Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi

Chương 14





"Thu Cúc nói đúng ạ, ở trong cung này, nếu như phi tần thiếu đức hạnh thì sẽ không có hi vọng gì." Đông Mai vội vàng nói.
 
"Mấy ngày tới các ngươi quan sát nàng ta thật kỹ, cố gắng đừng để nàng ta ra ngoài một mình." Thẩm Ngọc Quân nói: "Còn chuyện đuổi nàng ta đi như thế nào, ta muốn suy nghĩ thêm một chút, không thể vì nàng ta mà lưu lại đầu đề câu chuyện cho người khác."
 
Thẩm Ngọc Quân nhìn bốn nha đầu bên người mình, Trúc Vũ và Trúc Vân thì không cần phải nói, có tình cảm từ nhỏ với nàng, Đông Mai cùng Thu Cúc cũng có thể tin được.

 
Nhưng có mấy lời Thẩm Ngọc Quân nghĩ nên sớm nói với họ, để họ có thể đưa ra lựa chọn tốt cho bản thân.
 
"Các ngươi theo ta, tất nhiên ta sẽ không bạc đãi các ngươi, nhưng hôm nay có mấy lời ta vẫn phải nói," Thẩm Ngọc Quân trầm ngâm: "Mặc kệ tình hình sau này thế nào, Thẩm thị ta tuyệt đối sẽ không đưa các ngươi lên long sàng của Hoàng thượng, nếu như các ngươi có suy nghĩ sau này có thể bay lên cành cao, vậy thì hãy nhanh chóng chọn một cây tốt khác, ở chỗ của ta không có chuyện tốt như vậy."
 
"Nô tỳ không dám," bốn người nghe vậy đều sợ sệt quỳ gối xuống đất để thể hiện lòng trung thành.
 
"Các ngươi đứng lên hết đi," Thẩm Ngọc Quân giơ tay ra ý bảo các nàng đứng lên: "Ta đây trước làm tiểu nhân sau làm quân tử, để phòng ngừa lỡ như mà thôi."
 
"Tiểu chủ, người đừng hù dọa nô tỳ," Trúc Vân đáng thương nói: "Nô tỳ đã sớm có dự định rồi, nô tỳ muốn mãi mãi hầu hạ người, qua vài chục năm làm một ma ma uy phong trong cung, đi đến đâu cũng không ai dám coi thường."
 
Thẩm Ngọc Quân nghe được chí hướng của Trúc Vân thì hơi ngây người, sau lại cảm thấy Trúc Vân vẫn là người nhìn thấy lợi hại như khi còn bé, chí hướng thay đổi tùy lúc. Thẩm Ngọc Quân cười lắc đầu.
 
Trúc Vũ trêu ghẹo: "Sao ta lại nhớ chí hướng năm ngoái của ngươi là làm một hiệp nữ kiếm khách giang hồ vậy?"
 

Mọi người trong phòng lập tức cười rộ lên, bầu không khí khẩn trương âm trầm cũng bị xua tan.
 
Cùng lúc đó, Tiêu Lương đệ ở Đông trắc điện của cung Vân Ảnh không được vui mấy.
 

"Tiểu chủ, xin người bớt giận, người bất tài kia không phải là do mới được ân sủng sao?" Hương Vân khuyên giải: "Hơn nữa trước đây người quá nổi bật làm bao nhiêu người trong cung đỏ cả mắt. Nhưng chuyện này vừa hay, nàng ta vừa mới được ân sủng đã tấn vị hai lần thì sẽ khó sống trong cung. Chỗ chúng ta cũng có thể dễ thở hơn một chút."
 
"Hừ, hôm nay ngươi cũng thấy đó, nàng ta cũng không phải là người ngu xuẩn," Tiêu Lương đệ buồn bực: "Thị tẩm hai lần, tấn ba phân vị, Hoàng thượng thật đúng là đối xử tốt với nàng ta, cũng không sợ làm giảm phúc phần của nàng ta."
 
"Tiểu chủ nói phải ạ, cuộc sống sau này của vị kia sẽ không dễ dàng," Hương Thảo phụ họa: "Nhưng tiểu chủ có thể đi lại nhiều một chút."
 
Tiêu Lương đệ cũng có dự định như vậy, gật đầu cười khẩy: "Ngươi nói không sai."
 
