Táng Thần Chi Địa lúc này chính là 1 bầu không khí có chút nặng nề. Trận chiến vừa rồi cũng có tới mấy chục người bị đánh tan thần hồn, triệt để vẫn lạc. Cuối cùng có mấy vị tu vi tiếp cận thần vương ra tay mới đem đám thần kia đánh lùi. Với thực lực mấy vị này tuyệt đối có thể đem đám thần kia diệt toàn bộ. Thế nhưng là phút chót lại xảy ra biến cố. Chính là có người cứu bọn hắn đi, theo mấy vị này dự đoán. Người kia tu vi tuyệt đối là thần vương. Đừng nhìn bọn hắn ở đây có tới gần vạn người thế nhưng là bọn hắn đều đã mất đi thần khu. Chỉ còn lại tàn hồn, tuyệt đối đỡ k nổi 1 vị thần vương còn sống.
Huyết Tỳ mặc dù cũng là thần vương. Thế nhưng hắn đã mất đi thân thể. Mặc dù còn lại thần hồn nhưng hắn cũng là đứng đầu ở Táng Thần Chi Địa này. Nhưng nếu để hắn hiện tại đi so chiêu với thần vương còn sống thì hắn cũng đỡ k nổi người ta 1 chiêu. Bọn hắn có chút lo âu vì Doanh Thiên chưa trở về mà bên kia đã có thần vương rục rịch. Điều này khẳng định thần giới trên kia đã coi trọng việc nơi này. Nếu không rời đi sớm chỉ sợ thần binh thần tướng xuất động thì bọn hắn toàn bộ triệt để vẫn lạc tại đây.
Đúng lúc này không gian ba động, 1 cái đại môn mở ra, Doanh Thiên và đám người Huyết Tỳ xuất hiện.
“Bái kiến chủ thượng”. Ngay lập tức bọn hắn đều nhao nhao quỳ xuống hành lễ.
“Đứng lên đi” Doanh Thiên nhàn nhạt miễn lễ.
Ngay sau đó bọn hắn đem chuyện có thần vương nhúng tay báo lên. Doanh Thiên nge xong liền cười nhạt “Trăm ngàn vạn năm, đồ vật dù giấu kỹ cũng sẽ bị lộ ra thôi, đồ tốt thì nhiều người dòm ngó nha”.
Thật ra đám người thần giới kia tới đây chính là đánh chủ ý cáng tay kia của Doanh Thiên, tất nhiên bọn hắn k biết đó là vật gì. Chỉ biết là một món đồ kinh thiên mà thôi. Dù sao thời gian lâu như vậy sẽ có người nhìn ra 1 chút ảo diệu của Cửu Hà Giới mà tiến hành suy đoán.
Doanh Thiên đem 1 tấm ngọc giản đưa cho Huyết Tỳ “Các ngươi rời đi trước, đem việc ta ghi trong này làm. Chờ ta đến tìm. Đến lúc đó liền cho các ngươi thưởng lớn”.
Sau đó hắn đem không gian chi môn mở ra rồi nói “Bước qua không gian chi môn các ngươi sẽ tiến vào thần giới, tận lực tu luyện. Huyết Tỳ sẽ dẫn dắt các ngươi, 1 ngày nào đó liền để các ngươi trở thành kiêu hùng”.
Đám người bên dưới đều là lệ nóng doanh tròng. Dù sao bị nhốt ở đây lâu như vậy.hiện tại lại có thể lần nữa đi ra, lần nữa trùng tu, có được tuyệt thế công pháp, lại có đươc vô song đại đạo, đây đã là trải thẳng đường tới thần đế cho bọn hắn. Không ai nói ai, bọn hắn đều rõ đây hết thảy là Doanh Thiên ban cho, đây hết thảy là hắn đại ân.
Lập tức đều là nhất loạt quỳ xuống thật sâu, lần nữa hô lớn “Tạ chủ thượng ban ân”.
“Rời đi đi”. Doanh Thiên thản nhiên.
......
Sau khi đám người rời đi, Táng Thần Chi Địa chỉ còn lại đám người Doanh Thiên, hắn nhìn 1 chút r nói “Dù sao đây cũng là nơi có nhiều ý tứ, để lại 1 chút đồ vật liền tốt”. Sau đó Doanh Thiên đem ra 1 số đồ vật đem phân tán khắp Cửu Hà Giới, xong xuôi lại phân phó Thanh Hư, “ngươi cũng nên rời đi, Thần Giới k phải nơi ngươi nên ở, đi đi”
Thanh Hư cũng k nói nhiều lập tức bái tạ rồi rời đi, chỉ còn lại Doanh Thiên, Nguyệt Nhi, Ma Âm và Mộng Điệp, thêm cả Tiểu Hùng.
