Trong ba ngày tu sửa ngọn miếu, Bạch Dạ và Hạ Sâm trở lại Hạ Viên. Không Khánh chân nhân và Uyển Đồng chân nhân ở lại trên đỉnh Cửu Phong thêm vài ngày vì muốn tận mắt quan sát hiệu quả bùa chú của Bạch Dạ, tiện thể ôn lại chuyện cũ với đại thái thượng trưởng lão.
Sau khi trở lại Hạ Viên, mỗi ngày Bạch Dạ đều chăm chỉ luyện bùa chú, ngoài khoảng thời gian đó ra thì đến miếu Kim thần để theo dõi tình hình, đồng thời gài thần khí Thu Phủ vào tay bức tượng Kim Thần trong miếu.
Tốc độ tu sửa của đệ tử Hạ Trang cực kỳ nhanh. Ngày đầu tiên bọn họ triệu tập nhân công, sau đó mua sắm nguyên vật liệu để tu sửa ngọn miếu, ngày hôm sau đã bắt tay vào làm việc. Bởi vì số lượng người đông đảo, hơn nữa bọn họ là người tu chân, mức độ lao động bình thường sẽ không khiến họ cảm thấy mệt mỏi, thậm chí những người được phái đi tu sửa còn có thể làm việc không ăn không nghỉ. Vậy nên tới buổi trưa ngày thứ ba, toàn bộ công việc đã được hoàn thành xuất sắc.
Tới buổi sáng ngày thứ tư, Bạch Dạ, Hạ Sâm, Hạ Phong và hơn hai trăm đệ tử Hạ Trang tiến hành lễ tế thần, không ít người ở thành Tây Thanh đều nô nức kéo nhau tới xem.
“Mấy ngày nay đệ tử Hạ Trang tu sửa lại miếu thần, lại còn tổ chức tế bái nữa. Không lẽ thần tiên thật sự sắp quay trở lại sau?”
“Chắc chắn là như thế rồi, bằng không tại sao đệ tử Hạ Trang lại bỏ ra nhiều công sức để tu sửa ngôi miếu này như vậy.”
“Kim thần là thần gì? Thần Tài sao?”
“Kim thần chính là vị thần thu hoạch mùa màng. Ngài ấy có thể giúp chúng ta được mùa, lương thực, thảo dược chất đầy kho.”
“Thực sự linh nghiệm như vậy sao?”
“Chưa từng bái thần phật nên cũng chẳng biết có linh nghiệm hay không.”
Bạch Dạ nghe thấy âm thanh ồn ào của những người vây quanh xem, cậu cắm nén nhang vào lư hương, sau đó xoay người nói với người dân xung quanh: “Nếu như trong nhà mọi người có trồng trọt cây gì đó, có thể tới đây vái lạy xem sao. Biết đâu được vận may lại rơi xuống đầu, mùa đông mà mùa màng vẫn bội thu. Đúng rồi, nhất định phải thành tâm, không thành tâm sẽ không linh nghiệm đâu.”
“Thật hay giả vậy?” Phần lớn mọi người đều tỏ vẻ không tin, bởi vì họ chưa từng thấy thần tiên bao giờ, không biết thần tiên có bản lĩnh lớn như thế nào, cũng không dám chắc thần phật có thể phù hộ cho dân chúng.
“Để ta thử xem. Nếu như Kim thần có thể giúp linh thảo ngoài ruộng nhà ta cải tử hoàn sinh. Mỗi ngày ta sẽ tới đây bái lạy, thậm chí còn quét miếu và lau tượng nữa. Ta nói được thì làm được.” Một người phụ nữ cao lớn đẩy đám đông ra rồi đi xuyên qua đệ tử Hạ Trang, cầm lấy nén nhang từ tay một người, sau đó đốt lửa thành tâm thành ý cầu khấn: “Tín nữ Mã Ánh Lan dựa vào việc trồng linh thảo mà nuôi sống cả một gia đình. Vốn dĩ lúc ban đầu có thể nuôi sống mấy miệng ăn trong nhà, nhưng mùa màng ngày càng thất bát, thu hoạch năm nay ít hơn năm trước, chúng con sắp không sống nổi nữa rồi. Nếu như sang năm vụ mùa không khả quan hơn, cả nhà chúng con sẽ phải uống gió Tây Bắc mà sống mất. Tín nữ khẩn cầu Kim thần đại nhân hiển linh, phù hộ cho linh thảo nhà chúng con được mùa. Con xin cảm tạ Kim thần đại nhân trước.”
