Đêm đến, Vu sư cho truyền Vu Không. Mang tiếng là Vu đồ, ngày mai lại là ngày hắn thi săn với người ta. Vu sư không thể không để tâm tới. Liền muốn tặng hắn một vật phòng thân. Không giúp ích gì nhiều, giữ mạng thì có thể.
- Vu sư, người cho gọi ta?- Vu Không lần mò theo ánh sáng xanh, đi đến trước mặt Vu sư.
- Đúng vậy, cầm lấy đi. Thứ này sẽ giúp ích cho ngươi đấy!- Vu sư từ trong người lấy ra một viên tròn tròn màu đen, rồi tận tay đưa hắn.
- Đây là cái gì vậy? Thuốc à? Đâu giống?- Cầm trên tay, Vu Không cẩn thận mà ngắm nghía.
Hôm sau, Vu Không cùng với Ha Lô tập hợp, chuẩn bị đi sâu vào rừng. Hơn nữa lần này, còn có sự làm chứng của Vu sư và Tộc trưởng. Tộc nhân vây xem, cũng tính là không ít. Uy thế cực kì lớn.
- Tên ngoại tộc đó vậy mà lại dám thi săn với Ha Lô, thợ săn bậc nhất của chúng ta sao?
- Nghe nói, hắn mới vừa săn được một con Tinh Tinh bạc thì phải. To lắm!
- Hắn? Dựa vào hắn? Tin này ngươi nghe ở đâu thế? Đó rõ ràng là do Ha Lô săn được, sao lại thành hắn săn rồi?
Mặc cho bọn họ có bàn tán như nào, Vu Không cũng không để tâm tới. Hắn biết, hắn cho dù có nói gì, cũng chỉ là phí công vô ích. Chỉ khi đánh bại được Ha Lô, chứng minh được bản thân. Đến lúc nó, để bọn họ ngước mắt mà nhìn.
- Cái này... Cái này... Anh có thể đem theo, ăn dọc đường!- Ý La e thẹn mà bước đến trước mặt hắn, đưa cho hắn một ít trái cây rừng rồi nói.
- Hửm, tặng ta sao? Có lòng thế!- Vu Không đưa tay nhận lấy, mơ hồ cảm nhận được gì đó.
- Chúc anh mai mắn!- Nói rồi, Ý La bẽn lẽn rời đi.
Bên cạnh, bầu không khí cũng không kém. Ha Lô được Y Lan sắp xếp cho hành lý, còn là dặn dò không ít. Bọn họ tình thân mến thân với nhau, Vu Không nhìn mà chỉ biết ghen tị. Cay đến đỏ mắt nhưng lại không thể làm gì được đối phương.
- Lần đi săn này, nhớ cẩn thận đấy. Sói Nanh Trắng rất hung dữ, săn không được thì có thể từ bỏ. Đừng để bản thân b·ị t·hương, có biết chưa hả?- Y Lan chỉnh chu lại quần áo cho đối phương, quan tâm lo lắng mà nói.
- Không sao, đây là chuyện ta nên làm!- Ha Lô tự tin tràn đầy, cười tươi mà đáp.
- Ha Lô, chức vị Tộc trưởng này sớm muộn gì cũng là của con. Nếu như lần này con có thể thành công trở về, ta sẽ lập tức truyền chức. Còn như không thể, thì lần sau cũng được. Đừng gấp, cẩn thận vẫn là hơn!- Tộc trưởng vỗ vai, cổ vũ đối phương.
- Xì, để ta chống mắt lên mà xem, các ngươi hạnh phúc được bao lâu!- Vu Không lầm bầm trong miệng, ghen ăn mà tức ở.
Sói Nanh Trắng, ở cách một quãng đường dài về phía Nam. Trước đây, bọn chúng thường quấy phá tộc Ha. Nhưng từ khi Tộc trưởng đời trước, săn g·iết được con đầu đàn. Tục săn sói lấy nanh cũng bắt đầu. Bọn chúng mới không dám quấy phá thêm nữa, trốn đến nơi này.
- Vu Không, ngươi tại sao lại muốn thi săn với ta?- Trên đường đi, Ha Lô vì để làm rõ nghi hoặc của mình, mới lại gần mà hỏi chuyện hắn.
- Tại sao sao? Không vì sao cả, ta chỉ đơn giản là muốn thi săn với ngươi thôi. Không được sao?- Vu Không ánh mắt nhìn lên, ngữ khí ưu ám mà nói.
Mất hơn nửa ngày trời, bọn họ mới đến gần địa phận của Sói Nanh Trắng. Vu Không thì không gấp gáp đi sâu thêm nữa. Nán lại, lập bẫy. Đó mới là những việc mà hắn cần làm. Ở nơi này, hắn cũng chỉ có thể dựa vào trí óc mình mà thôi, không thể gấp được.
- Chọn ở đây vậy!- Nhìn vào khu vực cây cối um tùm trước mặt, Vu Không cảm thấy nơi đây rất thuận tiện cho kế hoạch săn g·iết của bản thân.
