Nguyên Tố Đại Lục

Chương 122: 122





Tứ Du trầm tư một lúc rồi lên tiếng: Trước tiên, theo vãn bối được biết thì Pháp được chia ra làm ba loại.
Ma pháp thứ cơ bản mà mọi Ma giả thường hay dùng.

Được chia ra làm mười cấp độ, mỗi hai cấp độ tương ứng với một cảnh giới.
Chú pháp thứ cao cấp hơn nhiều so với Ma pháp.

Ma giả chỉ có thể sử dụng khi chính bản thân họ phải am hiểu Niệm Thức.
Còn cao cấp hơn nữa, đứng trên cả Chú pháp.

Cũng là loại Ma pháp cực kì hiếm có, hầu như trên Nguyên Tố Đại Lục đã không còn xuất hiện chính là Đại Ma Pháp.

Một loại ma pháp được chí cường Ma giả cổ xưa sáng tạo, nó ngự trị mọi Pháp, ngang hàng với Cấm thuật.
Lực phá hoại mà Đại Ma Pháp đem lại là không thể tưởng tượng được.
Nói đến Đại Ma Pháp, Tứ Du khuôn mặt hoảng sợ.

Chỉ cần nghĩ đến những ma pháp thường ngày họ dùng đã mạnh mẽ đến như vậy, thì Đại Ma Pháp phải mạnh đến nhường nào à! Còn chưa kể dưới Đại Ma Pháp còn có Chú pháp.
Nghĩ qua thôi, cũng đủ cảm thấy lạnh sống lưng.
Tứ Du ngươi biết thật nhiều nha.

Linh Lung không khỏi kinh ngạc nhìn Tứ Du.
Nàng không nghĩ đến đối phương vẫn còn một mặt am hiểu kiến thức về Ma pháp trong sách ghi lại, thứ mà nàng mỗi khi lật ra là lại cảm thấy buồn ngủ.
Mặc dù nàng cũng biết được các loại Ma pháp đó tồn tại trên đời.

Nhưng để nói được như hắn thì nàng làm không được.
Dạ Trần bên cạnh cũng gật đầu, giơ lên ngón cái thầm khen Tứ Du.
Hắn cái gì cũng xem, thành ra chả thông thạo chuyên sâu về một thứ gì cả.
Không tệ.


Vậy còn Thuật?
Đối diện bọn họ, Thiên Lão cũng chăm chú lắng nghe lời Tứ Du giải thích, lão mỉm cười hài lòng khẽ lên tiếng hỏi điều còn lại.
Tứ Du được đám người khen càng tự tin hơn.
Nên biết hắn trước kia cũng nói qua chuyện này với người khác nhưng họ ngán ngẩm chẳng thèm nghe hắn nói gì cả, có thể nói là bỏ ngoài tai, không đoái hoài.

Đối với đám người đó thà rằng họ bỏ thời gian đi tu luyện ma pháp thực tế còn hay hơn ngồi nghe hắn giảng đạo.
Tứ Du nhíu mày nói: Thuật thì ít hơn.

Được chia ra làm hai loại, là Bí thuật và Cấm thuật.
Bí thuật mạnh hơn Ma pháp, ngang hàng Chú pháp.

Cũng đều là những loại ma pháp đặc biệt, sức mạnh có thể xem như chiêu thức vừa rồi mà Lân Diễm dùng, chẳng khác gì một trường hạo kiếp cả.
Tứ Du nói đến đây đôi mắt loé tia quang, khẽ liếc nhìn đối phương trong lời nói.
Đó là Chú pháp sao? Linh Lung tò mò nhìn sang Lân Diễm hỏi.

— QUẢNG CÁO —
Tứ Du và Lân Diễm nghe vậy cùng lúc lắc đầu.
Tứ Du ngươi nói đi.

Lân Diễm thấy vậy liền lên tiếng.
Tứ Du gật đầu giải thích: Chiêu thức mà Lân Diễm vừa dùng đích thực là Chú pháp nhưng uy lực thì chưa đạt đến mức có thể coi là Chú pháp.
Về lượng và chất...!đều không đạt đủ yêu cầu.
Tứ Du có chút tiếc nuối, lắc đầu không thôi.
Từ nhỏ đến lớn hắn còn chưa được nhìn thấy một ma giả nào thi triển Chú pháp đây.

Nên hắn cũng ao ước được một lần tận mắt nhìn thấy, rốt cuộc hình dạng thật sự của Chú pháp là như thế nào.
Đúng rồi! Vậy mấy chiêu thức uy mãnh kia của Dạ Trần thì sao? Linh Lung như nghĩ đến điều gì đó, vội lên tiếng hỏi Tứ Du.
Cái này...!Đối phương thầm liếc nhìn Dạ Trần có chút khó khăn nói ra.
Linh Lung sao ngươi hỏi nhiều vậy? Dạ Trần đỏ mặt vội quay sang khiển trách đối phương.
Ta không được quyền hỏi sao?
Linh Lung nghe hắn nói bất mãn không nhẹ.
Thiên Lão người trả lời à! Nàng vội quay sang nói với lão nhân đang tràn đầy hứng thú mỉm cười nhìn xem bọn họ kia.
Mấy chiêu của Dạ Trần hay dùng chỉ là mấy chiêu thức biến hoá kết hợp với khả năng phù hợp với Hệ nguyên tố để tạo nên mà thôi.

Thiên Lão nhìn vào Dạ Trần không khỏi lắc đầu, cười tươi trả lời Linh Lung.
Tiểu cô nương có thể xem như là có mã mà không có uy, thùng rỗng kêu to.

