Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 106



Bạch Dạ thấy năm vị thái thượng trưởng lão đang nhìn cậu, cậu cũng nhìn lại tỏ vẻ tôn trọng bọn họ.

Năm vị thái thượng trưởng lão thấy cậu không hề sợ hãi, cũng không kiêu ngạo hay nịnh nọt  gì thì sắc mặt hơi cứng lại. Nếu như những người khác bị ánh mắt sắc bén của họ nhìn chằm chằm, chắc chắn sẽ sợ hãi đến mức không dám ngẩng đầu lên nhìn ai. Vẻ mặt thẳng thắn vô tư của cậu khiến bọn họ ngại ngùng dời ánh mắt đi chỗ khác.

Tất cả những điều này đều phải cảm ơn Bạch Dạ có một người anh cả ánh mắt còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần so với năm vị thái thượng trưởng lão. Đôi mắt của anh cả Bạch Liệt không tốt, giống như lời Hắc Bát nói “May mà mắt của Bạch Liệt không tốt lắm, nếu không ngồi trên ghế một lúc đã tót mãi đi tận đâu rồi”. Vậy nên Bạch Dạ đã sớm quen với ánh mắt này, nhìn thấy năm vị thái thượng trưởng lão không hề dời tầm mắt khỏi mình, cậu cũng không cử động, cứ như vậy mà nhìn lại bọn họ.

Đại thái thượng trưởng lão dùng truyền âm nói với bốn vị thái thượng trưởng lão khác: “Thằng nhóc này lá gan lớn thật, bị chúng ta nhìn chằm chằm lâu như vậy mà không hề né tránh ánh mắt một chút nào.”

Nhị thái thượng trưởng lão cũng dùng truyền âm nói: “Đúng vậy. Ta nhìn hắn đến mỏi cả mắt nhưng lại ngại nhìn ra chỗ khác trước, nếu không sẽ rất mất mặt.”

Tam thái thượng trưởng lão buồn bực: “Thằng nhóc này cũng chỉ có Luyện Khí tầng ba thôi mà, rốt cuộc Tiểu Sâm coi trọng hắn ở điểm nào?”

Đại thái thượng trưởng lão nói: “Nghe Úy Sinh nói, hình như Tiểu Sâm coi trọng hắn vì khả năng sinh con.”

Các thái thượng trưởng lão: “……”

Năm thái thượng trưởng lão thừa nhận: “Mới vừa thành thân không bao lâu đã mang thai rồi, còn là bốn đứa một lúc nữa, đúng là biết sinh con thật. Có điều làm được như vậy thì sao? Hắn cũng chẳng giúp được gì cho Tiểu Sâm.”

“Để ta thử dùng uy lực khiến hắn nhìn ra chỗ khác xem sao.” Tứ thái thượng trưởng lão nói.

Đại thái thượng trưởng lão vội vàng lên tiếng: “Ông phải cẩn thận một chút, đừng làm bị thương mấy đứa trẻ của tôi.”

“Yên tâm, ta khác có chừng mực.” Tứ thái thượng trưởng lão phóng uy lực về phía Bạch Dạ.

Hạ Sâm lập tức cảm giác được một sức mạnh vô cùng khủng khiếp đang nhào đến trên người Bạch Dạ, biết là các thái thượng trưởng lão sử dụng uy lực đối với cậu, mặt hắn nghiêm lại, nhưng sau đó lại nhớ ra trong bụng cậu chính là tứ đại thần tiên, uy lực của người tu chân không có tác dụng đối với cậu. Vậy nên hắn thả lỏng người, bình tĩnh uống chén trà mà thị đồng vừa rót.

Tứ thái thượng trưởng lão thấy Bạch Dạ vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào ông như cũ thì thắc mắc: “Tại sao uy lực của ta lại không có tác dụng với hắn?”

“Không có tác dụng ư?” Trong mắt của bốn vị thái thượng trưởng lão còn lại hiện lên vẻ khiếp sợ: “Uy lực của ông không có chút tác dụng nào sao?”

“Đúng vậy. Đúng là quá kỳ lạ.” Tứ thái thượng trưởng lão tăng thêm uy lực về phía Bạch Dạ nhưng đối phương vẫn không có phản ứng gì: “Liệu trên người hắn có pháp khí nào đó đã ngăn cản uy lực của ta không?”

Đại thái thượng trưởng lão than nhẹ một tiếng: “Nếu vậy thì chắc hẳn hắn ta phải có những pháp bảo vô cùng quý giá và cấp bậc cao thượng thừa mới có thể cản được uy lực của ông. Thôi, chúng ta không tính toán với tiểu bối nữa.”

