Nguyên Tố Đại Lục

Chương 125: 125





Dạ Trần huynh đệ ta cũng có món quà tặng ngươi đây.

Pháp bảo cấp năm Định Châm, mặc dù không bằng Hội trưởng nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Có thể làm đối thủ đứng hình trong tích tắc, nghịch chuyển thế cuộc.
Dạ Trần nghe Sử trưởng lão nói vậy hai mắt toả sáng.
Món đồ này đối với ta không còn tác dụng, tiểu huynh đệ cứ cầm lấy đi.

Sử trưởng lão nhìn Dạ Trần vô cùng tha thiết nói.
Có thể làm đối thủ đứng hình trong tích tắc đã là đủ.

Nghĩ đến lúc chiến đấu với đối thủ mà có thứ này, làm đối thủ chậm đi một nhịp cũng đủ làm hắn xoay chuyển thế cục.
Mọi người xung quanh ánh mắt lấp lánh quang mang nhìn vào chiếc châm dài hai tấc khắc đầy chú văn huyền ảo khó hiểu kia.
Tên khốn.

Ngày trước ta năn nỉ ngươi bán cho ta ngươi không bán, giờ đây lại bảo nó vô dụng.

Ta khinh! Ung Phó từ xa liếc nhìn Sử trưởng lão thầm khinh bỉ.
Đồ tốt như Định Châm sao lại vô dụng chứ.

Cho dù là Siêu giai cũng ước ao, thèm muốn.

Chỉ là Sử trưởng lão cũng có nỗi khổ tâm của mình nên mới nén đau tặng đi.
...!Sử trưởng lão có chút lén lút nhìn Thiên Lão một bên.
Đã Sử Khương ngươi có lòng như vậy, lão phu cũng không thể hẹp hòi rồi.

Thiên Lão khí định thần nhàn nhìn Sử trưởng lão lên tiếng.
Chiu...!Thiên Lão bắn ngón tay ra một đạo quang mang nhập vào thân thể Sử trưởng lão.
Sử trưởng lão thấy vậy cũng không dám chống cự, toàn thân thả lỏng.
Trong ánh mắt mong chờ của mọi người, Sử trưởng lão thở ra một ngụm trọc khí, vết sẹo trên khuôn mặt cũng dần dần biến mất.
Đa tạ Thiên Lão đã giải Chú pháp cho tại hạ.

Sử trưởng lão vui mừng khôn xiết lên tiếng.
Thiên Lão không để tâm nhưng ánh mắt mệt mỏi khẽ liếc nhìn hắn nhắc nhở: Đồ đệ ta sau này có gì khó khăn, phiền ngươi giúp đỡ.
Đó là chuyện đương nhiên.

Sử trưởng lão nghe vậy vội cung kính đáp lại.
Ngày trước hắn xông vào một bí cảnh.


Lúc đó tuổi trẻ cậy tài ngông cuồng nên sơ ý dính phải Chú pháp của một Ma thú Siêu cấp.

Nó giống như lời nguyền luôn đeo bám lấy hắn, làm hắn mỗi khi đêm xuống toàn thân lạnh buốt, khó chịu không thôi.

Hắn cũng từng nhờ Thiên Lão giúp hắn gỡ bỏ Chú pháp trên người nhưng hai bên lại không ai quen biết ai, sao lại đồng ý chứ.
Giải bỏ Chú pháp cũng không phải dễ dàng mà Chú pháp lại chia ra nhiều loại.

Loại nguy hiểm nhất, tàn nhẫn nhất phải kể đến là Nguyền Rủa Chú Pháp.

Một loại ma pháp ám ảnh đối với các ma giả đương thời.
Lực sát thương của Nguyền Rủa Chú Pháp gây ra không lớn nhưng người dính phải, phải mang theo ám thương mà Chú pháp gây ra theo cả đời.

Muốn chữa trị cũng không khó, tìm một vị ma giả cường đại gỡ bỏ Chú pháp trên thân là được.

Nhưng người gỡ bỏ phải chịu phong hiểm lớn khi Chú pháp có thể truyền sang người đó.