- Chúng ta là thi săn với nhau đấy, không phải là cùng nhau hợp tác đâu. Ngươi, tránh xa ta ra một chút đi. Đeo theo ta làm gì?- Vu Không quay qua, thấy Ha Lô kè kè bên cạnh mình, hắn khó chịu mà nói.
- Có sao đâu à, ta với ngươi là bạn bè mà. Mà sao ngươi lại dừng lại ở đây rồi, không đi tiếp nữa sao?- Ha Lô thì làm như không có gì, cứ thích mà sáp lại gần.
- Không gấp, còn chưa đâu. Bây giờ thì nghỉ ngơi dưỡng sức trước đã, chuyện đó thì tính sau!- Vu Không loay hoay, dựng tạm cho mình một căn lều. Mặc dù không được đẹp cho lắm nhưng ở tạm vẫn là chấp nhận được.
- Ngươi làm cái gì vậy, sao trông xấu thế?- Ha Lô ngó nghiêng ngó dọc, lớn tiếng chê bai.
- Ngươi thì biết gì chứ, đây gọi là lều. Mà ta làm ta ở, ngươi có ở quái đâu mà ý kiến nhiều thế?- Bị chê, Vu Không khó chịu ra mặt.
- Đến đêm, thú dữ sẽ xuất hiện. Cái lêu lều này của ngươi, có chống đỡ được không?- Thấy lều chỉ được dựng tạm bằng cây cỏ, Ha Lô không khỏi quan ngại tính chắc chắn của nó.
- Cái này... (Má nó, ta chưa nghĩ đến chuyện này!)- Vu Không chỉ chăm chăm nghĩ cách làm sao bắt được Sói Nanh Trắng, lại quên mất đi nơi đây hung hiểm như nào. Nếu như không phải là đối phương nhắc nhở, đêm nay e là lành ít giữ nhiều rồi.
- Ai mượn ngươi quan tâm? Tránh qua một bên đi, ta còn làm việc nữa!- Nhưng như thế, Vu Không vẫn là cứng đầu. Xua đuổi Ha Lô, tiếp tục mà dựng lều.
Đến đêm, tiếng sói tru vang vẳng đâu đây: 'À hú!' Cứ như thế mà kéo dài cả một đêm. Khiến cho Vu Không muốn ngủ cũng ngủ không được: 'Không phải đấy chứ, bị tên đó nói đúng rồi?'
Đến sáng, Ha Lô có đến tìm Vu Không, nhưng tìm mãi lại không thấy hắn đâu. Điều này, khiến cho đối phương không khỏi lo lắng. Cẩn thận mà tìm kiếm xung quanh, sợ rằng hắn xảy ra chuyện bất trắc gì đó.
- Vu Không, ngươi đâu rồi?- Ha Lô hét lớn, nét mặt lộ vẻ hoảng loạn.
- Ta đây, gì mà kêu dữ vậy!- Vu Không ngồi trên cành cây cao, chật vật mà leo xuống. Không mai, lại bị té ngã.- Ây da, cái mông của ta!
- Ngươi sao lại leo lên cây rồi?- Ha Lô thấy hắn vẫn còn an toàn, phần nào cảm thấy nhẹ nhõm.
- Để tránh thú dữ chứ còn gì nữa. Ngủ dưới đất, cho c·hết lúc nào lại không hay à? Cái lều đó, là để đánh lạc hướng thôiiii! (Ta thật là thông minh mà!)- Thực ra, hôm qua sau khi nghe Ha Lô nói. Vu Không nghĩ lại, cũng cảm thấy đúng. Thế là đến đêm, hắn liền leo lên cây mà ngủ.
- Lỡ như gặp báo thì sao? Còn có rắn nữa? Ngươi không sợ sao?- Ha Lô trố mắt nhìn hắn, kinh ngạc mà thốt lên.
- Chuyện này... Chuyện này...- Vu Không nghe xong, mồ hôi trán chảy đầy đầu, xanh hết cả mặt. Những chuyện này, hắn chưa từng nghĩ tới. Cũng mai là đêm qua không có gì, không thì bây giờ hắn cũng khó mà đứng đây cho được. Khu rừng này, còn nguy hiểm hơn hắn ta nghĩ nhiều.
- Vậy đêm qua, ngươi làm sao mà tránh được mấy con thú dữ đó vậy?- Vu Không nhìn đối phương một cách đăm chiêu, nghi hoặc mà hỏi.
- Ta có thứ này, là Tộc trưởng cho đấy. Người ấy nói, thứ này sẽ giúp ta tránh được!- Ha Lô từ trong người lấy ra một cái túi nhỏ, mở ra thì thấy một ít bột màu nâu trong đó, có mùi nhẹ.
- Gì đây ta? Mùi hơi hăng, trông cứ như là mùn cưa vậy. Cũng không phải, mặc kệ vậy, liên quan gì đến ta?- Vu Không chấm một miếng, đem lên mũi ngửi. Ngửi mãi nhưng lại không rõ đó là thứ gì. Hắn cũng chán mà ngửi nữa.