Tứ thái thượng trưởng lão thu hồi uy áp.

Đại thái thượng trưởng lão ho nhẹ một tiếng, hỏi Hạ Sâm: “Hắn ta chính là Bạch Dạ, bạn đời của ngươi đúng không?”

Hạ Sâm hắng giọng: “Đúng vậy.”

“Chẳng phải lúc trước ngươi nói rằng hắn ta biến mất rồi sao? Ngươi tìm thấy hắn ở đâu vậy?”

Hạ Sâm trả lời đơn giản: “Sau khi cậu ấy lén chạy trốn thì đến tìm anh trai của mình, sau đó người anh trai lại đưa cậu ấy tới đây.”

“Thì ra là thế.” Đại thái thượng trưởng lấy ra từ nhẫn chứa đồ một pháp khí mà tu sĩ kỳ Luyện Khí hay sử dụng, ý bảo thị đồng cầm pháp khí tới trước mặt Bạch Dạ: “Bạch Dạ, đây là quà gặp mặt ta tặng ngươi, hy vọng ngươi sẽ thích nó.”

Thị đồng bê pháp khí đến trước mặt Bạch Dạ, sau đó hừ với cậu một tiếng, đặt món đồ trong tay lên bàn trà bên cạnh rồi xoay người rời đi.

Hạ Sâm thấp giọng nói: “Người vừa đưa quà gặp mặt cho cậu là Đại thái thượng trưởng lão, cũng chính là thái tổ phụ của tôi.”

Bạch Dạ đứng dậy nói lời cảm ơn: “Cảm tạ thái tổ phụ.”

Đại thái thượng trưởng lão gật đầu.

Bạch Dạ nhìn về phía các vị thái thượng trưởng lão còn lại, ánh mắt lóe lên một tia gian xảo, chỉ thiếu điều chưa nói “quà gặp mặt của mọi người đâu?”

Bốn vị thái thượng trưởng lão đều chấn động bởi độ dày của da mặt cậu, chậm rãi lấy từng món đồ thích hợp từ trong nhẫn chứa đồ rồi đưa cho Bạch Dạ.

Một chút mà Bạch Dạ đã thu được năm món quà, trong lòng thấy vô cùng vui vẻ, lấy ra năm lá bùa nhăn nhúm đưa cho năm vị thái thượng trưởng lão: “Cháu cũng có quà gặp mặt cho mọi người. Đây là bùa khỏe mạnh do cháu luyện chế ra, có thể giúp cho cơ thể mọi người  luôn luôn mạnh khỏe. Có điều đừng để trong nhẫn chứa đồ, nếu không sẽ không có tác dụng đâu.”

Những lá bùa này được cậu chế tạo từ những nguyên liệu mà vợ chồng Phương An mang tới ở núi Dược Linh.

Thật sự cậu đã cố gắng hết sức rồi, nhưng những lá bùa được tạo thành vẫn nhàu nát nhăn nhúm. Lò bát quái và gậy Chúc Dung nói rằng do cậu khống chế lửa không đủ nóng lên mới khiến cho tờ giấy không được phẳng, nếu về sau thành thục hơn sẽ không xảy ra tình trạng như vậy nữa.

Năm vị thái thượng trưởng lão lần đầu tiên nhìn thấy những lá bùa xấu như vậy, thật sự không biết phải nói gì.

Đại thái thượng trưởng lão vất vả mở miệng: “Cảm ơn Tiểu Dạ.”

Bạch Dạ cười với ông: “Không cần khách sáo.”

Năm vị thái thượng trưởng lão thật sự không thể vứt món quà vừa được nhận ngay trước mặt người tặng được, họ cũng không muốn làm khó Hạ Sâm, vậy nên chỉ đành giả vờ như rất quý trọng món quà đó, cẩn thận gấp nó lại rồi cho vào trong vạt áo trước ngực.

Bạch Dạ nhìn ra được năm vị thái thượng trưởng lão không hề có ác ý với mình, cuối cùng cũng yên tâm ăn điểm tâm trên bàn.

Năm vị thái thượng trưởng lão vốn muốn làm khó Bạch Dạ, khiến cho cậu thấy tự ti, biết khó mà rút lui. Nhưng bọn họ thật sự không ngờ rằng cậu lại không rơi vào bẫy, năm người cũng không thể khiến cậu quá khó xử trước mặt Hạ Sâm được, vậy nên việc đành dừng lại ở đây.