“Đi Thôi” Doanh Thiên nói với mấy ngươi kia, Ma Âm có chút k nỡ liền hỏi “Công tử, chúng ta đi đâu”.
Ma Âm có chút rầu rĩ đáp lại “Dù sao đây cũng là nơi ta sinh ra, cũng lớn lên ở đây”.
Doanh Thiên k nói gì. Dù sao những cảnh như thế này hắn đã thấy quá nhiều. Cái gì sinh ly tử biệt, cái gì lưu luyến k rời, hắn đã trải qua nhiều tới chết lặng. Đây chính là năm tháng dày vò. Cuối cùng nói 1 câu “Đại đạo con đường là dài bất tận, chỉ cần tâm, liền nơi đâu cũng là nhà”. Nói xong liền lập tức đi vào không gian chi môn. Nguyệt Nhi cũng lập tức đi theo. Dù sao với nàng nơi này cũng k có cái gì tốt đẹp quá khứ, Từ đầu đến cuối không nói gì Mộng Điệp cũng đứng nhìn 1 chút nơi này, thở dài 1 cái r cũng bước theo sau. Ma Âm nhìn về một ngọn núi xa xa, nơi đó có thể thấy 2 bóng người, là nàng sư tôn và nàng đồ đệ. 2 người đã tới rất lâu, thế nhưng là không tới nói câu nào. Chỉ đứng đó nhìn, Ma Âm vẫy tay chào rồi cũng bước đi.
Một cánh cửa không gian mở ra. Bên trong đi ra một nhóm 4 người 1 thú. Chính là đám người Doanh Thiên. Doanh Thiên cảm nhận 1 chút sau đó gật gật đầu thì thầm “Ân, chính là nơi này”.
Nguyệt Nhi dáo dác nhìn xung quanh tò mò hỏi “ Sư Tôn, đây là nơi nào a”.
Doanh Thiên mỉm cười đáp “Ta cũng k biết, đi tìm hiểu 1 chút chẳng phải liền rõ sao”.
“Thế nhưng đây là 1 cái sa mạc đến 1 bóng người cũng chả có, đi đâu hỏi đây” Nguyệt Nhi bĩu môi.
“Vậy liền đi tìm người để hỏi” Doanh Thiên cốc đầu Nguyệt Nhi ha hả nói.
“Đau người ta”
....
Thế là trên sa mạc rộng lớn xuất hiện 1 cảnh, 1 đám mấy người đi bộ trên sa mạc. Nếu người khác nhìn thấy liền sẽ nghĩ đám người này bị lạc trên sa mạc này. Hoặc là mấy người này bị điên.
Đi liên tục 7 ngày, chỉ có Mộng Điệp và Doanh Thiên là vẫn như không có gì xảy ra. Cho dù là Ma Âm giờ phút này cũng có chút mệt mỏi, tội nhất là tiểu hùng mấy ngày liền k được ăn uống gì. Lại phải cõng theo Nguyệt Nhi. Giờ phút này trông nó liền có chút thảm.
“Chủ nhân à, ta thật sự là đói quá rồi, đi k nổi nữa”. Nó lấy hết can đảm để nói 1 câu với Doanh Thiên, lập tức Doanh Thiên liền dừng bước. Cái này liền làm tiểu hùng sợ hết hồn, nó sợ cái tên này chướng mắt liền đem nó làm thịt gấu liền khổ. Thế nhưng là Doanh Thiên k nói gì, hắn chỉ yên lặng nhìn lên bầu trời.
Ngay lúc này từng tiếng vun vút bay ngang qua bầu trời. Ngước lên nhìn liền thấy rất nhiều người đang bay trên không. Có là từng đoàn người cưỡi thuyền bay qua. Có là cả 1 chiến hạm khổng lồ. Cũng có người cưỡi linh khí hoặc là lăng không mà bay. Chính là đông vô kể.
Ma Âm ngạc nhiên, “chuyện gì xảy ra, lại nhiều cường giả như vậy”. Khó trách nàng lại như thế ngạc nhiên, bởi vì ở Cửu Hà Giới 1 cái Linh Vương liền có thể làm chúa tể một phương, Linh Tôn thì càng là gánh lên một phương thiên địa. về phần Linh Hoàng, Linh Đế, Linh Thánh dạng này tồn tại, chỉ có Cửu Đại Thần Điện mới xuất hiện. Thế nhưng là chỉ là 1 đoàn người lướt qua vừa rồi liền có tới mấy ngàn vị Linh Vương lăng không bay qua. Chưa kể đến những người cưỡi pháp bảo, cưỡi chiến hạm kia, khẳng định liền có càng cường đại hơn cao thủ. Cái này liền rõ ràng, toà thế giới này tuyệt đối là lớn mạnh hơn Cửu Hà Giới nhiều lắm.
