Nguyên Trinh tiến vào phòng, nhìn Thành Băng Lan, hơi gật đầu. Thành Băng Lan biết chuyện đã đắc thủ, nghĩ nàng ta sắp diệt trừ hai kẻ chướng mắt, nhướng mày cười.
Lư hương tím châm hương trên bàn gỗ đàn. Mùi hương thật dễ ngửi, người ta ngửi mà say. Một cô nương đang đánh đàn, tiếng đàn cao vút, thậm chí có chút chói tai. Vài vị khác vây quanh thần ấn, nghe tiếng đàn, như si như cuồng.
Thành Băng Lan khinh miệt nhìn vẻ mặt của họ, đứng dậy đi đến lư hương, tắt hương. Thành Băng Lan bỏ hương liệu khác vào, lư hương lại cháy.
Qua nửa canh giờ, nữ tử đánh đàn giật mình, đánh lệch một âm. Nữ tử trượt ngón tay, suýt bị dây đàn cắt phải. Nàng ta vội đứng lên, nói đã thất lễ.
Các cô nương nghe đánh đàn dần dần lấy lại tinh thần, nói không để ý.
Các cô nương vừa thấy thần ấn, tựa hồ tầm thường thật.
Thành Băng Lan nhìn sắc mặt của họ, vội mời họ đi ra ngoài phòng. Có người phát hiện không thấy Úc Vân Từ, tùy ý hỏi một câu. Nguyên Trinh tiên cô giải thích họ đã rời trước một bước, bảo mọi người không cần để ý.
Mọi người không nói gì nữa, uống trà hoa cúc, nói chuyện với nhau.
Nguyên Trinh vốn là người thường xuyên ra vào nội trạch, rất thạo làm người khác vui. Bà ta đĩnh đạc nói, thường trích dẫn vài câu Đạo kinh, làm các cô nương nghe nhập thần, quên thế gian và thời gian, quên hôm nay là hôm nào.
Sau nửa canh giờ, mọi người mới chưa đã thèm đứng dậy rời đi.
Hiền Vương ngoài sân nghe nữ tử trong phòng nói chuyện, tuy rằng cảm thấy lâu, lại không nghĩ chuyện khác.
Cửa viện vừa được mở, các cô nương đi ra theo thứ tự. Hắn không nhìn thấy Úc Vân Từ và Vệ Thanh Anh.
“Cảnh phu nhân và Vệ tiểu thư đâu?”
Hắn lạnh mặt hỏi Thành Băng Lan.
Thành Băng Lan sửng sốt, kinh ngạc trả lời: “Họ không thích nói chuyện với ta, sớm cáo từ rời đi, chắc đã về.”
“Ngươi nói dối, bổn vương chờ ở ngoài, vốn không nhìn thấy người nào đi ra.”
Thành Băng Lan cười trào phúng, “Điện hạ thật có nhã hứng, núp ngoài sân nghe nữ nhân nói chuyện. Còn chờ Cảnh phu nhân và Vệ tiểu thư, không biết họ và điện hạ có quan hệ gì?”
Hiền Vương còn nhỏ, thân phận lại cao, nào nghe Thành Băng Lan châm chọc.
Hắn nắm chặt nắm tay, hô to một tiếng, “Tất cả mọi người không được rời đi, toàn bộ ra ngoài sảnh chờ đi.”
Những cô nương đó còn chưa đi xa, nhìn thấy Hiền Vương xuất hiện, đã đủ giật mình, Hiền Vương còn muốn giam họ, càng kinh hãi không thôi. Một thị vệ tiến lên, dẫn họ ra sảnh ngoài.
Thành Băng Lan lạnh lùng, thằng nhóc chết tiệt này có đôi mắt rất đáng ghét, rất giống người nàng ta hận.
Tuy Hiền Vương nhỏ, nhưng khí thế không nhỏ. Hắn chỉ huy một thị vệ đi xem xét xe Hầu phủ có rời đi không, lại thuận tiện sai thị vệ phong tỏa tất cả cửa có thể ra vào của Quốc Công phủ.
Cuối cùng hắn vẫy tay với bọn thị vệ, “Trói họ lại cho bổn vương!”