Đại thái thượng trưởng lão nói: “Lần này gọi hai đứa tới đây là vì muốn gặp mặt Tiểu Dạ một lần mà thôi. Bây giờ người cũng gặp rồi, chúng ta coi như đã hoàn thành được mục đích, Hiện tại Tiểu Dạ mới trở về, nhất định chưa kịp nghỉ ngơi đầy đủ. Tiểu Sâm, ngươi dẫn hắn trở về trước đi, sau này rảnh thì cả hai người tới đây chơi một chuyến.”

“Vâng.” Hạ Sâm dẫn Bạch Dạ rời đi.

Đại thái thượng trưởng lão thở dài một hơi: “Ta còn tưởng rằng với năng lực của chúng ta có thể khiến Bạch Dạ biết hắn chênh lệch rất nhiều với Tiểu Sâm, cho hắn biết bản thân mình không xứng đáng với người bạn đời bây giờ. Không ngờ rằng vừa rồi chúng ta còn suýt bại trận.”

Nhị thái thượng trưởng lão nói: “Lý do chủ yếu là chúng ta không thể làm những chuyện quá đáng trước mặt Tiểu Sâm được.”

Tam thái thượng trưởng lão nhíu mày nói: “Mấy ngày nữa, người nhà họ Phượng sẽ tới Hạ gia để xem mắt, nhưng Bạch Dạ vẫn còn ở đây, chúng ta phải ăn nói với nhà họ như thế nào bây giờ?”

Hôn sự này đã được quyết định trước khi Hạ Sâm kết hôn với Bạch Dạ. Tiểu thư nhà họ Phượng vô cùng thích Hạ Sâm, còn tuyên bố rằng chờ đến khi tu luyện lên kỳ Kim Đan sẽ kết thành đôi với hắn. Khoảng thời gian trước đây, tiểu thư nhà họ Phượng nỗ lực hết sức mình để tấn thăng lên kỳ Kim Đan, sau đó viết thư nhắc tới việc hôn sự của cả hai bên.

Đây cũng chính là lý do tại sao bọn họ lại ép Hạ Sâm ở lại Hạ Trang, hơn nữa vừa hay Bạch Dạ đang mất tích, bọn họ có thể giấu giếm sự tồn tại của cậu để Hạ Sâm xem mắt với tiểu thư nhà họ Phượng. Nhưng không ai ngờ rằng Bạch Dạ lại trở về.

Đại thái thượng trưởng lão ngẫm nghĩ rồi nói: “Đi bước nào tính bước đó. Nếu như có thể đuổi Bạch Dạ đi trước khi nhà họ Phượng tới đây thì tốt. Còn nếu không thể đuổi được hắn rời khỏi đây, vậy thì chúng ta cứ quan sát xem thái độ của tu sĩ nhà họ Phượng đối với Tiểu Sâm thế nào đã. Nếu như bọn họ thích nó, chắc chắn sẽ nghĩ cách để đuổi Bạch Dạ đi. Chúng ta cũng không cần phải tốn công sức lo lắng chuyện này nhiều quá.”

Những thái thượng trưởng lão khác cũng gật đầu.

Bạch Dạ đã về tới Sâm Thanh Viện không hề biết năm ông lão kia đang tính toán với nhau để đối phó với mình. Vốn đã đam mê ngủ trưa từ trước, ngay sau khi trở về phòng, cậu lập tức lên giường đi ngủ.

Hạ Sâm nhân cơ hội kiểm tra tình trạng trong bụng của Bạch Dạ. Điều khiến hắn rất vui mừng chính là bốn đứa trẻ trong bụng cực kỳ khỏe mạnh, có thể thấy được trong mấy ngày mất tích Bạch Dạ chăm sóc chúng rất tốt.

Hắn buông tay Bạch Dạ ra, sau đó nhẹ nhàng đẩy cánh tay vào trong chăn.

Đúng lúc này, từ trong túi gió đeo trên cổ Bạch Dạ bay ra mấy ngôi sao nhỏ, sau đó chúng chui vào trong bụng cậu 

Hạ Sâm nhận ra đây là thần tiên, đáy mắt lóe lên chút giật mình: “Thần hồn của Mạnh Bà, Phán Quan cùng với Diêm Vương cũng thức tỉnh rồi.”

Hẳn lẩm bẩm tính toán, Diêm Vương ở địa phủ có tổng cộng mười người, thêm vào Mạnh Bà và Phán Quan là tổng cộng mười hai thần hồn. Trong bụng Bạch Dạ vốn dĩ đã có bốn vị thần, cộng với mười hai người bây giờ, tổng cộng là mười sáu người.

