào.
- Thầy cho gọi bọn em ạ.
- Chắc hai em cũng tự biết hôm nay mình bị gọi lên đây là vì chuyện gì.
- Dạ vâng, có gì thầy cứ nói thẳng ạ.
Tống Nhiên chẳng dám mở miệng nói một câu nào, còn Mạc Dương lại ngoan ngoãn thầy hỏi một câu em đáp một câu bằng gương mặt rất chi gợi đòn. Thầy chủ nhiệm nhức đầu nhìn qua nhìn lại hai học trò mà bản thân tự hào nhất, cứ tưởng hai đứa sẽ không có gì khiến mình lo lắng, ai ngờ nó không những có mà còn làm lộ liễu.
- Thầy nghe học sinh trong trường bàn tán là hai em đang yêu nhau?
- Dạ không ạ, em xin cam đoan với thầy hai bọn em chỉ là bạn bè thôi ạ, chỉ là thân hơn một chút.
Tống Nhiên vội vàng thanh minh, thực ra cô cũng không sợ chuyện bị giáo viên phát hiện yêu sớm, cái cô sợ là họ biết xong sẽ báo về cho gia đình rồi lại nói mấy câu nhờ gia đình chỉnh đốn lại con cái. Ba mẹ cô dù có tốt tính đến mấy thì những chuyện như này vẫn rất nghiêm khắc, đối với họ việc học hành của cô vẫn là quan trọng nhất.
Thầy chủ nhiệm thấy Tống Nhiên nói một mạch không ngừng, giống như kiểu muốn phủi sạch mọi tin đồn quan hệ vớ vẩn giữa hai người thì có chút nghi ngờ, lại quay sang phía Mạc Dương nói:
- Mọi chuyện có đúng như vậy không Mạc Dương?
Mạc Dương không trả lời ngay mà liếc nhìn Tống Nhiên, thấy cô đang trừng mắt nhìn mình thì bật cười, giả vờ nghiêm túc nói:
- Vâng thưa thầy!
Thầy chủ nhiệm: “…” cả gan liếc mắt đưa tình với nhau ngay trước mặt thầy mà còn dám mạnh miệng bảo không phải?
Nhưng hai người cũng đã phủ nhận như vậy thì thầy cũng không thể nói gì thêm, chỉ nghiêm mặt dạy bảo vài câu:
- Hai em cũng biết đây là thời điểm ôn thi nhạy cảm, đừng làm bất cứ chuyện gì gây ảnh hưởng, xao nhãng đến việc học. Thầy thực ra cũng không cấm, nhưng nhà trường cũng có quy định là không được xuất hiện tình trạng yêu sớm, lần sau…
Thầy chủ nhiệm cứ thao thao bất tuyệt như vậy, nhân lúc thầy không để ý, Mạc Dương quay ra dùng khẩu hình nói với Tống Nhiên:
- Đau đầu thật đấy.
Tống Nhiên: “…”
Hai người bị giảng đạo tận 15 phút, tai như sắp ù đi đến nơi thì mới được thầy thả. Học trò vừa rời khỏi cửa, các thầy cô bên cạnh đã buông lời chọc vào nỗi đau của thầy chủ nhiệm:
- Thầy Phàm, lớp thầy nổi tiếng ngoan ngoãn không ngờ lại có cặp đôi gây sốt như thế nha!
Chuyện học sinh bị gọi lên văn phòng vì vấn đề yêu sớm không phải chuyện lạ ở đây, nhưng đối tượng bị triệu tập lần này lại là hai học bá của trường, người giữ vị trí đầu và thứ hai khối trong kì thi giữa kì vừa rồi. Vừa nãy lúc thầy và trò nói chuyện với nhau, vài thầy cô xung quanh cũng tò mò hóng được một chút.
- Bọn trẻ giờ cũng lớn rồi, có tình cảm cá nhân cũng là chuyện thường. Việc giáo viên chúng ta cần làm là nói làm sao cho mấy đứa không lơ là việc học, không phải cô Tần đây vẫn làm thường ngày sao?
Người vừa châm chọc thầy chủ nhiệm Phàm là chủ nhiệm Tần ở lớp bên cạnh. Khác với lớp xuất sắc của thầy, lớp của cô giáo lại là một trong những lớp nghịch nhất trường, vậy nên hầu như hôm nào cũng phải gọi vài em lên vì vấn đề học tập và yêu đương. Chủ nhiệm Tần chưa hả hê được bao lâu liền bị thầy Phàm nói xéo lại, gương mặt lập tức cứng lại, lắp bắp nói:
- Thầy cũng nên chú ý một chút, cẩn thận lúc mà thầy không ngờ các em ý đã phát triển đến mức nào rồi.
- Vâng cảm ơn cô, cô cũng vậy nhé ^^
Chủ nhiệm Tần vào thế yếu, tức quá hóa thẹn quay mặt đi chỗ khác. Thầy Phàm cười nhếch một cái, đụng vào ông đây thì được, đừng có hòng đụng đến học sinh yêu quý của ông!