Trên bầu trời không ngừng có người bay qua. Cũng có một số người chú ý đến đám người Doanh Thiên, thế nhưng cũng chỉ nghĩ họ là bị lạc hoặc bị điên. Nên cũng k có ai tới hỏi thăm. Dù sao tu chân giả và phàm nhân cũng k có cái gì có thể nói.
Thế nhưng là lúc này liền có một tấm lớn thảm hạ xuống bay gần lại Doanh Thiên, trên thảm có mười bảy người, đa số đều là người trẻ tuổi, dẫn đội chính là 1 cái lão giả có chút tiều tuỵ, lão giả này mở miệng nói với Mộng Điệp “Vị cô nương này, có hay không mời mọi người cùng lên. Đường xá xa xôi, đi như vậy vất vả”.
Mộng Điệp k nói gì nhìn về phía Doanh Thiên, lão giả này cũng nhận ra điều này, ánh mắt hắn loé lên 1 chút ngạc nhiên sau đó liền biến mất. Doanh Thiên liếc mắt nhìn lão giả này sau đó trên miệng hắn nở một nụ cười kỳ lạ “có chút ý tứ, vậy liền lên”.
Bên cạnh lão giả 1 cái nam thang niên có chút tuấn tú hừ lạnh nói “Sư bá, chúng ta đang có công việc, cần gì phải kéo theo mấy cái phàm nhân như vậy, k sợ chậm chễ sao”.
Lão giả khoát tay ngăn lại thanh niên kia “Thấy người khó khăn liền giúp. Đây là chúng ta người tu luyện nên làm”. Sau đó nở nụ cười nói với đám người Doanh Thiên hỏi “Mấy vị từ đâu tới, lại đi đâu. Tại sao lại đi bộ như vậy”.
Doanh Thiên thản nhiên đáp “Từ xa đến, đi tìm người hiểu chuyện, đi bộ rèn luyện sức khoẻ nha”.
Lão giả ồ nhẹ một tiếng sau đó lại hỏi “Vậy mấy vị cần hiểu chuyện gì”
“Chẳng hạn như, nơi này là nơi nào. Toà này thế giới là ở đâu”. Doanh Thiên k nhanh k chậm đáp lại.
Mấy cái đệ tử nge Doanh Thiên hỏi vậy thì cảm thấy tên này thật có vấn đề, cái gì đây là nơi nào. Thế giới này tên gì. Không lẽ mấy người này từ trong rừng đi ra. Cho dù là trong rừng đi ra cũng không thể nào không biết đây là đâu chứ.
Lão giả giống như là hiểu ra điều gì đó liền cười lớn 1 tiếng sau đó vội nói “Lão Phu họ Hoằng tên Cát, là Tinh Vẫn Các trưởng lão. Mấy vị từ xa tới hân hạnh được đón tiếp. Xin giới thiệu một chút, nơi này là La Sa sa mạc, thuộc về Tây vực của Cực Huyền Giới”.
“Cực Huyền Giới?” Ma Âm lẩm bẩm. Sau đó nàng hỏi “Vậy đông người như vậy là muốn đi đâu”
Lão giả vội đáp “Mấy vị có lẽ không biết, phía cuối sa mạc này vừa có một chiếc thần hạm rớt xuống. Nge nói chiếc thần hạm này chở rất nhiều thần bảo. Nên bọn ta tới là muốn....” nói tới đây liền không nói nữa mà chỉ cười cười.
Doanh Thiên tiếu dung nói “Thần Hạm, vậy liền có thần toạ trấn sao, các ngươi vậy mà dám tới muốn kiếm trác”.
Doanh Thiên câu này liền để mấy cái đệ tử có chút tức giận. Dù sao bọn hắn là người tu luyện. Như thế nào lại chịu đc 1 cái phàm nhân mỉa mai.
Lão giả thì là 1 bộ không để ý nói tiếp “Thần hạm này là trải qua chiến đấu mới bị rớt xuống. Trên hạm đã không còn thần toạ trấn. Thế nhưng là còn nhiều tu sĩ từ giới khác còn lại trên hạm. Đây là vì sao đông như vậy người kéo tới”. Dù sao có nhiều đồ tốt thì sẽ có nhiều người muốn đoạt. Đó là từ xưa đến nay quy luật. Lòng tham, chính là không đáy.
Đi thêm mấy canh giờ liền có thể thấy từ xa 1 cái bóng đen to lớn. Đó chính là chiếc thần hạm kia. Giờ phút này chiếc thần hạm này giống như là bị gãy làm đôi. Lặng yên nằm ở đó.
.....
Dạo này mình bận quá k viết đc truyện. Mọi ng thông cảm. Còn nữa do mình k giỏi lấy tên theo kiểu trung quốc nên mình sẽ lấy tên theo những truyện mình đã đọc hoặc phim. Nên có thể mọi ng sẽ thấy có nhưng danh tự đã quen. Thông cảm nha.