“Ngươi dám!” Thành Băng Lan kêu, “Ngươi đừng tưởng mình là Vương gia thì có thể muốn làm gì thì làm, uổng công chữ Hiền trong tên ngươi. Ta là trưởng bối của ngươi, lại là người đợi cưới gả, ngươi làm vậy là đang hủy danh tiết của ta. Nếu ta bất chấp tất cả, đến trước mặt bệ hạ cáo trạng ngươi, văn võ bá quan đều thấy rõ cách làm người của ngươi. Ngươi nói xem, còn có người ủng hộ ngươi, vị trí kia còn đến lượt ngươi không?”
Hiền Vương nheo mắt, nguy hiểm nhìn nàng ta.
Tiểu di này thật sự không biết sống chết!
“Bịt mồm, trói lại!”
Bọn thị vệ tiến lên, Thành Băng Lan còn chưa kịp mắng, đã bị vải rách chặn miệng. Nguyên Trinh tiên cô bị trói, hai người bị thị vệ xách lên, ném trước mặt Hiền Vương.
Hiền Vương đã vào phòng, ngồi ở giữa, lạnh lùng nhìn hai người trên mặt đất.
Thành Băng Lan vùng vẫy, rất phẫn nộ.
Thị vệ khác xông vào phòng Thành Thất, tìm kiếm một hồi, không bỏ qua bất cứ chỗ nào. Thị vệ hoàn toàn không cố kỵ Thành Băng Lan là cô nương chưa xuất các, ném quần áo khắp nơi.
Thành Băng Lan có ý hận trong mắt, những kẻ này đều không để nàng ta vào mắt.
Một khi đã vậy, cũng đừng trách nàng ta vô tình!
Bọn thị vệ tra cẩn thận, vốn không phát hiện người muốn tìm. Triệu Hiển dám thề, dù từng thất thần một lát, vài đôi mắt của bọn thị vệ cũng không có khả năng nhìn thấy hai người sống sờ sờ đi ra.
Cho nên hai người nhất định đã bị giấu đi.
“Tìm tiếp đi!”
Bọn thị vệ lại bắt đầu tìm kiếm.
Thị vệ tiến đến cửa xem xét đi về, kề sát vào Hiền Vương, nói nhỏ: “Kiệu xe ngựa Hầu phủ và Vệ phủ còn ở đây, thuộc hạ hỏi người gác cổng, không có ai đi ra ngoài.”
Hiền Vương sớm biết sẽ là kết quả này, nhìn Thành Băng Lan với ánh mắt nhìn người chết.
“Ngươi nói đi, ngươi đã làm gì họ?” Hắn chỉ vào Thành Băng Lan, mắt có lửa giận. Hắn nói với một thị vệ trong đó: “Ngươi đi mời phu nhân và thế tử phu nhân Thành Quốc Công phủ đến.”
Thị vệ lĩnh mệnh rời đi.
Một thị vệ khác tiến lên, kéo miếng vải trong miệng Thành Băng Lan ra.
Sắc mặt Thành Băng Lan xanh trắng, nàng ta uất ức, che khăn khóc, “Điện hạ, ngài cũng không thể vu oan cho thần nữ như thế, thần nữ tốt xấu gì cũng là dì ruột của ngươi, sao ngươi có thể như thế với ta… Họ tự rời đi, có Ngọc Anh tiếp khách, ta nào biết họ đi đâu?”
Triệu Hiển không muốn dây dưa với nàng ta, lần trước nàng ta hại Vệ cô nương, thủ đoạn cực kỳ thâm độc. Lần này nàng ta để đạt được mục đích, có thể hy sinh Cảnh phu nhân và biểu tỷ Thành gia. Thành biểu tỷ là thân chất nữ của nàng ta, mà Cảnh phu nhân còn lại là cháu gái bên ngoại của nàng ta.
Không biết rốt cuộc tâm nàng ta như thế nào, nữ nhân hậu cung cũng không ác độc như thế.
Hắn quả thực không muốn nhìn nàng ta một lần nào nữa, chán ghét phất tay với thị vệ, “Cứ bịt miệng đi, bổn vương không muốn nghe nàng ta giảo biện.”
