Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 82



Bạch Dạ thấy hắn không lên tiếng liền hỏi: “Chẳng lẽ bị tôi nói trúng rồi à?”

“Hình như cậu quên mất rằng lúc trước tôi từng nói cậu ta là người mà tôi ghét nhất.” Hạ Sâm đẩy cậu ra rồi đứng lên, lấy lại pháp khí của Bạch Dạ: “Cậu cứ ăn từ từ. Tôi đi xem tình hình tu luyện của những người tu chân trong lều như thế nào rồi.”

“Ừ.” Bạch Dạ húp một ngụm cháo, quay sang nói với Hạ Sâm đang chuẩn bị rời khỏi đại sảnh: “Nếu những người tu chân đó còn muốn nghe biểu diễn. anh cứ nói với bọn họ rằng lần sau cần một vạn khối linh thạch thượng phẩm.”

Hạ Sâm không trả lời cậu, nhanh chóng bước ra khỏi sân, đúng lúc gặp được Hạ Quân đang tới tìm Bạch Dạ: “Anh, chào buổi sáng.”

Hạ Sâm cũng không trả lời hắn.

Hạ Quân ù ù cạc cạc đi vào đại sảnh: “Bạch Dạ, anh tôi sao vậy? Vừa rồi tôi gọi nhưng không hề để ý đến tôi, có phải cậu chọc anh tôi tức giận không? Nếu không tại sao nhìn sắc mặt lại khó coi như thế?”

Bạch Dạ cắn miếng bánh quẩy, lừa hắn nói: “Anh cậu vừa nói với tôi rằng có đôi khi cậu không biết cố gắng gì hết, vừa nhìn thấy cậu là đã giận sôi máu. Anh cậu dặn dò tôi ngày thường phải đốc thúc cậu nhiều hơn. Cũng có khi vì lý do này mà anh cậu không trả lời lại đấy.”

Hạ Quân phản bác: “Không thể nào, anh cả không thể nghĩ tôi như vậy được.”

“Không tin thì thôi.” Bạch Dạ ăn no xong thì xách ba lô lên: “Đi. Đi học thôi.”

Bọn họ đi vào bãi đỗ xe. Hạ Quân cướp lấy chìa khóa xe của Bạch Dạ, mở cửa xe ngồi vào ghế lái.

Bạch Dạ vui vẻ khi có người tình nguyện làm tài xế cho minh. 

Hạ Quân lái xe rời khỏi biệt thự, khi đi ngang qua bệnh viện thì đánh lái vào trong.

Bạch Dạ nghi hoặc: “Cậu tới bệnh viện làm gì?”

“Hôm qua cậu lại ngất xỉu cả một ngày, tôi cảm thấy cậu vẫn nên kiểm tra cơ thể thì tốt hơn.” Hạ Quân cởi đai an toàn: “Tôi đã xin nghỉ cho cậu rồi, cậu cứ yên tâm kiểm tra đi.”

Nếu như đã đến bệnh viện rồi, hơn nữa còn xin giảng viên cho nghỉ nữa, Bạch Dạ nhân cơ hội kiểm tra cơ thể cũng được: “Chúng ta xin nghỉ rồi đúng không?”

“Yên tâm, không có việc gì.” Hạ Quân đóng cửa xe: “Tôi đã hẹn trước rồi, trực tiếp lên lầu 4 kiểm tra là được.”

“Cậu đúng là một người anh em tốt.” Bạch Dạ vỗ vỗ bả vai hắn: “Đâu giống anh trai của cậu, không quan tâm đến tôi.”

“Ai nói anh tôi không quan tâm cậu?” Hạ Quân liếc mắt nhìn cậu một cái: “Anh tôi ở bên cạnh cậu cả một ngày một đêm, chỉ là cậu không biết mà thôi.”

Bạch Dạ nhớ lại trước kia mỗi lần tỉnh dậy đều có Hạ Sâm ở bên cạnh: “Do tôi trách lầm anh ta.”

Trước tiên hai người đến tìm gặp vị bác sĩ đã đặt trước để báo tên, sau đó một vị y tá dẫn bọn họ đến chỗ bác sĩ. Có điều trong phòng đang có người kiểm tra nên bọn họ chỉ đành ngồi chờ bên ngoài.