Nàng ta thành tâm thành ý vái ba lạy với bức tượng thần đặt ở giữa, sau đó cắm nén nhang vào lư hương.
Tiếp theo, Bạch Dạ và Hạ Sâm nhìn thấy chiếc rìu trong tay tượng thần bắn ra tia sáng màu vàng hướng về phía Mã Ánh Lan, chứng tỏ rằng nàng ta thật sự thành tâm tế bái Kim thần.
Những nông dân khác thấy có người dẫn đầu vái lạy thì cũng nhao nhao làm theo. Còn về việc có thành tâm hay không chỉ có thần linh mới biết.
Hạ Phong và Hạ Sâm đứng ở trong góc nhìn đám người náo nhiệt: “Ta nghe nói chỉ cần Hạ Trang tu sửa lại miếu Kim thần, tất cả người trong môn phái tới đây tế bái, Tiểu Dạ sẽ luyện chế bùa khỏe mạnh cho mọi người, đúng không?”
Hạ Sâm vừa nghe liền biết Hạ Phong đang ám chỉ Bạch Dạ nên tuân thủ lời hứa, giao bùa chú cho họ.
“Đúng vậy.” Bạch Dạ nhìn thấy trong miếu chỉ có hai trăm đệ tử Hạ Trang liền cười nói: “Hiện tại chỉ có hai trăm đệ tử đến tế bái, anh cảm thấy Hạ Trang hoàn thành được yêu cầu của tôi chưa?”
Hạ Phong hiểu ý: “Giờ ta sẽ đi thông báo cho mọi người tới đây.”
Hạ Sâm chờ Hạ Phong rời đi mới nói: “Tôi đánh cược rằng chưa chắc tất cả mọi người đã tới đây.”
Bạch Dạ nói: “Tôi cũng đánh cược rằng chắc chắn có người không tới.”
Hạ Sâm nhìn về phía cậu: “Hai người chúng ta đều cược giống nhau, làm sao mà phân thắng thua được?”
Bạch Dạ nhếch môi: “Vậy thì cứ tính những người không tới đây thua đi.”
Sau khi Hạ Phong trở về thông báo, một bộ phận những người ở Hạ Trang lại tới đây. Nhưng họ đều là những người có tu vi thấp hoặc không có thân phận địa vị, những người có tu vi cao hoặc thuộc cấp bậc cao hơn đều không tới. Người thì tự cao tự đại không tin vào thần linh, người thì cho rằng không tới cũng chẳng bị trừng phạt gì. Hơn nữa bùa khỏe mạnh của Bạch Dạ cũng chẳng có mấy tác dụng với những người có tu vi cao, bọn họ cần gì phải lãng phí thời gian đến ngôi miếu tồi tàn này chứ.
Tuy rằng đại thái thượng trưởng lão đã ra lệnh, thậm chí còn sai người nhanh chóng tới đây, nhưng vẫn có một bộ phận rất nhỏ những người không nghe theo mệnh lệnh của ông. Thật ra ngay chính đại thái thượng trưởng lão cũng không đi dâng hương, bởi vì ông không ý thức được rằng người đứng ở đỉnh cao như mình cũng coi là một phần trong số những người mà Bạch Dạ nhắc tới.
Cho đến ngày hôm sau, ông mới biết được rằng việc không hoàn thành lời hứa nghiêm trọng như thế nào.
Lúc ấy, đại thái thượng trưởng lão đang nói chuyện phiếm với hai người Không Khánh chân nhân và Dược Đồng chân nhân ở đại điện, vừa chờ Bạch Dạ qua đây. Bọn họ cứ chờ mãi chờ mãi vẫn chẳng thấy bóng người nào tới.
Đại thái thượng trưởng lão nghĩ thầm, Bạch Dạ sẽ không vì vài người vắng mặt không đi dâng hương mà huỷ bỏ giao ước với ông đấy chứ?
Như vậy có cứng nhắc quá không?
Đại thái thượng trưởng lão chờ khoảng một nén hương vẫn chẳng thấy Bạch Dạ tới. Ông nói với thị đồng: “Ngươi đi tìm A Phong, bảo hắn đi thúc giục Bạch Dạ nhanh qua đây. Để mấy trưởng bối chúng ta chờ hai đứa chúng nó không phải phép chút nào.”