Tay Thành Băng Lan cứng đờ, khăn rớt trên tay, đôi mắt vừa bị che khuất lộ ra, nào có nửa giọt nước mắt? Triệu Hiển càng chạnh lòng, rốt cuộc kẻ này là loại người gì?
Mẫu phi sao có muội muội như vậy chứ!
Sư huynh giao cho mình nhiệm vụ, hắn không có coi chừng người cho tốt. Nếu Vệ cô nương gặp chuyện, hắn nên nói gì với sư huynh đây?
Phạm thị vừa tỉnh ngủ, nhìn thấy Liễu thị không ngừng đi tới đi lui ở trước giường, vỗ đầu hỏi, “Sao con cứ đi tới đi lui như thế, ta hoa cả mắt.”
“Nương, nương dậy rồi.”
Liễu thị nhanh tiến lên, hầu hạ bà ta đứng dậy, “Trong phủ xảy ra chuyện, con nhìn thấy thị vệ của điện hạ giam khách nhân ở sảnh ngoài, còn phong tỏa cửa trong phủ.”
Phạm thị thấp thỏm, “Khi nào? Mau… Mau đỡ ta đi gặp điện hạ.”
“Nương, điện hạ đã phái người tới mời chúng ta, chờ ở bên ngoài.”
Phạm thị nặng nề, tim đập “thình thịch”, bà ta có dự cảm bất hảo.
Mẹ chồng nàng dâu ra cửa, thị vệ đi ở phía trước, Phạm thị thấy đi sân của Thành Băng Lan. Hai mắt tối sầm, bà ta suýt nữa ngất xỉu. Bà ta biết, trừ nghiệp chướng kia, không ai trong phủ này có thể gây chuyện.
Liễu thị có tính toán, “Nương, Băng Lan đã xảy ra chuyện?”
Phạm thị xụ mặt, không trả lời.
Họ vào phòng, nhìn thấy Hiền Vương đang ngồi, Thành Băng Lan và Nguyên Trinh tiên cô đang bị trói. Phạm thị lại chóng mặt, Liễu thị dìu bà ta, đỡ bà ta chậm rãi ngồi xuống.
Hiền Vương tiến lên, bàn tay ở giữa không trung.
“Ngoại tổ mẫu, ngài có chịu nổi không?”
Phạm thị gật đầu, “Mời điện hạ nói, thần phụ chịu nổi.”
Hiền Vương ngồi xuống, nói tỉ mỉ. Phạm thị nghe xong, thân thể mềm nhũn, bà ta ngã ngồi ở ghế thái sư.
Người khác không biết tính tình của Băng Lan, bà ta làm nương chính là rõ ràng. Sau khi Băng Lan về phủ, tính tình thay đổi xoành xoạch, hoàn toàn làm được chuyện như vậy.
“Nương, còn Ngọc Anh.” Liễu thị định thần, trấn an Phạm thị, “Nói không chừng thật là đi sân của Ngọc Anh.”
Hiền Vương trầm mặc, vừa rồi tình thế cấp bách, hắn vốn không phái người đi chỗ Thành biểu tỷ tìm người. Hắn vốn không nhìn thấy một người nào đi ra, cho nên họ không có khả năng ở chỗ của Thành biểu tỷ.
Nếu Liễu thị còn nghi vấn, hắn sẽ phái người đi hỏi.
Kết quả, đương nhiên không tìm được người.
“Mau… Mau lục soát phủ…”
Phạm thị hoãn lại, thở gấp. Liễu thị vừa nghe, vội triệu quản sự trong phủ tới, sai quản sự ra lệnh tất cả hạ nhân đi tìm họ. Phạm thị nói mấy chữ, lại hít thở không thông. Phạm thị rõ chuyện có lẽ còn tệ hơn tưởng tượng.
Phạm thị trừng mắt với Thành Băng Lan, nghiệt nữ này nào thành tâm ăn năn, vốn nhịn để ra chiêu sau.
Cũng trách Phạm thị sơ sót, yên tâm không đi trông chừng nàng ta.