...
 
Những người khác trong cung cũng đỏ mắt đối với việc Thẩm Ngọc Quân được tăng ba phân vị, nhất là Tiền Lạc Tích.
 
Tiền Lạc Tích giơ bình hoa lên định đập xuống nhưng ở giây cuối cùng vẫn kiềm lại được, từ từ buông tay phải ra, đặt bình hoa lại chỗ cũ.
 
Cát Tường thấy Tiền Lạc Tích thả bình hoa trong tay xuống thì thở phào một hơi, khuyên nhủ: "Tiểu chủ, thời gian còn dài, đừng cố chấp thời khắc trước mắt này."
 
Trong cung nhiều mắt nhìn, nếu như tiểu chủ nhà mình không kiềm chế được thì sớm muộn gì cũng sẽ bị truyền ra ngoài, đến lúc đó sẽ rất khó xử lý. Chỉ cần một Thẩm Đức dung cũng đủ để họ ăn một bụng rồi.
 
"Ta vốn cho rằng nàng ta chỉ là một khối đá kê chân trên đường đi của ta, không ngờ... không ngờ..." Tiền Lạc Tích bị việc Thẩm Ngọc Quân liên tiếp tấn vị đả kích, dù sao cũng cùng tiến cung một tháng, bản thân mình chưa được thị tẩm mà Thẩm Ngọc Quân đã nhận được biết bao thánh sủng.
 
"Tiểu chủ, bây giờ còn rất sớm để nói chuyện thắng thua," Như Ý cũng bước đến khuyên bảo: "Hiện tại mới vào cung chưa được hai tháng, ai dám nói không có người sau vượt người trước?"
 
"Như Ý nói đúng ạ, chỉ là Hoàng thượng chưa gặp tiểu chủ, chờ đến lúc gặp mặt, tiểu chủ nhất định sẽ là người độc nhất." Cát Tường luôn là người biết nói ngọt.
 
"Đúng ạ, tiểu chủ của chúng ta xinh đẹp ngọt ngào từ nhỏ ai cũng yêu thích, nhất định Hoàng thượng cũng sẽ thích tiểu chủ." Như Ý tán thành.
 

"Ôi... Được người khác yêu thích thì thế nào, không gặp được Hoàng thượng thì tất cả chỉ là nói suông mà thôi." Lửa giận của Tiền Lạc Tích đã tiêu tan không ít.
 
"Tiểu chủ thông minh như vậy, cuối cùng sẽ nghĩ ra được cách gặp Hoàng thượng." Như Ý nói.
 
Hai mắt Tiền Lạc Tích sáng như tuyết, tràn đầy dã tâm: "Ta không thể chờ nữa, nếu như lại chờ, sợ rằng Hoàng thượng sẽ thật sự quên ta. Đến lúc đó đừng nói đến việc trở nên nổi bật, ngay cả nơi ở cũng không có nữa," Tiền Lạc Tích dặn dò Như Ý: "Lấy hộp tử châu tổ mẫu cho ta trước khi tiến cung đến đây, chúng ta đến chính điện thỉnh an Đức phi nương nương."
 
"Tiểu chủ thật sự muốn tặng hộp trân châu đó cho Đức phi nương nương ư, có quá quý trọng không ạ?" Như Ý hơi lo lắng nói: "Đức phi nương nương thật sự sẽ giúp tiểu chủ sao?"
 
Tiền Lạc Tích cũng có chút không nỡ, nhưng nghĩ tới việc mấy ngày nay mình đi lại khắp nơi nhưng không có thu hoạch gì, lập tức dập tắt chút không nỡ trong lòng này: "Muốn bắt được sói thì đừng tiếc giày, Đức phi nương nương ở trong cung nhiều năm, đã thấy nhiều thứ tốt, đương nhiên không phải vật gì cũng để vào mắt." Tiền Lạc Tích hối thúc: "Được rồi, đừng tiếc nữa, nếu như được chuyện, sau này còn sợ không có đồ tốt sao?"
 
Như Ý ngẫm lại thấy cũng đúng, hôm nay không phải vị ở Thiêm Hi lâu kia cũng được mấy cây gấm Vân Nam sao, còn có ban thưởng như nước chảy vào.
 