“Vâng.” Thị đồng vừa mới bước được một chân ra ngoài thì một đệ tử đã vội vã chạy vào trong: “Không xong rồi. Không xong rồi. Sư tổ, hỏng bét rồi.”
Đại thái thượng trưởng lão bỗng chốc sầm mặt xuống: “Không thấy bổn tọa đang có khách quan trọng sao? Tại sao ngươi lại không biết quy củ, làm ồn ào ở đây thế. Đúng là thất lễ. Nếu như quấy nhiễu tới khách quý của bổn tọa, bổn tọa sẽ tìm ngươi hỏi chuyện.”
Uyển Đồng chân nhân nói: “Ta thấy dường như hắn thật sự có chuyện gì đó quan trọng muốn bẩm báo, sao không nghe xem hắn nói chuyện gì đã.”
Đại thái thượng trưởng lão nghiêm giọng với tên đệ tử đó: “Ngươi nói có chuyện gì không xong rồi?”
Phịch một tiếng, đệ tử quỳ xuống đất: “Sư tổ, linh điền xảy ra vấn đề rồi.”
Đại thái thượng trưởng lão lại hỏi: “Linh điền ở nơi nào?”
“Linh..Linh điền ở đỉnh Cửu Thanh.”
Đại thái thượng trưởng lão nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì? Có người trộm linh thảo của bổn tọa sao?”
“Không, không phải.”
Đại thái thượng trưởng lão cả giận nói: “Ngươi không thể kể rõ ràng một lần sao?”
Đệ tử khóc lóc nói: “Linh thảo tại linh điền khô héo hết rồi, có cả linh thảo biến dị mà sư tổ yêu nhất nữa.”
“Cái gì!??” Đại thái thượng trưởng lão đứng phắt lên, khó tin nhìn đệ tử: “Ngươi nói linh thảo biến dị mà bổn tọa yêu nhất làm sao cơ?”
Không Khánh chân nhân nhìn thấy tên đệ tử bị dọa đến mức cả người run rẩy, nói không lên lời, hắn liền có ý tốt mở miệng thay cho người ta: “Linh thảo biến dị của ông khô đét rồi.”
Ngay lập tức, cả người đại thái thượng trưởng lão loạng choạng đứng không vững. Linh thảo biến dị mà ông trồng hơn một ngàn hàng năm, sắp đến thời điểm thu hoạch khô héo hết rồi.
Không Khánh chân nhân vội vàng đỡ lấy ông: “Ông có ổn không?”
Đồng Uyển chân nhân nói: “Hay là chúng ta qua đó xem một chút, có khi đệ tử của ông nhìn nhầm thôi.”
Giây tiếp theo, đại thái thượng trưởng lão biến mất trong đại điện.
Không Khánh chân nhân và Đồng Uyển chân nhân vội vàng đuổi theo.
Bọn họ đi vào linh điền sau núi, nhìn thấy tất cả số linh thảo ở đó đều khô héo, bao gồm cả linh thảo biến dị.
“Các ngươi chăm sóc linh thảo như thế nào thế này? Sao lại khô héo hết cả rồi?” Đại thái thượng trưởng lão phát ra uy lực trong vô thức, chứng tỏ rằng ông thật sự đang rất tức giận.
Nếu như linh thảo bị trộm, ông còn có thể truy đuổi rồi lấy lại về. Nhưng hiện tại khô héo hết cả rồi, công sức xương máu mấy năm nay đổ hết xuống sông xuống bể.
Phịch một tiếng, đám đệ tử phụ trách trồng linh thảo hai chân mềm nhũn, nhao nhao quỳ xuống đất run cầm cập. Ngay cả Không Khánh chân nhân cũng cảm nhận được uy lực khủng bố của bạn mình.
Đồng Uyển chân nhân nhanh chóng lên tiếng: “Dung Hạc. Nếu như ông còn tiếp tục phát ra uy lực, bọn họ sẽ chết hết đấy. Như vậy làm sao điều tra rõ được ngọn ngành mọi việc.”
Đại thái thượng trưởng lão nghe vậy, chậm rãi thu lại uy lực rồi tức giận nói: “Nói đi, rốt cuộc sao lại thế này?”