Lần này đến lượt Thiên Lão ngán ngẩm, lắc đầu không thôi.
Ha ha ha...!Linh Lung nghe vậy cười to đến chảy cả nước mắt.
Nàng vội quay sang đôi mắt long lanh ngắm Dạ Trần từ đầu đến chân, đầy thâm ý lên tiếng đánh giá: Hoá ra là thế.
Ngươi...!Dạ Trần tức nổ phổi, không biết phải đáp trả lại như thế nào.
Hừ hừ...!Đám người Lân Diễm xung quanh nghe vậy vội giơ tay lên che miệng mình lại.
— QUẢNG CÁO —
Sư phụ thật là...! Dạ Trần mặt đỏ tía tai khẽ liếc nhìn sư phụ của mình.
Linh Lung đáng chết, chờ đó cho ta.

Hắn thầm nghĩ có cơ hội nhất định phải đòi lại món nợ này.
Vậy còn Cấm thuật? Linh Lung vui vẻ nhìn Tứ Du hỏi tiếp.
Cấm thuật giống như Đại Ma Pháp, uy lực vô cùng khủng khiếp.
Mà Linh Lung và mọi người cũng đừng lên lầm tưởng, mấy Cấm thuật mà mấy Đại gia tộc trên Đại Lục bây giờ hay dùng là Cấm thuật thật sự.


Cái đó chỉ là Bí thuật được chính tay họ sửa đi, sửa lại mà thôi.

Họ thế nhưng còn tự coi nó là Cấm thuật độc nhất vô nhị nữa chứ!
Chính họ có khi còn không biết thứ họ tự tay thay đổi, tự hào xưng là Cấm thuật, còn không bằng một góc Bí thuật lúc ban đầu.

Thật là bỏ gốc lấy ngọn, tự mình hại mình mà còn không hay!
Tứ Du thở dài tiếc hận, vội lên tiếng nhắc nhở đám người.
Thật sự? Cái này mà ngươi cũng biết.

Linh Lung nghe hắn nói vậy vô cùng kinh ngạc.
Là thật! Không chờ Tứ Du trả lời, Thiên Lão liền lên tiếng.
Thể nào mà Tứ Du lúc nãy có nói Đại Ma Thuật ngang bằng với Cấm thuật, ta còn nghi hoặc mãi.

Không ngờ cuối cùng, đầu đuôi là như vậy.

Dạ Trần cảm thán không thôi.
Bỏ qua chuyện này đi.

Ta cũng thật không ngờ tiểu tử ngươi cũng biết nhiều đến vậy.

Thiên Lão tán thưởng nhìn vào Tứ Du.
Chuyện hắn vừa nói ra, không phải ai trên Đại Lục này cũng biết.

Có thể coi là kì tài cũng không ngoa.
Vãn bối chỉ là đọc nhiều sách mà thôi.

Còn không bằng một góc của tiền bối.

Tứ Du khiếm tốn vội đáp lại.
Ha ha ha...!Thiên Lão nghe vậy bật cười.
Tiểu tử ngươi cũng thật là biết điều.

Thiên Lão lắc đầu cười nói.
Tiền bối quá lời.

Tứ Du thấy vậy vội khom mình thi lễ.

Điều ngươi vừa nói vô cùng chính xác, chỉ là...!vẫn còn thiếu vài điểm.

Đây cũng là điều mà ta hôm nay muốn nói cho các người biết.

Thiên Lão nghiêm túc nói tiếp.
Đám người Dạ Trần nghe vậy vội gật đầu, thần tình nghiêm túc tiếp tục lắng nghe.
Thiên Lão suy nghĩ lại một chút liền lên tiếng: Thực chất ma pháp còn có tên gọi khác là Ma Thuật.

— QUẢNG CÁO —
Cái gì...!? Đám người Dạ Trần nghe lão nói vậy kinh ngạc không thôi.
Đó là cách gọi của hàng ngàn năm trước rồi! Thiên Lão cười trả lời.
Phải tính từ thời Cổ Đại mới đúng, khi đó nhân loại và ma thú, các chủng tộc khác cũng đã học được cách tu luyện ma lực trong thiên địa rồi.

Thứ mà họ dùng để chiến đấu với nhau, được gọi là Ma Thuật, chính là Ma Pháp chúng ta dùng thời nay.
Vật đổi sao dời, Ma Thuật cũng không tránh khỏi.

Qua bao nhiêu thời đại huy hoàng, các Ma giả chú tâm tìm hiểu, không ngừng sáng tạo Ma Thuật mới.

Họ đã tìm ra một loại Thuật mạnh mẽ hơn, khả năng phù hợp với Nguyên Tố trong thiên đại cũng cao hơn, hơn hẳn tất cả mọi mặt về Ma Thuật.

Chính là Ma Pháp, thứ thay đổi Tam Nguyên Ma Thuật thành Nhị Nguyên Ma Thuật.

Điều mà Tứ Du vẫn hay nghi hoặc, không hiểu nhỉ?
Thiên Lão liếc nhìn Tứ Du cười nói.

Lão đã sớm nhận ra điều này, khi Tứ Du nói về Thuật.
Hoá ra là vậy! Đa tạ Thiên Lão đã giải thích nghi hoặc bấy lâu nay cho vãn bối.
Tứ Du nghe Thiên Lão nói vậy hai mắt toả sáng chớp loé tinh quang, hắn vội khom mình chắp tay thật tâm thi lễ..