Liễu thị bắt đầu hoảng, không ngừng nhìn bên ngoài, hy vọng nhìn thấy hạ nhân tới báo đã tìm được nữ nhi và Từ tỷ nhi.
Phạm thị đỡ tay nàng ta đứng lên, đi đến trước mặt Thành Băng Lan. Người chưa đứng vững, cong lưng, chỉ ngón tay run rẩy vào nữ nhi. Chữ ngươi nghẹn ở cổ họng, rất lâu cũng không nói ra. Bà ta nâng tay, tát Thành Băng Lan một bạt tai.
Bà ta kéo vải trong miệng Thành Băng Lan ta, “Ngươi nói… Ngươi nói vì sao ngươi làm như vậy?”
Thành Băng Lan che mặt, có hận ý, “Mẫu thân, sao ngài đánh con?”
“Ngươi tự rõ… Mau giao Từ tỷ nhi và Anh tỷ nhi ra đây.”
Thành Băng Lan thả tay ra, có thể thấy vết đỏ trên má. Nàng ta lạnh lùng cười, “Mẫu thân nói gì thế, nữ nhi nghe không hiểu? Họ đã sớm rời đi, đi nơi nào, sao nữ nhi biết?”
“Ngươi nói dối, bổn vương ở bên ngoài, vốn không nhìn thấy người nào đi ra ngoài.”
“Điện hạ có hoa mắt không?”
Phạm thị đứng thẳng, loạng choạng, chỉ hận muốn lập tức bóp chết tai họa trước mắt.
Tuy Hiền Vương là cháu ngoại Thành Quốc Công phủ, nhưng là con trai của bệ hạ. Xem ra Băng Lan ngu dốt, để trả thù bọn họ, hoàn toàn không quan tâm kẻ khác.
Nghiệp chướng như vậy…
Phạm thị tức giận, lấy ấm trà trên bàn, ném vào đầu Thành Băng Lan. Ấm trà vỡ vụn, nước trà và máu trên mặt Thành Băng Lan chảy xuống.
Nàng ta như không đau, giơ tay lau, máu loãng đầy tay.
Nàng ta nhìn chằm chằm Phạm thị, còn cười thành tiếng.
“Nương, con muốn hỏi sao lúc trước nương sinh con?”
Phạm thị lui hai bước, được Liễu thị đỡ.
“Đều là mệnh của ngươi.”
Phạm thị che ngực, rất đau buồn.
Trừ nhận mệnh, Phạm thị còn có thể nói gì. Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, chớ nói bệ hạ bảo Thành gia bọn họ hy sinh một nữ nhi, dù hy sinh mọi người, bọn họ chỉ có thể thong dong chịu chết.
“Ha… Ha… Mệnh? Nương nói thật nhẹ nhàng, một chữ mệnh đã có thể che giấu tất cả khổ cực ta chịu. Các ngươi ham phú quý, nhưng các ngươi xem hắn chỉ là hoàng ngũ tử, sao có thể…”
“Bốp!”
Thành Băng Lan lại che mặt, còn chỉ một tay khác vào Hiền Vương.
Phạm thị tức giận, chẳng còn sức lực, Liễu thị run rẩy, cái tát vừa rồi là Liễu thị đánh.
“Băng Lan, ngươi quả thực đại nghịch bất đạo!”
“Ta đại nghịch bất đạo? Cũng là bị các ngươi ép!”
Thành Băng Lan gào thét, Phạm thị vội triều ra hiệu với bà tử, “Mau… Bịt miệng lại.”
Miệng lại bị bịt, Thành Băng Lan chỉ có thể dùng ánh mắt trừng mắt mỗi người trong phòng.
Hạ nhân toàn phủ đều tìm người ở bên ngoài, Quốc Công phủ tuy to, nhưng phát động toàn phủ, không bao lâu đã tìm tới hòn non bộ, nhưng không nhìn thấy Thành Ngọc Anh và Úc Vân Từ.
Tổng quản Quốc Công phủ nôn nóng chạy vào sân, mệt thở không ra hơi.
Ông ta gian nan lắc đầu, Liễu thị trong phòng thấy rõ ràng, thân thể mềm nhũn, Liễu thị ngã vào Phạm thị. Lúc này Phạm thị dìu nàng ta, mấy bà tử hợp lại dìu họ.