Hạ Sâm vuốt cái bụng càng ngày càng lớn thêm của Bạch Dạ, bật cười nói: “Trong bụng có mười sáu đứa con, đúng là năng suất mang thai còn hơn cả heo nái.”

Cứ nghĩ đến ngày những đứa trẻ này được sinh ra đời, hắn lại có chút phiền não. Một khi Bạch Dạ biết chân tướng chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Đến lúc đó chỉ sợ rằng sẽ không dễ dàng dỗ dành cậu. Vẫn nên cầu nguyện cho cậu không biết sự thật nhanh như vậy thì tốt hơn.

Khi mười hai thần hồn đi vào trong cơ thể của Bạch Dạ, cậu lập tức cảm thấy ngủ không yên, cứ có cảm giác cơ thể trở nên nặng hơn, có một khối đá khổng lồ đè lên ngực cậu. Tiếp theo, ác mộng xảy ra liên tục.

Cậu mơ thấy Hạ Sâm mặc một bộ quần áo màu vàng đất quê mùa đứng trước mặt mình, nhưng cậu lại không hề cảm thấy đối phương nhà quê, ngược lại còn thấy hắn cực kỳ cao sang, khiến cho người ta có cảm giác không cách nào trèo cao được. Nhưng càng là như vậy, cậu còn muốn tiếp cận với hắn, càng muốn cởi đi từng lớp quần áo hắn đang mặc trên người, khiến hắn ngã từ thiên đường xuống bùn đất nhân gian, thân thể nhuốm mùi phàm khí.

Nhưng Hạ Sâm lại không hề bị cậu quyến rũ. Mỗi lần gặp cậu, hắn đều làm mặt lạnh, bộ dạng giống như muốn cách xa cả nghìn dặm. Nhưng cậu cũng không hề nhụt chí, sớm đã thề trước mặt Hạ Sâm: “Thần tử, sớm hay muộn cũng có một ngày ta khiến cho ngươi cởi sạch quần áo rồi nằm dưới thân ta, để cho ta muốn làm gì thì làm.”

Tiếp theo, cậu bị Hạ Sâm xuất chiêu đánh bay.

Bạch Dạ mơ tới đây thì đột nhiên bừng tỉnh, nhìn thấy Hạ Sâm đang ngồi bên cạnh đọc sách. Trong lúc nhất thời chưa thoát ra khỏi giấc mộng, cậu ôm tâm lý báo thù đạp một chân về phía hắn.

Hạ Sâm không ngờ rằng cậu sẽ làm như vậy, lập tức ngã lăn xuống nền đất. Mặt hắn sầm xuống: “Cậu đá tôi làm gì?”

Bạch Dạ ngồi dậy nhìn khung cảnh bốn phía, lúc đấy mới nhận ra rằng lúc nãy mình nằm mơ. Cậu hừ một tiếng: “Ở trong mơ anh đánh tôi một cái, tất nhiên tôi phải trả thù rồi.”

Hạ Sâm: “……”

Bạch Dạ thấy sắc mặt của hắn đen xì, không những không sợ mà còn thấy vô cùng thoải mái. Cậu đứng lên xoa xoa bụng: “Anh còn không biết xấu hổ mà bày cái vẻ mặt đó ra cho tôi xem à. Tôi nói cho anh biết, cho dù tôi đánh anh mà không có nguyên nhân gì hết thì anh cũng phải chịu đựng cho tôi.”

Miệng Hạ Sâm giật giật.

“Anh đã từng nghe qua câu này chưa, trời đất bao la, vợ ta là nhất. Đây là hậu quả anh xứng đáng nhận được vĩ đã khiến tôi mang thai.” Bạch Dạ bày ra bộ dạng đánh còn chưa đủ.

Hạ Sâm: “……”

Hắn nhịn.

Chờ cho đến khi cậu ấy sinh đứa bé ra đời, chờ xem hắn sẽ xử lý thế nào.

Có điều nhiều đứa trẻ trong bụng như thế, chờ đến khi sinh hết ra ngoài có khả năng hắn đã quên hết những chuyện đã xảy ra rồi.

Bạch Dạ giang tay ra: “Còn không nhanh lên đi, mặc quần áo cho cha của con anh.”

Hạ Sâm nén lửa giận, đứng lên nói: “Dạ vâng. Cha đứa trẻ.”