Đã vậy còn phải tiêu hao lớn một lượng lớn ma lực và thứ quan trọng nhất là Thánh Thuỷ Nguyên Tố, không có nó không thể giải Chú pháp.
Nếu như không phải hôm nay, hắn nén đau thật tâm tặng quà cho đồ đệ yêu quý của Thiên Lão.

Thì Chú pháp đó có khi nhiều năm sau, hoặc mất cả đời cũng không có ai giải cho hắn mất.
Ta có Tâm Thuỷ Đan cấp ba rất tốt cho việc tu luyện.

Dạ Trần tiểu hữu mau nhận lấy cho ta vui lòng.
— QUẢNG CÁO —
Dạ Trần còn chưa kịp cảm tạ Sử trưởng lão, một đám người khác đã lao tới bên hắn nhao nhao dúi vào tay hắn thứ gì đó.
Ngươi tránh ra.

Ta cũng có, Hồn Nguyên Đan vô cùng có lợi cho tu luyện thần hồn!
Đám người sống trong đao kiếm vô hình đã lâu nên nhận biết thời thế rất tốt, họ biết ý của Thiên Lão là gì, Từng người từng người lấy ra đồ tốt từ trong nhẫn không gian của mình, mặt cười như hoa nở đến tặng cho Dạ Trần.
Dạ Trần cho dù không muốn, họ cũng bắt hắn phải nhận.
Như vậy mới đúng.

Thiên Lão ở một bên nhìn đám người bán sống bán chết muốn tặng đồ cho đồ đệ của mình thì vô cùng hài lòng mỉm cười.
Diệt Hội Trưởng nhìn lão nhân gia một bên thoái mãn gật đầu như gà mổ thóc như vậy, chỉ có thể bất lực thở dài.
Ngài không sao chứ? Diệt Hội Trưởng lại gần Thiên Lão thầm lên tiếng hỏi.
Chỉ là chuyện vặt, không đáng lo.

Thiên Lão không để tâm lắm.

Mặc dù Chú pháp huyền diệu và vô cùng khó tìm hiểu căn nguyên.

Nhưng trước sức mạnh tuyệt đối hơn xa đẳng cấp Chú pháp, thì không đáng nhắc tới.
Diệt Hội Trưởng nghe vậy an tâm nhẹ gật đầu.
Diệt Tôn có chuyện gì thì nói luôn với mọi người đi.

Ta còn có việc khác cần làm.

Nhìn đám người đã đâu vào đó còn Dạ Trần thì hớn hở một bên, Thiên Lão khẽ nói với Diệt Hội Trưởng, Diệt Tôn bên cạnh.
Rõ.

Diệt Tôn nghe vậy gật đầu.
Cũng đã đến lúc.

Hắn thầm nghĩ.
Ta gọi mọi người đến đây cũng không phải vì chuyện khác, chính là chuyện Ma Đồ Sơn Động một lần nữa được mở ra.

Diệt Tôn trầm trọng lên tiếng.
Đã bảo đảm công bằng.

Thiên Lão...!xin thất lễ! Thấy có người muốn lên tiếng hỏi, Diệt Tôn giơ tay lên ý bảo hắn dừng, còn mình dùng đôi mắt ánh này nhìn Thiên Lão.
Không sao, đây là chuyện nên làm.

Thiên Lão hiểu ý gật đầu nói với hắn.
Dạ Trần chúng ta có chuyện quan trọng.

Con ra ngoài chờ vậy.

Không chờ Diệt Tôn lên tiếng, Thiên Lão khẽ xoay mình cười nói với Dạ Trần.
Rõ.

Dạ Trần nghe vậy tuân mệnh.
Hắn cũng hiểu có một số chuyện mình chưa đủ sức để nghe.
Sau khi xong chuyện ở đây.

Ta sẽ đến tìm con.


Thiên Lão hài lòng mỉm cười.

— QUẢNG CÁO —
Lão khẽ phất nhẹ tay, đám người Dạ Trần đã biến mất.
Vào thẳng vấn đề chính đi.

Thiên Lão nghiêm túc nói.
......
Cảm giác thật không tốt chút nào! Dạ Trần ở ngoài Diệt Ma Hội cảm thán nói.
Ma trận dịch chuyển không gian, tốt mới là lạ.