Như Ý nghỉ đến sau này tiểu chủ nhà mình được sủng ái, những thứ đồ tốt kia cũng sẽ chảy vào như nước, đến lúc đó không cần nhìn sắc mặt người khác nữa. Nghĩ vậy, động tác trong tay nàng cũng trôi chảy hơn vài phần, rất nhanh đã lấy hộp tử châu kia ra.
 
Chính điện của cung Trọng Hoa, Đức phi đang nằm trên ghế quý phi, cầm tập thơ xem rất chăm chú.
 
Uyển Hà vào điện đi tới bên cạnh Đức phi, quỳ gối xuống hành lễ: "Nương nương cát tường!"
 
"Đứng lên đi," Đức phi vẫn nhìn tập thơ: "Chuyện gì?"
 
"Nương nương quả nhiên liệu sự như thần, Tiền Thường tại đứng ngồi không yên, Phùng Quý nhân cũng có động tác." Uyển Hà châm chọc.
 
"Đây không phải là chuyện rất tốt sao?" Đức phi bỏ quyển sách trong tay xuống, ánh mắt không có tiêu cự: "Vào hậu cung này, không ai không có lòng tham. Có dã tâm thì thủ đoạn mới cay độc hơn."
 
Dưới sự nâng đỡ của Uyển Y, Đức phi nhẹ nhàng đứng dậy, đi qua ngồi xuống chiếc giường nhỏ: "Tiền Lạc Tích là một nữ nhân có dã tâm, chỉ cần cho nàng ta một cơ hội, nàng ta sẽ nắm thật chặt để bò lên."

 
"Vậy nương nương muốn giúp nàng ta ạ?" Uyển Hà hơi lo lắng nói: "Liệu có nuôi hổ thành họa hay không?"
 
"Phân vị của nàng ta quá thấp, dù có thăng vị nhanh đi nữa thì muốn lên trên tam phẩm cũng cần nhiều năm. Thiến Quý cơ không phải là một ví dụ sao? Hơn nữa nàng ta cũng không có tâm cơ như Thiến Quý cơ." Đức phi không mấy để ý: "Ngược lại vị Thẩm Đức dung kia cũng có vài phần thủ đoạn, tiến cung chưa được hai tháng đã từ Lương viện lên đến Đức dung rồi. Sau này à, hậu cung có thể náo nhiệt hơn rồi!"
 
"Nương nương nói phải ạ," Uyển Hà phụ họa: "Tiền Thường tại này có lẽ đã sắp đến, nàng ta mang đến cho nương nương một hộp tử châu."
 
"Cũng biết tính toán nhỉ, phấn trân châu trong cung dùng sắp hết rồi, đến lúc đó lấy đi mài thành phấn để dùng." Đức phi không chút do dự đã quyết định chỗ dùng của tử châu trân quý kia.
 
"Vâng, chắc hẳn tử châu này sẽ có tác dụng tốt hơn ạ," Uyển Y cười nhạo.
 
Giờ mẹo ngày kế, Thẩm Ngọc Quân thức dậy để các nha đầu xử lý trang dung.
 
Thẩm Ngọc Quân dùng chút trà nước, điểm tâm trong cung của mình rồi dẫn theo Thu Cúc và Trúc Vân đến cung Cảnh Nhân.
 
Vừa đến giờ thìn, Hoàng hậu nương nương đến chính điện của cung Cảnh Nhân để tiếp nhân các phi tần thỉnh an.
 
"Hoàng hậu nương nương cát tường!"
 
"Đều đứng lên đi," Hoàng hậu ngồi trên ghế chủ vị, giơ tay lên cho chúng tần phi đứng dậy.
 
Thẩm Ngọc Quân có phân vị thấp, ngồi ở vị trí sau cùng, vừa vặn ngay bên phải của Hoàng Quý dung. Sáng sớm hai người một trước một sau đi tới cung Cảnh Nhân, cũng có gật đầu chào nhau, không tiếp xúc nhiều, giờ ngồi kế nhau cũng chỉ nhìn nhau cười, không có trao đổi gì thêm.
 
"Hôm nay nhiều thêm một vị muội muội, mau tiến lên đây để bổn cung nhìn thử," Hoàng hậu nhìn về hướng của Thẩm Ngọc Quân, phát hiện nàng cúi đầu ngồi ở chỗ của mình, cũng không có quá nhiều động tác.
 