Lúc này, một đôi vợ chồng đi qua người bọn họ. Bởi vì quá vui vẻ cho nên không chú ý người mình vừa lướt qua là ai.

Người vợ vui mừng khôn xiết: “A Đức, vừa rồi anh có nghe thấy lời bác sĩ nói không? Bác sĩ nói em mang song thai.”

“Nghe thấy, tất nhiên là nghe thấy rồi. Cuối cùng chúng ta cũng có đứa con của chính mình rồi. Chờ qua tám tháng nữa, đứa bé sẽ được ra đời.” Người chồng vui vẻ vuốt bụng của vợ mình: “Đợi đến khi về nhà, anh sẽ hầm canh cho em uống. Phải nuôi em trắng trẻo mập mạp mới được.”

“Em nghe nói sinh đôi sẽ không giống như sinh thường, có khi sẽ xảy ra tình trạng sinh sớm, chúng ta phải chuẩn bị trước mới được.”Người vợ vuốt bụng mình: “Đáng tiếc, con mình còn quá nhỏ, không biết là trai hay là gái.”

Người chồng khẳng định: “Là con trai.”

Người vợ giả vờ giận dỗi nói: “Anh cứ mở miệng ra là nói con trai, nếu là con gái thì phải làm sao? Anh sẽ không thương chúng nó à?”

Người chồng nắm lấy tay vợ: “Đều là máu mủ ruột thịt của mình, làm sao anh có thể không thương con mình được. Em cũng biết tình hình của chúng ta rồi đấy, có thể có con đã là chuyện may mắn rồi, làm sao anh dám chê bai con mình là trai hay là gái chứ.”

“Vậy mà anh dám chắc chắn là con trai.”

“Em quên rồi à?” Người chồng nhỏ giọng thì thầm bên tai vợ mình: “Em quên Bạch Dạ nói gì rồi sao?”

Người vợ nghe được hai chữ Bạch Dạ thì mặt biến sắc: “Đang yên đang lành anh nhắc đến nó làm gì?”

“Chúng ta chỉ nhắc đến chứ có phải đi tìm nó đâu mà sợ cái gì?” Người chồng nhíu mày: “Có điều nói đi cũng phải nói lại, nó thật sự không bình thường một chút nào. Vừa mới nói tháng này chúng ta có em bé, hơn nữa còn là sinh đôi, bây giờ thật sự có thai rồi. Nếu về sau chúng ta sinh ra con trai thì lời của nó sẽ đúng hoàn toàn.”

Người vợ cũng cảm thấy rất kỳ quái: “Đúng vậy, Làm sao mà nó biết được nhỉ? Còn biết chính bản thân mình được nhặt về nữa.”

“Không quan tâm đến việc làm sao nó biết được cũng chuyện đó, về sau chúng ta không được tìm nó nữa. Bằng không sẽ khắc chết một đứa con. Cũng không được làm chuyện xằng bậy, nếu không sẽ khiến một đứa nữa phải bỏ mạng.”

Người vợ nghe thấy mấy chữ khắc chết con của mình thì trong lòng vô cùng sợ: “A Đức, vì con cái, chúng ta đừng ở lại Đại Đô Thành nữa. Em sợ rằng sau này sẽ gặp lại Bạch Dạ sẽ khắc chết hai đứa bé nhà mình.”

Người chồng gật đầu không chút do dự: “Được. Đợi em được ba tháng, thai nhi ổn định rồi chúng ta sẽ về quê. Số tiền mà Bạch Dạ đưa cho cũng đủ để chúng ta nuôi hai đứa bé cho đến khi trưởng thành rồi.”

Người vợ gật đầu.

Người chồng nắm lấy tay vợ: “Giờ chúng ta ra chợ mua con gà về hầm canh cho em uống nhé.”

“Được.”

Bọn họ đang đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc nên không chú ý tới Hạ Quân ở phía sau đang chỉ vào hai người: “Bạch Dạ, kia chẳng phải là ba mẹ cậu sao?”

Bạch Dạ lãnh đạm  nói: “Tôi đã không còn quan hệ gì với hai người họ gỡ rồi.”

