Nguyên Thuỷ Đại Thiên Tôn

Chương 15: Quét Ngang



Ngay tại lúc này, Thần chiến nổ ra. Đám người Lôi Tịch cũng k còn giấu nghề, ngay lập tức mỗi ngươi đem ra 1 tấm phù. Trên tấm phù này viết lấy ký tự cực khó hiểu, hơn nữa còn ẩn chứa 1 tia thần lực. Hiển nhiên đây cũng là đồ vật của thần.

“Chư vị trưởng lão nge lệnh, bày ra Liệp Thần Trận, hôm nay nhất định phải đoạt lấy món đồ kia về bằng không chúng ta cũng khó sống dưới thần phạt” Lôi Tịch cao giọng nói ra.

Chư vị trưởng lão nge vậy liền mặt trắng mặt xanh, bởi vì nếu là liều mạng đi lên thì rất có thể hôm nay sẽ vẫn lạc tại đây. Thế nhưng là không liều mạng đi lên thì khi trở về căn bản cũng bị thần phạt. Bọn hắn biết thần thủ đoạn đáng sợ, đôi khi cái chết còn dễ chịu hơn là rơi vào mấy thứ thủ đoạn kia. Không còn cách nào, mỗi cái cũng đều liều mạng đi lên.

Bọn hắn đem bản thân huyết dịch phun lên tấm phù kia, ngay lập tức các tấm phù này kích phát ra quang mang khiếp người. Ngay sau đó các tấm phù này tự động bay lên. Lấy 1 hình thái kì lạ mà tự động bày ra 1 cái kì lạ trận pháp. Toà trận pháp này bao trùm lấy phương viên 10 vạn dặm, trong trận dâng lên vô ngần sát cơ. Tất cả sát cơ này hiền nhiên là đều nhắm vào Doanh Thiên.

“Trận Pháp cần chút thời gian khởi động công kích, mau kéo dài thời gian” Lôi Tịch ra lệnh. Chỉ thấy mấy trăm vị cường giả này đều là cắn răng liều mạng xông lên. Mỗi cái đều lấy ra chính mình vũ khí, thi triển ra đù loại công kích đánh về phía Doanh Thiên. Chỉ thấy đầy trời linh lực đủ màu đủ sắc phô thiên cái địa giống như 1 cơn sóng lớn trào về phía Doanh Thiên.

Doanh Thiên đứng đó, hắn k tránh k né, mặc cho vô số công kích đánh lên người hắn. Ngay sau đó hắn nhấc chân bước ra 1 bước. Chỉ thấy hắn đã xuất hiện ở giữa đám người kia. Sau đó hắn thi triển ra Võ Đạo, mỗi 1 thức Võ Ngệ hắn thi triển ra đều ẩn chứa cường đại lực lượng Võ Đạo, 1 một thức đi ra đều là vô cùng hoa mĩ. Mỗi 1 cử động của hắn đều tràn đầy đạo vận thần kỳ. Mặc dù hắn chỉ là đi ra 1 chút đại đạo mà thôi, thế nhưng trong mắt những cường giả Thần Điện này, hắn thi triển ra đại đạo chính là vô cùng uyên thâm, bọn hắn cả đời chính là tìm hiểu k tới. Trong chốc lát liền có hơn 10 vị cường giả bị hắn đánh chết.Doanh Thiên giống như là hổ xông bầy gà, mỗi quyền đi ra liền có người gục xuống, mỗi cước đá ra liền có kẻ bị đá thành 2 đoạn. Kẻ may mắn thì là toàn thây. Kẻ k may thì trực tiếp bị oanh thành huyết vụ. Từng tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi. Từng đạo linh lực mạnh mẽ bùng nổ. 10 vạn dặm phương viên trận pháp bị đánh phá thành mảnh nhỏ. Trong trận từng tiếng nổ lớn vang lên xen kẽ lấy từng tiếng kêu thảm. Thế nhưng là bên ngoài trận pháp lại im ắng lạ thường. Cho dù lúc này có người đứng bên ngoài cũng k thể phát hiện sự việc trong trận.

Thời gian trôi đi. Chỉ thấy lúc này trong trận k còn động tĩnh nữa. Giữa 1 vùng phế tích kia. Doanh Thiên đứng đó, lạnh nhạt. Xung quanh hắn là mấy trăm bộ thi cốt. Có nguyên vẹn, có đứt tay đứt chân, có mất đầu, đủ loại kiểu thi thể tàn phá. Đây căn bản là 1 trận đồ sát. Mặc dù khắp nơi đều là máu, thế nhưng là trên thân Doanh Thiên liền 1 giọt máu cũng k dính, hắn đứng đó. Giống như là hắn mới bước tới đây, hắn cũng k có bất kỳ điều gì biểu hiện trên mặt. Giống như là k phải hắn giết người.

Nơi xa Lôi Tịch thấy cảnh này đều là tức tới thổ huyết. Hắn biết Thiên Hà Thần Điện xong rồi. Đây cơ hồ là toàn quân bị diệt. Hơn nữa còn là toàn bộ cường giả đỉnh cao. Phải biết mỗi 1 cái Linh Vương cấp cường giả trên đại lục đều là chấp chưởng lấy 1 phương. Huống hồ hắn ở nơi này toàn bộ đều là Linh Tôn, Linh Hoàng, Linh Đế. Đây chính là toàn bộ lực lượng của Thần Điện, thế nhưng là hôm nay liền bị giết k còn 1 mống. Thử hỏi làm sao hắn k đau lòng. Hắn muốn ứng cứu nhưng căn bản k thể. Đối cứng 1 chiêu kia với Doanh Thiên khiến hắn cơ hồ kinh mạch đều là đứt gãy. Căn bản k có lực đi ứng cứu. Lúc này hắn nhìn về Mộng Điệp đang nhắm mắt tại đó hỏi “Mông Điện chủ, đã xong chưa”.