Hiền Vương cau mày, kiên định nói: “Người nhất định còn ở trong phòng!”
Trong giây lát, Phạm thị như nhớ tới gì đó, mở to hai mắt.
Trước khi An Phi chưa xuất giá, đã ở gian phòng này. Khi đó từng có một tâm phúc lặng lẽ nói cho bà ta biết ban đêm có tiếng của nam nhân trong phòng An Phi.
Hay là…
Trong căn phòng tối, đèn dầu như hạt đậu.
Căn phòng có đầy đủ mọi thứ. Tâm phúc xem đồ gỗ được chạm trổ, không phải vật tầm thường.
Thẩm Thiệu Lăng thở hổn hển, bắt đầu hành động. Mục tiêu của hắn là Úc Vân Từ, cho nên tách khỏi đám người Vệ Thanh Anh, đưa tay qua, muốn kéo nàng ra.
Hắn không ngờ Úc Vân Từ lăn một cái, xoay người bò dậy, nhìn thẳng hắn.
“Thì ra là Thẩm biểu ca, thật trùng hợp.”
Thẩm Thiệu Lăng sửng sốt, âm trầm, “Trùng hợp? Xác thật trùng hợp. Kẻ sĩ ba ngày không gặp thì phải lau mắt nhìn, biểu muội thật làm ta giật mình. Đáng tiếc dù ngươi không trúng mê hương, cũng trốn không thoát.”
“Biểu ca thật dụng tâm lương khổ, xem ra ngươi không thấy ta chết, sẽ không bỏ qua. Chỉ là ta chưa hưởng đủ vinh hoa phú quý của thế gian, tiếc đi sớm. Theo ta thấy, người giống biểu ca, sống giống như súc sinh, người không ra người quỷ không ra quỷ, còn không bằng chết cho rồi.”
Thẩm Thiệu Lăng càng âm trầm, hai chữ súc sinh làm hắn nheo mắt, mắt hắn đều là sát ý.
“Ta còn muốn cho ngươi sống lâu mấy ngày, không ngờ ngươi vội vã tìm chết như vậy!”
“Người tìm chết là ngươi, ngươi giúp kẻ ác làm việc ác, trước kia giúp Phương thị, hiện tại lại biến thành một con chó của Thành Thất. Người khác xem ngươi như súc sinh, chuyện đó không đáng buồn, đáng buồn là ngươi cũng xem mình thành súc sinh.”
Con ngươi Thẩm Thiệu Lăng co lại, hận ý trong mắt như sông cuộn biển gầm, hắn gào rống, “Tiện nhân ngươi biết gì? Nếu ta không tranh, đã sớm chết 800 lần.”
“Nếu muốn tranh, sao không quang minh chính đại. Ngươi là thứ tử Hầu phủ, mạnh hơn bá tánh tầm thường. Ngươi có thể thi khoa cử, đường đường chính chính để người khác lau mắt nhìn. Mà không phải giống chuột cống, biết tránh ở chỗ tối làm chuyện lén lút.”
Hắn đột nhiên cười điên cuồng vẻ mặt thâm hiểm, hắn thở thật dài, “Ngươi nói nhẹ nhàng, đích mẫu không hiền lành, ta lấy gì để thi khoa cử. Hừ, ta nói chuyện này với ngươi làm gì, ngươi ngu xuẩn như thế, nào hiểu tâm tư của ta.”
Hay cho một kẻ tự cho là đúng!
Nàng trào phúng nhìn hắn, nam nhân này hại chết nguyên chủ vô tội. Nguyên chủ đúng mắt mù, nghĩ rằng hắn là phu quân.
“Tất cả đều là ngươi lấy cớ, ta đã gặp Quảng Xương Hầu phu nhân, không nói là hiền từ, nhưng không phải người cắt xén đồ người của khác. Ngươi tự tìm cớ cho sự vô năng của mình, lừa mình dối người.”
Nơi đây chỉ có hai bọn họ tỉnh táo, không cần ngụy trang.
Mắt Thẩm Thiệu Lăng hiện sát ý, hắn muốn đi lên bắt nàng.
