Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 119



Bạch Liệt xoay người rời khỏi phòng: “Tôi ở ngay bên ngoài, có việc gì thì gọi tôi.”

Vào cái ngày mà hắn vừa mới gặp lại Bạch Dạ, hắn đã muốn nói cho cậu biết chân tướng của việc mang thai. Nhưng hắn do dự đã nhiều ngày rồi mà vẫn chưa nói ra. Đặc biệt khi thấy Bạch Dạ coi đứa bé trong bụng không khác gì con ruột của mình, hắn không thể nào mở miệng ra được. Hơn nữa hắn còn có một ý nghĩ không được tốt đẹp cho lắm. Hạ Sâm phải là người nói hết tất cả chân tướng mọi chuyện cho Bạch Dạ,  hắn sẽ phải hứng chịu hoàn toàn cơn thịnh nộ của cậu.

Bạch Liệt đứng ở ngoài phòng, nhìn thấy người của Hạ Sâm ở Diệp Sắc Viện khởi động trận pháp và kết giới bao phủ toàn bộ nơi đây. Dù sao cũng là thuỷ thần xuất thế, chẳng ai đoán được trước chuyện gì sẽ xảy ra, tốt nhất là bình an sinh ra đời như một đứa trẻ bình thường là được.

Chuẩn bị ổn thỏa xong xuôi hết, Hạ Sâm nâng tay phải lên, hướng về phía bụng của Bạch Dạ, tiếp theo, bàn tay bắn ra một vầng hào quang màu vàng trên bụng của cậu, sau đó ánh hào quang bắt đầu chui vào trong.

Đột nhiên, một tiếng động khủng khiếp vang lên trong không trung, tiếng nổ lớn như muốn xé tan trời đất làm 2 mảnh, ai ai cũng phải giật mình, khắp ngóc ngách của giới Tu chân đều có thể nghe thấy.

Mọi người khiếp sợ: “Sao lại thế này? Tại sao lại có sét đánh? Có người độ kiếp sao?”

Khi có sét đánh ở giới Tu chân, thường là vì có người đang dùng thiên lôi nhân tạo để độ kiếp. Vậy nên bình thường ở đây sẽ không có tiếng sấm sét.

“Tiếng sấm vang dội như vậy, nghe có vẻ không giống như đang độ kiếp. Nếu như thật sự có người đang độ kiếp, chắc chắn phải là một bậc cao nhân nào đó. Nhưng gần đây không thấy có ai nói đến chuyện có cao nhân muốn độ kiếp cả.”

Các vị thái thượng trưởng lão ở Hạ Trang đều bị kinh động, nhanh chóng đi ra ngoài đại điện quan sát, dùng truyền âm thảo luận với nhau.

Đại thái thượng trưởng lão nhíu mày nói: “Tiếng sấm vừa rồi nghe giống như thiên lôi, các ông có cảm thấy như vậy không?”

Nhị thái thượng trưởng lão gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”

Tam thái thượng trưởng lão kích động nói: “Nếu thật sự là thiên lôi, vậy có phải việc phi thăng của chúng ta có hi vọng rồi không?”

Tứ thái thượng trưởng lão khá bình tĩnh: “Hiện tại chúng ta vẫn chưa biết tình hình cụ thể như thế nào, đừng hy vọng nhiều quá rồi càng thất vọng thêm.”

Ngũ thái thượng trưởng lão cũng đồng ý với lời ông nói: “Tứ ca nói đúng.”

Cùng thời điểm đó ở Diệp Sắc Viện, Bạch Liệt nhíu chặt mày, hỏi Hạ Sâm đang ở trong phòng: “Chẳng phải ngươi bảo lấy thuỷ thần ra sao? Tại sao lại có sét đánh? Khiến cho mọi việc náo loạn đến mức này, xem xong chuyện ngươi dọn dẹp như thế nào.”

“……” Hạ Sâm cực kỳ oan ức. Hắn muốn đưa thủy thần ra ngoài, nhưng Lôi Công đang kẹt ở trong cùng với thuỷ thần lại muốn đi ra theo. Nhưng Lôi Công chưa đến thời điểm chín muồi để xuất thế, không thể ra ngoài được.

Bạch Liệt thấy trong phòng không có âm nào, lại hỏi tiếp: “Đã lấy ra được chưa?”