Ngay sau đó Mộng Điệp mở mắt ra, tay nàng kết lấy mấy trăm đạo ấn quyết, miệng đoc chú “Liệp Thần Quyết, liệp ấn sát thần”. Chỉ thấy từng tấm phù kia mỗi cái bốc lên hoả diễm mãnh liệt, sau đó liền kèm theo lôi điện xuất hiện. Hiển nhiên đây là muốn kích phát toàn bộ phù chú này đánh ra 1 kích chung cực nhất. Từng tấm phù chú đều ngay lập tức bốc cháy đi lên. Sau đó lấy 1 thế k gì có thể cản đánh tới Doanh Thiên.

UỲNH. 1 tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Tiếng nổ này vang vọng xa tới mấy trăm vạn dặm đều có thể nge thấy. Vô số tu chân giả nge đc tiếng nổ này đều là sợ mất mật.

“Nổ lớn như vậy, k lẽ là thần công kích” vô số người thầm nghĩ như vậy.

Trung tâm vụ nổ kia. Trận pháp đã vỡ vụn, chỉ thấy xuất hiện 1 cái hố rộng tới 5 vạn dặm, sâu không thấy đáy. Hiển Nhiên là do vụ nổ gây ra.

Lôi Tịch và Mộng Điệp đã thoát ra ngoài trước khi trận pháp nổ tung. Mộng Điệp lúc này khuôn mặt có chút tái nhợt, điều khiển trận pháp thần cấp căn bản là quá sức nàng. Ánh mắt nàng gắt gao nhìn về cái hố kia. Thế nhưng là kết quả làm cho nàng vô cùng sợ hãi.

Doanh Thiên lãnh ngạo đứng đó, không phải đứng, mà là hắn lơ lửng giữa cái hố đó. Nàng k biết hắn làm thế nào lăng không được. Mặc dù Linh Vương cường giả trờ lên là có thể lăng không phi hành. Thế nhưng là đều cần linh lực chèo trống. Còn Doanh Thiên hắn chỉ ở đó giống như là đứng trên mặt đất vậy. Nàng k cảm thấy bất cứ linh lực gì hay món đồ gì giúp hắn lăng không.

Xoẹt 1 cái. Nàng đã thấy Doanh Thiên đứng trước mặt mình. K nghĩ ngợi gì nàng liền sử dụng ra hồn lực công kích mạnh nhất tấn công vào linh hồn của Doanh Thiên. Thực ra ban nãy khi Doanh Thiên giao chiến. Nàng k chỉ 1 lần đánh ra hồn lực công kích. Thế nhưng thủ đoạn nàng thi triển ra căn bản giống như muối bỏ biển. Hắn giống như k hề bị tác động vậy. Lúc này cũng giống như vậy, mặc cho hồn lực của nàng cuồn cuộn ép tới người Doanh Thiên thế nhưng là k có tác dụng gì. Doanh Thiên nhìn vào mắt nàng, ngay lúc này nàng chỉ thấy thiên địa giống như sụp đổ. Nàng lạnh toát giống như bị rơi vào hầm băng. Nàng trông thấy 1 viễn tượng, 1 viễn tượng mà có lẽ cả đời này nàng sẽ k thể nào quên đi. Nàng trông thấy ức vạn khoả tinh thần rơi rụng, trông thấy nhật nguyệt bạo tạc vỡ nát. Nàng trông thấy vô số ngọn núi cao bao quanh bởi những dòng sông, đáng sợ là những ngọn núi kia đều là chất đầy thi thể mà thành núi. Những dòng sông kia là máu chảy thành sông.nàng trông thấy 1 thân ảnh vĩ ngạn đứng trên hết thảy, chính là Doanh Thiên. Khi nàng từ trong viễn tượng tỉnh lại, đôi mắt đã là vô thần. Nàng run rẩy quỳ ở nơi đó. Cúi đầu xuống k dám nhìn vào mắt Doanh Thiên nữa. Nàng sợ hãi. Nàng biết trước mắt nam tử này tuyệt đối là tồn tại Thần Cấp.

“Ngươi.........rốt cuộc... đến cùng là ai” nàng chỉ lắp bắp hỏi 1 câu.

Doanh Thiên đem đầu Lôi Tịch vặt xuống. Không có trả lời nàng mà trực tiếp hỏi nàng 1 câu “Thần phục hoặc chết. Chọn đi”

“Ta...... thần phục” Mông Điệp run rẩy đáp. Nàng chưa muốn chết. Mặc dù nàng trước đây cao ngạo. Thế nhưng là đối mặt Doanh Thiên. Nàng chỉ thấy sợ hãi. Vô cùng sợ hãi. Nàng k có lựa chọn. Vì vậy chỉ có thể thần phục.

“Trước dưỡng thương” Doanh Thiên nhẹ nhàng nói. Giống như thay đổi thành 1 người khác mà k phải 1 cái huyết tinh giết người vừa rồi. Sau đó hắn trèo lên 1 cái cây lớn. Uống 1 bầu rượu rồi nhắm mắt giống như ngủ say.

Mấy canh giờ sau. Bên kia thần chiến cũng kết thúc. Sau đó 1 ngày. 1 tin tức truyền ra với tốc độ chóng mặt làm cả Cửu Hà Giới oanh động.

Ở tại bên dưới Doanh Thiên đang ngủ Mông Điệp nhận được 1 đạo truyền tin phù. Tin tức trên truyền tin phù làm nàng run rẩy sợ hãi.

Trận thần chiến hôm qua có Thần vẫn lạc. Hơn nữa không chỉ 1 vị.