Nàng đập một cái, Truyện Họa ở sau nhảy ra, hàn quang hiện lên.
Hắn không dám tin, xoay người, cầm chủy thủ sau lưng. Mà lúc này, Úc Vân Từ cũng nhúc nhích, nhanh chóng rút khăn trong tay, che miệng mũi của hắn.
Hắn ngã xuống đất.
Hắn không cam lòng, thân thể như bùn, hắn không thể động đậy. Hắn nhìn họ với đôi mắt phẫn nộ, trừng mắt, “Thật coi thường ngươi!”
“Ngươi không coi thường ta, ngươi coi thường sinh mệnh. Trong mắt các ngươi, lấy mệnh người khác tùy ý như vậy, vì lòng riêng của mình, ngươi, Phương thị và đám người Thành Thất không có lương tri làm người cơ bản nhất.”
“Ngươi biết cái gì!” Hắn gào thét, không thể động, gân xanh trên cổ hiện ra, hắn nghiến răng kèn kẹt, “Ngươi ngu xuẩn, nếu không phải mệnh tốt, sao có thể sống đến bây giờ? Nếu không phải ngươi còn hữu dụng, ai sẽ giữ ngươi đến bây giờ. Ta thì sao? Trừ mạng không tốt như ngươi, ta có điểm nào không bằng ngươi?”
Hắn cười, rơi vào điên cuồng, “Dựa vào cái gì mà đồ hẳn là của ta, toàn bộ đều bị người khác chiếm. Hơn nữa những người đó còn diễu võ dương oai ở trước mặt ta, xem ta như một con chó! Ta hận!”
Úc Vân Từ bị hắn nói, thấy hồ đồ, cái gì mà đồ vật của hắn, hắn là thứ tử thì có gì.
“Xem ngươi ngu ngốc chưa, chỉ sợ trước nay đều cho rằng Hầu phủ chỉ có ta? Ta là con cháu duy nhất của Thẩm gia, Phương Khánh Hải vốn là người ở rể Thẩm gia. Nếu không có tổ mẫu của ta, chỉ bằng một thư sinh nghèo như ông ta, đến chết cũng là tên tú tài nghèo hèn. Ông ta nào có thể vào kinh thành đi thi, đề danh trên bảng vàng!”
“Ha ha ha, ta là con cháu duy nhất của Thẩm gia, ngươi nói có phải tất cả đồ vật của Hầu phủ hẳn là của ta không!”
“Thẩm thiếu gia thật thạo ăn nói, Thẩm thị không có con. Nếu không có tổ mẫu của ngươi, nào có ngươi? Nhưng trước khi Phương lão hầu gia lâm chung, bảo ngươi mang họ Thẩm, ngươi luôn miệng nói Hầu phủ của ngươi, thật không biết làm sao cho phải nữa.”
Sau kệ sách, một bóng hình chậm rãi hiện ra.
Thân thể cao ráo như đá ngọc, nổi bật bất phàm.
Thẩm Thiệu Lăng càng mở to mắt, không tin vào hai mắt mình.
Sao có thể?
Sao sát tinh này xuất hiện?
Hắn hồi thần, “Thì ra các ngươi sớm biết kế hoạch của chúng ta, cho nên tương kế tựu kế. Hay… Hay, kế của Thẩm mỗ không bằng, cam nguyện nhận thua.”
Úc Vân Từ nhìn thấy người tới, vui vẻ trong lòng, nhịn xúc động nhào vào lòng hắn, ngọt ngào hỏi, “Sao chàng lại tới đây? Thiếp đã cho Tả Tứ trông chừng.”
Cảnh Tu Huyền nhìn nàng, nữ nhân này thật to gan, trở về mới xử nàng.
“Các ngươi trông chừng ta, khó trách…” Thẩm Thiệu Lăng hận nói: “Vì sao các ngươi không thể thấy ta sống tốt? Ta vốn nên là thế tử Hầu phủ, thậm chí vị trí Hầu gia cũng của ta. Dựa vào cái gì ta phải khom mình trước kẻ khác, bị kẻ khác khinh thường!”