“Nếu có thể dễ dàng lấy ra như vậy thì còn gọi là thuế thần làm gì nữa.” Hạ Sâm lại dùng lực kéo một chút. Ngay sau đó, tiếng sấm đùng đoàng lại vang trên bầu trời.

Lúc này đây, không chỉ có tiếng sấm mà ngay cả sét cũng xuất hiện rồi. Cột sét trực tiếp giáng xuống đỉnh Đông Thanh của gia chủ Hạ Trang. Trong nháy mắt, cả đại điện biến thành đống đổ nát, may mà mọi người đều thi nhau ra ngoài xem sấm sét nên không ai xảy ra chuyện gì hết.

Có điều các đệ tử đó đều sợ đến mức mất mật. Cứ nghĩ thử xem, một cái cung điện khổng lồ như vậy lại biến thành tro bụi trong nháy mắt, ai mà không sợ được?

Hạ gia chủ cũng mất một thời gian dài mới lấy lại được tinh thần. Thẳng cho đến khi năm vị thái thượng trưởng lão bay đến đỉnh Đông Thanh, mọi người mới dần dần hồi phục lại tinh thần

Đại thái thượng trưởng lão quan tâm hỏi: “Gia chủ, ngài không sao chứ?”

Hạ gia chủ bình tĩnh lại, lắc đầu nói: “Chỉ là bị hoảng sợ chút thôi, không có việc gì.”

Nhị thái thượng trưởng lão đi lên trước xem xét đống đổ nát trên mặt đất và những dấu vết còn lưu lại, sau đó nhìn thấy những tia sét nhỏ còn sót lại trên mặt sàn, ông vội vàng tiến tới rồi nói: “Mọi người mau lại đây xem, là tia sét còn lưu lại sau khi thiên lôi giáng xuống.”

Mọi người nhanh chóng vây quanh xem.

Đại thái thượng trưởng lão nhìn tia sét, nói: “Để ta thử chạm vào nó.”

Ngũ thái thượng trưởng lão nói: “Cẩn thận.”

“Ừ.” Đại thái thượng trưởng lão dè dặt đi qua đó, đưa tay ra chạm vào tia sét màu bạc. Ngay sau đó, một dòng điện cực lớn chui vào cơ thể khiến ông run rẩy cả người, cơ thể mất đi sức lực ngã ngồi trên mặt đất.

“Đại thái thượng trưởng lão, ngài không sao chứ.” Hạ gia chủ sốt ruột tiến lên trước.

Những người khác cũng cực kỳ nôn nóng.

“Không có việc gì, không sao hết.” Đại thái thượng trưởng lão vội vàng lên tiếng: “Mọi người đừng lo lắng. Vừa rồi cơ thể ta chỉ hơi tê một chút thôi, không có vấn đề gì to tát.”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Nhị thái thượng trưởng lão hỏi: “Thật sự là tia sét của thiên lôi sao?”

Đại thái thượng trưởng lão gật gật đầu: “Đúng là như vậy. Vừa rồi khi ta chạm vào nó, trong nháy mắt cảm nhận được nguồn linh lực, à không, phải nói là thần lực mới đúng.”

Tứ thái thượng trưởng lão nhìn lên không trung: “Nếu là thiên lôi, vậy cột sét này từ đâu mà tới? Lôi Thần trở về sao?”

Mọi người cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời giống như ông.

Lúc này ở Diệp Sắc Viện, Bạch Liệt châm chọc Hạ Sâm: “Tốt quá đi mất, biến cung điện lớn trên đỉnh núi cao nhất của Hạ Trang thành than, về sau phải tiếp tục cố gắng phát huy nhé.”

“……” Hạ Sâm thu lại thần lực, chuẩn bị đổi vị trí đưa tay vào.

Bạch Liệt hỏi: “Ngươi xong chưa? Không được thì để ta làm cho.”

Hạ Sâm mở miệng nói: “Vậy ngươi thử xem.”

Bạch Liệt đẩy cửa phòng đi vào, kiểm tra bên trong cơ thể Bạch Dạ, phát hiện mười sáu đứa trẻ trong bụng đều ở sát cạnh nhau, chỉ cần kéo một đứa, những đứa khác cũng động theo.

Hạ Sâm làm tư thế mời: “Xin mời, cứ tự nhiên.”

Bạch Liệt: “……”

Đúng là không dễ để ra tay thật.

Nếu tất cả những đứa trẻ này cùng ra đời một lúc, chắc chắn thiên hạ sẽ đại loạn.