Một nữ đệ tử sợ hãi trả lời: “Chúng con cũng không biết sao lại thế này. Một giây trước vẫn tươi tốt, vậy mà giây sau đã khô héo hết cả rồi.”
Những đệ tử khác khóc lóc nói: “Đúng như lời sư tỷ nói, linh thảo đột nhiên khô héo hết, nhanh đến mức chúng con chưa kịp phản ứng thì đã ra nông nỗi này rồi.”
Không Khánh chân nhân nhíu mày: “Liệu có người lén lút hạ thuốc trong vườn không?”
Đại thái thượng trưởng lão nói: “Ta vừa mới dùng thần thức kiểm tra qua, linh điền không có vấn đề gì hết, linh thảo cũng không tồn tại chất độc ở trong. Đúng là giống như chết tự nhiên thật.”
Không Khánh chân nhân cảm thấy kỳ quái: “Nếu như không có ai hạ độc, vậy thì tại sao đang yên đang lành lại chết hết?”
Đây cũng là lần đầu tiên đại thái thượng trưởng lão gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy.
Đồng Uyển chân nhân cũng cảm thấy việc này rất kỳ lạ. Nàng cẩn thận suy nghĩ: “Kim thần chính là thần mùa màng đúng không?”
Không Khánh chân nhân tức giận nói: “Đã là lúc nào rồi mà còn nói mấy chuyện vô dụng này?”
Đồng Uyển chân nhân tiếp tục nói: “Dung Hạc. Ngày hôm qua ông có đến ngôi miếu đó để dâng hương không?”
Đại thái thượng trưởng lão hạ giọng xuống: “Không đi.”
Không Khánh chân nhân rất nhanh đã hiểu ý của Đồng Uyển chân nhân: “Ý của nàng là tại Dung Hạc không tới dâng hương nên Kim thần tức giận, sau đó khiến cho linh thảo của ông ta khô héo hết?”
Đồng Uyển chân nhân gật đầu: “Lúc ấy Tiểu Dạ từng nói nếu không thực hiện được yêu cầu của hắn, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.”
“Hoang đường.” Không Khánh chân nhân không tin việc này.
“Đây cũng chỉ là suy đoán của ta thôi. Dung Hạc có thể phái thủ hạ đi điều tra xem trong số những người không tới dâng hương ngày hôm đó, có ai xảy ra tình trạng giống thế này không.”
Đại thái thượng trưởng lão nhớ tới cơn mưa rào dữ dội mấy hôm trước. Có khi ông thật sự chọc giận đến thần tiên rồi.
Ông vội vã phái người đi hỏi thử xem những thái thượng trưởng lão khác đang thế nào, bởi vì bọn họ cũng không đi dâng hương giống ông.
Đệ tử đi cũng nhanh mà về cũng nhanh: “Sư tổ, bốn vị thái thượng trưởng lão khác cũng xảy ra tình trạng giống như chúng ta, tất cả cây cối đều khô héo hết.”
Đại thái thượng trưởng lão: “……”
Ông vẫn đang thầm cầu nguyện trong lòng mọi chuyện là do Bạch Dạ và Hạ âm thầm giở trò quỷ trong bóng tối. Nhưng cho dù bản lĩnh của Hạ Sâm lớn như thế nào đi chăng nữa cũng không thể gây chuyện tại linh điền của các thái thượng trưởng lão mà không để lại chút dấu vết nào được.
Đại thái thượng trưởng lão lại phái người đi hỏi thăm tình hình những đệ tử đã dâng hương hôm đó.
Đúng là có người buồn thì phải có người vui. Khi đại thái thượng trưởng lão đang bận rộn điều tra mọi chuyện thì ở ngoại thành Tây Thanh, Mã Ánh Lan cùng với người nhà đang phấn khích nhìn linh thảo trên ruộng của bọn họ.
Chất đất nhà bọn họ không tốt, bình thường trồng cây rất khó sống, có sống được cũng chẳng còn bao nhiêu. Nhưng trong nhà chẳng có tiền để đổi lấy một mảnh đất khác tốt hơn.
Bọn họ chỉ đành chấp nhận số phận sống lay lắt qua ngày. Nhưng không ngờ rằng cả ruộng cây sắp chết héo của bọn họ lại tươi tốt trong mùa đông, thậm chí còn xảy ra quá trình biến dị.