Úc Vân Từ thật muốn tháo đầu óc của tên họ Thẩm ra xem bên trong là gì. Hắn là thứ tử Hầu phủ, mang họ gì thì có gì quan trọng. Thẩm thị đã chết đi không phải tổ mẫu ruột của hắn, hắn chỉ là thứ tử của Phương hầu gia.
Não của Phương hầu gia lại không hỏng, ông ta sẽ không vứt bỏ đích tử, truyền vị trí thế tử cho thứ tử.
Tâm người này có ma, hắn vốn không nghe người khác nói vào tai.
“Tất cả đều là thứ ta nên có, chỉ cần ta đưa ngươi ra kinh thành, để Thanh biểu muội gả vào Cảnh An Hầu phủ. Tiểu cô mẫu sẽ thương nghị cùng phụ thân, nhường vị trí thế tử cho ta.”
Hắn lẩm bẩm, rơi vào ma chướng.
“Không sai, cho nên ngươi phải chết!”
Hắn tốn công vô ích giãy giụa, bất động tại chỗ.
Nàng nhẹ lắc đầu, người tên này đáng giận, nhưng cũng thật đáng buồn.
“Nếu ta là ngươi, hà tất đi lòng vòng, giết chết Phương thế tử chẳng phải sạch sẽ. Theo ta biết, Hầu phủ trừ thế tử, cũng chỉ có ngươi là một nam. Chỉ cần hắn chết, vị trí thế tử sẽ là của ngươi. Ngươi sao bỏ gần cứu xa, một hai phải giết chết ta, bảo Phương thị giúp ngươi.”
Thẩm Thiệu Lăng cười ha ha, “Độc nhất phụ nhân tâm! Không sai, biện pháp này hay, đáng tiếc ta chưa từng đắc thủ. Ngươi có biết không, ta thậm chí muốn giết chết phụ thân, đáng tiếc ả đàn bà ngu dốt kia chỉ lo nhi nữ tình trường, không có tác dụng.”
Úc Vân Từ không hiểu hắn nói gì, Cảnh Tu Huyền tất nhiên nghe hiểu.
Ả đàn bà ngu dốt hắn ám chỉ chính là một ái thiếp của Phương hầu gia, Thẩm Thiệu Lăng muốn thông qua Hồng di nương đạt được mục đích của mình, ai ngờ Hồng di nương chỉ muốn cùng tình lang quấn quýt si mê.
Việc này khiến cho Phương hầu gia hoài nghi, cho nên Hồng di nương “thắt cổ tự vẫn”.
Hắn vì lòng tham, phụ thân cũng muốn giết. Người mất nhân tính như vậy, Úc Vân Từ đã không muốn tốn nhiều nước bọt, cũng không muốn nhìn thấy người này nữa.
“Hầu gia, người này đã không xứng làm người, không bằng súc sinh, giết đi.”
Con ngươi Thẩm Thiệu Lăng co lại, khóe mắt muốn nứt ra, “Độc phụ, ngươi tàn nhẫn như thế! Cảnh Hầu gia, ngươi chớ bị nàng ta che mắt, nàng ta thật sự có tư tình cùng ta. Nếu không phải sợ cành mẹ đẻ cành con, nữ nhân này đã sớm bị ta làm mất đêm đầu tiên. Nàng ta…”
“Phụt!”
Thẩm Thiệu Lăng phun một búng máu, nhìn xuống ngực, cảm thấy ngũ tạng đau như đang tự di chyển.
Cảnh Tu Huyền nhìn xuống từ trên cao, đạp lên hắn, đằng đằng sát khí, khinh miệt nhìn hắn. Ngón tay thon dài cầm dao, hàn khí bức người.
Úc Vân Từ biết người trong miệng hắn là nguyên chủ, nhưng không khỏi có chút chột dạ.
Cái gì mà đêm đầu tiên, hẳn là máu chảy đầy đất rồi.
Hầu gia là nam tử cổ đại, nghe vậy có tức giận không?
Nàng cẩn thận nhìn gương mặt lạnh lùng của nam nhân.
Hắn cũng nhìn qua, đụng phải ánh mắt nàng, băng tuyết tan rã, ánh mắt dần ấm áp.