Hơn nữa những đứa trẻ khác chưa trưởng thành hoàn chỉnh, không thể đưa bọn chúng ra ngoài được.

Hạ Sâm cố ý giục hắn: “Còn không mau ra tay đi?”

Bạch Liệt lạnh lùng liếc hắn một cái: “Ta có cách này, ngươi có muốn thử một lần hay không?”

Hạ Sâm nhướng mày: “Cách gì?”

Bạch Liệt híp mắt nói: “Ta bắt lấy Lôi Công, ngươi đưa thuỷ thần ra ngoài, thế nào?”

Hạ Sâm cảm thấy ý này không tồi: “Được.”

Bạch Liệt chuẩn bị ra tay, sau đó lại phát hiện bọn trẻ trong bụng Bạch Dạ thay đổi tư thế. Vốn dĩ lúc ban đầu giống như một con rồng dài, đứa trước kéo đứa sau, nhưng hiện tại chúng lại nắm tay nhau kết thành một vòng tròn: “Đợi đã.”

Hạ Sâm đang chuẩn bị động tay động chân nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”

Bạch Liệt chỉ vào bụng Bạch Dạ rồi nói: “Bọn nó đổi tư thế.”

“……” Hạ Sâm xem xét bụng Bạch Dạ, đúng là khác so với vừa nãy thật.

Bạch Liệt trừng mắt với những đứa trẻ trong bụng: “Đám nhãi ranh này chắc chắn là do nghe hiểu lời ta nói nên mới thay đổi tư thế.”

Hạ Sâm cười lạnh: “Không sao hết. Ngươi có thể tách Lôi Công và Diêm Vương đang giữ chặt thuỷ thần, ta sẽ lôi nó ra ngoài.”

Tiếp theo, trong bụng phát ra tiếng chép miệng của bọn trẻ con. Tiếng sấm liên tục vang lên, tia chớp đánh phá khắp thị trấn, mưa gió càng ngày càng dữ dội. Những quỷ hồn lưu lạc đầu đường xó chợ không được bình yên, giống như có ai đang nguyền rủa chúng vậy, cô hồn dã quỷ kêu khóc thảm thương. Người thường trong thị trấn cũng bị hiện tượng kỳ quái này dọa cho sợ mất mật.

Bạch Liệt lãnh đạm nói: “Ngươi chọc bọn nó không vui rồi.”

Hạ Sâm không hài lòng: “Còn chưa ra ngoài đã làm mình làm mẩy với chúng ta rồi, nếu sinh ra xong thì còn đến mức độ nào nữa?”

Bạch Liệt ôm ngực: “Đợi đến khi bọn nó ra ngoài, đánh cho một trận là sẽ ngoan ngoãn ngay thôi ”

Quả nhiên bên ngoài càng náo loạn hơn, giống như ngày tận thế đã đến. Gió to cuốn những cây đại thụ bay khỏi mặt đất, những cột sét đánh ầm ầm xuống, cô hồn dã quỳ thê lương thảm thiết.

“Chủ nhân, chúng ta sắp không trụ được rồi.” Thủ hạ bên ngoài Diệp Sắc Viện gấp gáp nói với Hạ Sâm.

Hạ Sâm và Bạch Liệt quay sang nhìn nhau, sau đó nói với đám trẻ trong bụng: “Nếu bây giờ tất cả các ngươi đòi ra ngoài, tình hình sẽ náo loạn hơn bây giờ rất nhiều. Hơn nữa ngoại trừ thuỷ thần, cơ thể của những người khác vẫn chưa hình thành hoàn chỉnh, bây giờ ra ngoài thật sự không có lợi. Vậy nên chỉ có thể ra ngoài lần lượt từng đứa một, nghe hiểu không?”

Mưa gió bên ngoài lập tức dịu hơn rất nhiều.

Bạch Liệt truyền âm với Hạ Sâm: “Ngươi nói thêm vài câu nữa đi, thủy thần sắp ra ngoài rồi.”

Hạ Sâm lườm hắn.

Bạch Liệt lại nói: “Chắc chắn bọn nó không có ký ức cũ nên mới dám làm loạn với ngươi như vậy.”

Hạ Sâm cũng nhìn ra điều đó, hắn nói với bọn nhỏ: “Lần này thủy thần ra đời, qua mấy ngày nữa sẽ đến lượt đứa khác. Ta đảm bảo với mấy đứa, không tới một tháng nữa,  các người đều có thể ra ngoài.”