“Chẳng lẽ bọn họ có em bé nên không cần cậu nữa à?” Hạ Quân vừa rồi loáng thoáng nghe được bọn họ nhắc tới chuyện có thai, vậy nên vô cùng đồng cảm với Bạch Dạ.

“Không phải. Là tôi rũ sạch quan hệ với họ.”

Lúc này, người vừa nãy kiểm tra trong phòng đi ra ngoài, y tá cùng với bọn họ tới đây bảo Bạch Dạ vào trong: “Bạch tiên sinh, cậu có thể vào trong kiểm tra được rồi. Đúng rồi, trước khi đi vào, tất cả những trang sức trên người đều phải gỡ xuống.”

Hạ Quân nói: “Tôi giúp cậu cầm đồ, cậu vào làm kiểm tra đi.”

Bạch Dạ cởi thủy long và túi gió ra đưa cho Hạ Quân.

Hạ Quân nhìn thủy long và túi phong có màu vàng, không khỏi sửng sốt hỏi: “Tôi vẫn nhớ lần trước vòng tay của cậu chế tạo bằng đồng đen mà nhỉ? Tại sao lại biến thành màu vàng rồi? Còn có túi gió nữa, cũng có màu vàng luôn? Sao chúng nó biến thành vàng được?”

Bạch Dạ lừa hắn: “Tôi thăng cấp cho bọn nó.”

Thật ra thủy long và túi gió đều tăng thêm thần lực, cũng tăng thêm công đức nữa, cho nên bề ngoài cũng có sự thay đổi.

Hạ Quân nhỏ giọng nói: “Bọn nó là pháp khí à?”

“Ừ.” Bạch Dạ đi theo y tá vào phòng kiểm tra.

Hạ Quân nhìn chằm chằm vào túi gió và thủy long, nhưng dù hắn có nhìn thế nào cũng cảm thấy chúng chỉ là những vật trang trí bình thường: “Chẳng lẽ bên trên khắc phù văn che giấu hơi thở à?”

Đột nhiên, một cơn gió tốc vào những người bệnh đang xếp hàng ở hành lang, sau đó cuốn đi thủy long trong tay Hạ Quân. Đợi đến khi hắn kịp phản ứng lại thì cơn gió kia đã biến mất trên hành lang bệnh viện.

“Mẹ nó, có người cướp đồ của mình.” Hạ Quân vội vàng đuổi theo, nhưng đối phương đã mất tâm mất tích.

Hắn vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Sâm: “Anh, có người thừa dịp Bạch Dạ đưa pháp khí cho em giữ để vào phòng kiểm tra, táo bạo cướp đi pháp khí của Bạch Dạ ở bệnh viện rồi. Anh mau phái người đi tìm đi, tiện thể bắt luôn cái tên trộm đồ lại. Em phải dậy dỗ cho hắn một trận mới được, không hắn sẽ cho rằng đồ vật thuộc Hạ gia chúng ta dễ dàng bị cướp đi như vậy.”

Hạ Sâm lười biếng hỏi: “Ai không muốn sống mà dám cướp pháp khí của Bạch Dạ thế?”

“Em không nhìn thấy kẻ đó. Lúc ấy một trận gió thổi qua, pháp khí bị hắn cuốn đi mất. Khi em đuổi tới nơi thì không còn thấy bóng dáng nữa. Điều duy nhất có thể khẳng định là tu vi của hắn cao hơn em.”

Hạ Sâm hạ giọng xuống: “Tu vi cao hơn mà chú mày còn dám đuổi theo à? Nếu như đối phương cố ý dẫn dụ chú mày tới một nơi không có người rồi giải quyết dứt điểm thì làm sao?”

Hạ Quân: “……”

“Hiện tại chú mày lập tức trở về bảo vệ cho Bạch Dạ.”

“Mẹ nó, chẳng lẽ là kế điệu hổ ly sơn à? Anh, không nói chuyện nữa, giờ em sẽ trở về tìm Bạch Dạ.” Hạ Quân vội vàng ngắt điện thoại rồi trở về bệnh viện. Đúng lúc Bạch Dạ cũng vừa làm kiểm tra xong “Bạch Dạ, cậu không sao chứ?”

Bạch Dạ không biết phải nói gì: “Tôi vừa mới kiểm tra xong, kết quả vẫn chưa có, làm sao biết được có chuyện gì hay không.”