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy lập tức đứng dậy tiến lên hành lễ: "Tần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an!"
 
Thẩm Ngọc Quân vẫn hướng ánh mắt xuống đất, bình ổn hành đại lễ.
 
"Ừm, đúng là chu đáo, mau đứng lên nào," Hoàng hậu nương nương có vẻ như rất hài lòng về lẽ nghĩa của Thẩm Ngọc Quân, cũng không làm nàng khó xử.

 
"Tạ ơn Hoàng hậu nương nương!" Thẩm Ngọc Quân được Thu Cúc đỡ đứng dậy.
 
"Mấy ngày nay sống trong cung đã quen chưa, có chuyện gì không thích ứng được không?" Hoàng hậu tinh tế hỏi.
 
"Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, tần thiếp mọi việc đều ổn ạ." Thẩm Ngọc Quân phúc lễ [1] trả lời.
 
[1] Phúc lễ: cúi đầu vái chào, hai tay nắm lại để trước ngực.
 
"Vậy là được rồi, ngươi trở lại chỗ ngồi đi." Hoàng hậu thấy Thẩm Ngọc Quân là người biết lễ nghi, không vì đắc ý mà không giữ được thái độ đúng mực, nên không chăm chú vào Thẩm Ngọc Quân nữa.
 
"Vâng," Thẩm Ngọc Quân khom người lui xuống vị trí của mình.
 
"Thân thể của Thiến Quý cơ khá tốt, thái y nói thế nào rồi?" Hoàng hậu lại lên tiếng hỏi Thiến Quý cơ vừa khỏi bệnh.
 
Ngoài Thục Phi và Lệ phi thì Thiến Quý cơ cùng Tôn Quý tân là hai vị tương đối được sủng ái trong mấy năm nay, đương nhiên Hoàng hậu nương nương sẽ để trong lòng.
 
"Tạ ơn Hoàng hậu nương nương quan tâm, thân thể của thần thiếp đã khỏi hẳn rồi ạ." Thiến Quý cơ nghĩ đến việc mình sinh bệnh thì có chút nén giận.
 
Thiến Quý cơ vốn nghĩ mình sinh bệnh thì chắc chắn Hoàng thượng sẽ càng thêm thương xót nàng vài phần, không ngờ Hoàng hậu lại lấy lý do nhiễm phong hàn dễ lây bệnh cho long thể mà rút thẻ bài của nàng ra.
 
Hiện giờ Thiến Quý cơ coi như đã nôn nóng, dù sao người mới vừa tiến cung, nếu như bệnh của màng nhất thời kéo dài thêm hai ba tháng, đến lúc đó không biết hậu cung đã biến thành cái dạng gì rồi. Thiến Quý cơ bị bệnh lần này có thể nói là vô cùng phối hợp với sự trị liệu của thái ý, chỉ mới chừng hai mươi ngày thì Thiến Quý cơ đã khỏi hẳn, vội vàng đến thỉnh an Hoàng hậu.
 
"Khỏi hẳn là tốt rồi, bổn cung cũng có thể an tâm." Hoàng hậu nhìn như rất vui mừng vì Thiến Quý cơ khỏi bệnh, nhưng lại không nhắc đến chuyện khôi phục lại thẻ bài của Thiến Quý cơ.
 
Thiến Quý cơ nóng ruột, nhưng cũng biết Hoàng hậu đang bắt chẹt mình, muốn cho làm cho nàng hiểu rõ ai mới là chủ tử thật sự của hậu cung này. Nàng cũng đành bất lực, nhưng trên mặt vẫn không hề có chút bất mãn nào, khom người phúc lễ nói: "Khiến cho Hoàng hậu nương nương lo lắng, là lỗi của thần thiếp."
 
Hoàng hậu nương nương cũng rất rộng lượng: "Người ăn ngũ cốc hoa màu sao có thể không mắc bệnh được, ngươi không cần tự trách mình. Nhưng có câu Bệnh đi như kéo tơ, ngươi cần phải an tâm dưỡng thân thể cho tốt mới có thể hầu hạ Hoàng thượng được, về chỗ ngồi đi."