Giây tiếp theo, mưa gió bão bùng ngoài kia dừng lại hoàn toàn, quỷ hồn cũng không kêu khóc nữa.

Bạch Liệt nói: “Bọn nó buông tay ra rồi.”

Hạ Sâm không chút do dự dùng thần lực lấy thuỷ thần ra ngoài.

Khi Thủy thần ra đời, trong nháy mắt cơ thể biến thành hình dạng của một đứa trẻ sáu tháng, nhìn cực kỳ đáng yêu, làn da mềm mại giống như nước. Đứa trẻ mới ra đời dường như cảm thấy tò mò với tất cả những thứ nó nhìn thấy, đôi mắt to tròn chớp chớp. Hơn nữa, hình như nó sợ bị Hạ Sâm đánh đòn nên cơ thể được bao bọc bởi một quả cầu nước.

Hạ Sâm nhìn thấy bụng Bạch Dạ nhỏ lại, âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng ra rồi.”

Bạch Liệt nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Mưa có màu.”

Hạ Sâm: “……”

Trời mưa không lớn lắm, chỉ lất phất giống như mưa phùn, nhưng lại cực kỳ đẹp đẽ. Những phàm nhân và người tu chân bị dọa sợ lúc trước không còn nghe thấy những âm thanh khủng bố của đám quỷ hồn nữa. Họ lặng lẽ ló đầu ra từ trong phòng, nhìn thấy làn mưa rực rỡ trước mặt thì ai cũng ngạc nhiên tới mức ngây người.

“Thật sự đẹp quá! Những màu sắc đang trôi nổi trên không trung là gì? Liệu có độc không?”

“Người ta thường nói càng đẹp thì càng độc, nói không chừng là độc dược đấy.”

Người tu chân khá to gan, duỗi tay ra chạm thử vào làn mưa, phát hiện ra không chỉ không trúng độc mà cơ thể còn thoải mái hơn trước khá nhiều. Nước mưa có thể loại bỏ những tạp chất trong cơ thể, khiến cho sức khỏe trở nên ổn định hơn có tác dụng giống như đan dược tẩy trần vậy. Tuy rằng tác dụng không quá rõ rệt trên cơ thể người tu chân, nhưng lại có hiệu quả vô cùng kỳ diệu đối với những người bình thường. Người nào có bệnh thì lập tức được chữa khỏi, không bệnh thì cơ thể trở nên khỏe khoắn hơn. Người phàm không cần phải đi nhờ vả người tu chân nữa, vận may của ai tốt có khi còn hình thành linh căn.

Ngoại trừ những điều kể trên, cây cỏ bình thường cũng đều có được linh khí, cây cối có sẵn linh khí từ trước thì phát triển không ngừng.

Mọi người đều biết cơn mưa màu sắc này cực kỳ có ích đối với cơ thể, thi nhau chạy ra ngoài tắm mưa, thậm chí vừa tắm vừa chuẩn bị sẵn thùng phi để trữ nước dùng dần.

Đại thái thượng trưởng lão nhìn thấy các đệ tử đang nhao nhao hứng nước, lẩm bẩm nói nhỏ: “Ta sống mấy ngàn năm rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy kỳ quan như thế này. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hiện tượng thời tiết kỳ lạ là chuyện tốt hay chuyện xấu?

Cơn mưa kéo dài một ngày một đêm mới từ từ tạnh.

Thuỷ thần chơi mệt rồi, không thèm để ý tới Hạ Sâm nữa. Nó ngáp dài một cái, chủ động bò đến bên cạnh Bạch Dạ nằm xuống ngủ.

Bạch Liệt nói: “Cuối cùng nó cũng mệt rồi, mãi mới tới lượt chúng ta nghỉ ngơi một chút. Ta đi về đây, có việc gì thì gọi ta. Đúng rồi. Ngươi cũng nên gọi Tiểu Dạ tỉnh lại đi, để cậu ấy nhìn đứa con của mình.”

Hạ Sâm: “……”

Thuỷ thần ngáp thêm cái nữa rồi rơi vào giấc ngủ.

Hạ Sâm nhìn Bạch Dạ đang ngủ say, do dự một hồi rồi dừng thôi miên.

Mí mắt Bạch Dạ giật giật, chậm rãi mở mắt ra.