Linh Lung một bên có chút chán nản lên tiếng.
Nàng cũng có Không gian hệ Nguyên tố nên hiểu rất rõ, cảm giác dịch chuyển lúc lên lúc xuống xuyên qua không gian là như thế nào.
Hội trưởng và Thiên Lão thật là mạnh.

Niệm thức của hai người họ không tầm thường chút nào.

Tứ Du cũng lên tiếng cảm thán.
Quan trọng là bây giờ chúng ta đi đâu.

Lân Diễm không để tâm lắm lên tiếng nhắc nhở đám người.
Tạm thời về Phong gia đi.

Có lẽ nơi đó cũng sắp hoàn thành đi? Dạ Trần suy nghĩ một lúc liền lên tiếng.
Vậy đi thôi.

Mọi người bên cạnh nghe vậy chần chừ một lúc cũng gật đầu đồng ý.
Dù sao nơi đó cũng là căn cứ của bọn họ.

Không đến đó thì đến nơi nào được.
......
Ha ha ha...!Một tiếng cười cuồng ngạo vang lên.
Không nghĩ đến Thiên Tuyệt Luân lại chơi trò này.

Xem ra đám người Đại gia tộc cũng chỉ có thể im lặng chịu đau mà thôi! Một tiếng nói khinh thường khác cũng vang lên.
Các ngươi bớt ngạo mạn.

Đây chỉ là chuyện nhỏ, chớ vì nó mà làm hỏng nhiệm vụ của chúng ta.

Một thân ảnh cao gầy khẽ gắt đám người.
Chỉ là một đám kiến hôi thì làm được gì chứ? Thứ kia nhất định thuộc về chúng ta.
Điện hạ vì chúng ta mà bỏ ra không ít tâm tư.

Hi vọng được như ngươi nói.


Thân ảnh cao gầy nhìn tên cuồng ngạo trước mắt không nhạt không mặn lên tiếng.
Hừ...
Lần này Đại gia tộc chúng ta tổn thất không nhỏ.

Nên xử lí chuyện này như thế nào? Ở một căn phong xa hoa, bốn thân ảnh ngồi chung một bàn nói chuyện.
— QUẢNG CÁO —
Ta cũng chịu không ít tổn thất lần này.

Nhất định phải đòi về.

Thân niên mặc bạch y vô cùng giận giữ lên tiếng.

Hắn chính là Nghê Tiểu Bạch, thiếu gia của Đại gia tộc Nghê gia.
Tên Tuyên Nghi kia thế nào rồi? Có người lên tiếng hỏi.
Kim mộng ngươi từ khi nào cũng biết quan tâm kẻ khác rồi? Đối phương có chút khinh thường người vừa hỏi.
Chúng ta bây giờ cùng một chiến tuyến nên đồng tâm hợp lực.

Kim Mộng không để ý cười nói.
Là thiếu gia của một Đại gia tộc.

Hắn biết mình nên cần làm chuyện gì lúc này.
Chuyện này một mình Tuyên Hà ta cũng có thể xử lí.

Chỉ hận tên Tuyên Úc kia vô dụng, chuyện như vậy cũng làm không xong, làm liên luỵ đến cả ta.

Thân ảnh mặt trắng, môi mỏng, mắt sắc lạnh như kiếm hậm hực lên tiếng.
Hắn là con của nhị trưởng lão Tuyên gia, Tuyên Hà.

Chuyện đặt cược lần này hắn cũng có góp phần, mà hắn cũng không nghĩ đến lần này lại thua trắng tay như vậy.

Hắn không thể không ghi hận nên kẻ bày ra trò này.
Chúng ta không làm được gì Thiên Lão nhưng đệ tử của lão thì khác.
Đến khi vào nơi đó, ta sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi.

Tuyên Hà cười gằn nói.
Nghe nói hắn cũng không kém.

Một người khác ngồi đó liếc nhìn hắn khẽ lên tiếng.
Tuyên Nghi chỉ là đồ bỏ đi.

Tên đó có thể đánh lại ta sao? Tuyên Hà khí thế mạnh mẽ liếc nhìn đối phương.
Đúng không, Lục Phương?.