Hmm, Mạc Dương này. Tớ nghĩ là cậu nên ra gặp Cố Thanh Yên một chút, cậu ấy cũng đứng ở đó lâu lắm rồi đấy.
Mạc Dương: "..."
- Mặc dù có thể cậu không thích, nhưng cũng đừng để con gái người ta chờ hoài như thế.
Tống Nhiên vẫn cho rằng mình tốt bụng, vừa hút sữa vừa khuyên bảo hết lòng.
- Ít nhất thì cũng nên cho cậu ấy một câu trả lời dứt khoát. Không phải mình nhiều chuyện đâu, chẳng qua vì cậu là...
- Tống Nhiên cậu có thôi đi chưa? - Mạc Dương mất kiên nhẫn hỏi.
Tống Nhiên đang định nói tiếp thì khựng lại, biết lúc này cậu đang giận thì không nói nữa, bất đắc dĩ quay người về. Mạc Dương đỡ trán, chắc cậu phát điên vì sự nhiệt tình quá mức của Tống Nhiên quá!
Bình thường 4 người sẽ về cùng nhau bằng xe đạp, khi nào thời tiết trở xấu hay vào đông thì mới đi phương tiện khác. Hôm nay Lục Minh Từ có việc bận nên phải về trước. Tống Nhiên và Đinh Tiểu Vy đi phía trước nói chuyện với nhau, Mạc Dương đi chậm rì ở phía sau hai người.
- Hôm nay cậu ta bị làm sao ý - Đinh Tiểu Vy nói.
- Hửm? Ai cơ?
- Mạc Dương chứ còn ai, mày không thấy từ chiều đến giờ cậu ta cứ như ăn phải thuốc nổ à.
Tống Nhiên nhún vai một cái.
- Mày không biết sao tao biết, tao cũng chẳng quan tâm lắm.
- Nhiên Nhiên, rõ ràng dạo này tao thấy mày với cậu ấy thân thiết hơn thì phải.
- Hả? Tao thấy vẫn vậy mà, có gì khác đâu. Mà gần đây tao cần Mạc Dương giúp môn toán, nên chắc thái độ của tao cũng bị ảnh hưởng.
- À mà đúng rồi, nhỡ đâu cậu ta bực mình như vậy là vì hồi chiều mày nói đỡ cho Cố Thanh Yên?
Tống Nhiên hơi ngơ ra, cô không nghĩ đấy là lý do khiến Mạc Dương trông khó chịu. Nhưng nếu là thật, thì lúc đấy cô cũng dừng lại ngay khi cậu quát rồi mà. Tống Nhiên quay đầu lại nhìn Mạc Dương, trùng hợp chạm phải ánh mắt cậu đang nhìn cô khiến cô thoáng giật mình liền quay đầu lại.
- Chẳng nhẽ... là giận cái đấy thật? - Tống Nhiên thì thầm.
Theo thứ tự sẽ đến khu nhà Đinh Tiểu Vy đầu tiên, sau đó đến nhà Mạc Dương rồi cuối cùng theo thường lệ Tống Nhiên sẽ đạp về một mình. Sau khi Đinh Tiểu Vy vào nhà, Tống Nhiên ngước lên thấy Mạc Dương vậy mà đang dừng lại. Chờ cô à?
- Cậu không về đi còn đứng đây làm gì vậy?
- Hóng gió.
- À... Vậy tớ về trước đây, cậu cứ hóng thoải mái.
Tống Nhiên đạp đi được một đoạn, đột nhiên Mạc Dương từ đâu xuất hiện chạy song song cùng cô.
- Ơ sao cậu còn chưa về, đi qua nhà cậu rồi mà?
- Tống Nhiên - Mạc Dương gọi cô.
- Ừ?
Tống Nhiên cảm thấy điều Mạc Dương sắp nói không tốt lành gì lắm.
- Tôi nghĩ rồi, về việc cậu nhờ tôi dạy toán...
- Việc đấy thì sao? - Tống Nhiên vội hỏi.
Tống Nhiên chỉ sợ cậu thay đổi quyết định không giúp cô nữa, cô đã phải hạ mình nhờ cả đối thủ dạy kèm là biết rồi đấy!
- Tôi sẽ thu học phí, vậy nên cậu chuẩn bị đi.
Tống Nhiên:???
Tống Nhiên phanh xe gấp, cả người bị đổ về phía trước, không kịp hoàn hồn liền hỏi lại.
- Cậu... nói gì cơ?
Mạc Dương liếc cô một cái rồi thản nhiên dừng xe.
- Đâu ai cho không ai cái gì bao giờ, chẳng nhẽ cậu không định trả công cho tôi?
- Tớ không có ý đấy, nhưng mà... học phí cậu định thu bao nhiêu?
- Tôi cũng chưa nghĩ đến. Nhưng đừng lo, tôi lấy rẻ thôi, cậu không cần căng thẳng thế.
- Ý là không còn cách nào khác để tớ đền đáp cậu à? Chứ bây giờ tớ ngại xin bố mẹ lắm, tớ cũng không có nhiều tiền.
- Nếu cậu không trả được bằng vật chất, thì trả bằng cái khác cũng được.
- Bằng cái gì thì được?
Đột nhiên Mạc Dương nhấc xe đứng sát cô, cúi xuống mắt đối mắt với cô. Tống Nhiên giật mình lùi người về phía sau khiến xe suýt đổ, may được cậu giữ xe lại.
- Tôi đã nói đến mức này thì cậu nên tự biết mới phải.
Nói xong Mạc Dương liền ngồi thẳng dậy, quay xe đi một mạch về phía nhà mình, để lại Tống Nhiên vẫn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.