“Tôi không hỏi chuyện này. Chuyện là……” Hạ Quân nhỏ giọng kể lại một lần chuyện vừa nãy có người cướp đi pháp khí của Bạch Dạ.

Bạch Dạ cũng không sốt ruột: “Ai không muốn sống mà dám cướp pháp khí của tôi thế?”

“Cậu với anh tôi không hổ danh là vợ chồng, đến cách nói chuyện cũng giống nhau y như đúc.”

“……” Bạch Dạ lấy túi gió về đeo lại trên cổ.

Hạ Quân nhìn thấy bộ dạng không chút lo lắng của cậu thì nhíu mày: “Sao cậu chẳng có tí sốt ruột nào thế? Chẳng lẽ thứ bị cướp chỉ là một pháp khí nhỏ thôi à?”

Bạch Dạ nói: “Đương nhiên không phải.”

“Vậy tại sao cậu lại chẳng có chút lo lắng nào thế?”

“Chính là vì nó không phải một pháp khí cỏn con nên mới không lo lắng. Nó sẽ tự biết trở về thôi, cứ để cho nó ra ngoài chơi một thời gian, ở mãi bên người tôi cũng buồn chán u uất.” Hiện tại thần lực của thủy long đã tăng lên nhiều, không cần mượn sức mạnh của Bạch Dạ cũng có thể đi lại tự do rồi.

“Nó sẽ tự biết trở về á?” Hạ Quân kinh ngạc nói: “Pháp khí bị cướp đi chẳng lẽ lại là linh khí có linh tính?”

“Đừng hỏi nhiều như vậy, chúng ta đi làm kiểm tra thứ hai đi.”

Hạ Quân: “……”

Bạch Dạ liên tiếp làm vài cái kiểm tra mới kết thúc, hơn nữa rất nhanh đã có kết quả.

Hạ Quân nhìn kết quả kiểm tra, thắc mắc nói: “Các chỉ số cơ thể của cậu đều đạt chuẩn, nội tạng cũng không có vấn đề gì. Vậy tại sao cậu lại hay ngất xỉu như thế?”

Bạch Dạ hỏi hắn: “Cậu còn nhớ rõ khi bắt Quỷ Vương không? Lúc ấy bởi vì sử dụng pháp khí quá mức nên tôi ngất xỉu. Những lần ngất xỉu về sau cũng là vì nguyên do đó.”

Hạ Quân không thốt lên lời: “Vậy tại sao cậu không nói sớm?”

“Vừa hay tôi cũng muốn kiểm tra cơ thể, có nói hay không cũng giống nhau. Hơn nữa sau khi kiểm tra cũng khiến cậu yên tâm hơn.”

Hạ Quân: “……”

Hai người lái xe rời khỏi bệnh viện trở lại Hạ gia. Về đến nhà thì thấy bãi đỗ xe có thêm mười mấy chiếc ô tô đắt tiền.

Hạ Quân hỏi người giúp việc: “Trong nhà có khách tới chơi à?”

Người giúp việc trả lời: “Là bà trẻ của lão phu nhân.”

“Bà trẻ của bà ngoại sao?” Hạ Quân vui vẻ nói:“Di tổ tới hả.”

“Đúng vậy.”

“Bạch Dạ, di tổ tới chơi. Tôi đưa cậu đi gặp di tổ.” Hạ Quân vui mừng đi được hai bước rồi dừng lại: “Không được, không thể đưa cậu đi gặp bà được.”

Bạch Dạ hỏi: “Vì sao lại không thể gặp? Có người nào mà tôi không thể gặp được sao?”

“Cậu không biết đâu, di tổ cực kỳ thích anh tôi. Nếu như bà biết cậu kết hôn cùng với anh cả, không biết bà sẽ làm ra chuyện gì nữa.” Hạ Quân nhỏ giọng thì thầm bên tai cậu: “Di tổ của tôi lợi hại lắm. Nói không chừng bây giờ tôi nói chuyện với cậu, bà có thể nghe được hết đấy.”

Bạch Dạ: “……”

Lúc này, trên bầu trời vang lên giọng nói thanh thúy của một người phụ nữ: “Tiểu Quân, cháu lại nói bậy bạ gì về ta thế?”