Nguyên Tố Đại Lục

Chương 170: 170





Dạ Ma đâu? Gọi hắn đến giúp chúng ta đối phó tên Kim chết tiệt Đao này à! Có người hét toáng lên.
Không thấy hắn ta đâu nữa! Một ma giả vội ngó nghiêng xung quanh nhưng không thấy thân ảnh cần tìm vội lên tiếng đáp lại.
ẦM..!!
Ảnh đao sắc bén cắt ngang khu vực đám người vây công.
Bịch bịch...!Mấy chục thân ảnh đứng đối diện Kim Hồn như diều đứt dây bị đao thức hất văng sang một bên, toàn thân ai nấy vô lực chống đỡ ngã mạnh xuống mặt đất.
Phụt...!! Đám người thi nhau thổ huyết.
Ai cũng cảm thấy trời đất quay cuồng, cảnh quan trước mắt tối sầm đi.

Sau một lúc, mọi người đều giống như nhau, đầu gục xuống mặt đất, thân thể thì chết lặng không có chút động tĩnh gì phát ra sau đó.
Tên trời đánh Dạ Ma.

Hắn vào Ma Đồ luôn rồi! Có người phẫn hận thét lên.
Cái gì? Người vội lên tiếng kinh ngạc đáp lại không ai khác chính là Kim Hồn.
Đôi mắt sắc bén của hắn liếc nhìn bốn phương tám hướng, tinh thần lực thì thả loạn quét qua mọi vật ở đây, hòng tìm kiếm thân ảnh người đó.
Đích thực ở khu vực ngoại thành đã không còn bóng dáng Dạ Trần nữa.
Kim Minh của Kim gia ngươi đã sớm để cho hắn ta đi vào rồi! Một thanh âm thần bí vang lên nhưng không có một thân ảnh mới lạ nào xuất hiện.
...!Lắng nghe thanh âm đột nhiên phát ra, Kim Hồn liền trợn tròn mắt kinh ngạc không thôi.
Một lúc trước.
Xoẹt..!!
Trong lòng bàn tay Dạ Trần xuất hiện một nguồn ma lực màu đen.

Ám chi lực mau chóng lan ra bao phủ toàn thân Dạ Trần biến hắn thành một hắc ảnh.
Đến lúc rồi! Dạ Trần cười nói.
Trên đời này có rất nhiều cách thức tu luyện Hệ Nguyên Tố.
Giống như Ám hệ hắn đang dùng có muôn vàn cách sử dụng như:
Dùng Ám chi lực để tạo lên những vũ khí như kiếm, đao, thương...!dùng nó để tấn công người khác.


Đây có thể coi là cách cơ bản nhưng phụ thuộc rất lớn vào nguồn ma lực của bản thân.
Cũng có thể học những Thuật Pháp liên quan đến Ám hệ.

Từ Thuật Pháp, chúng ta có thể sử dụng những chiêu thức theo từng đẳng cấp của ma giả.

Đây được coi là cách phổ biến nhất trên Đại Lục.

Vì nó không quá chú trọng vào nguồn ma lực mình có, cũng có thể sử dụng những chiêu thức có uy lực cao hơn giới hạn ma lực bản thân cho phép.

Nhưng nếu như lạm dụng Thuật Pháp quá mức thì rất dễ bị cạn kiệt ma lực, mà ma giả đã cạn kiệt ma lực thì thứ chờ đợi họ chính là đao kiếm của kẻ địch.
Hoặc có thể sử dụng như hắn lúc này, dùng Ám chi lực dung hợp với bản thân biến mình thành chính nó.

Từ đó có thể sử dụng đặc tính của Ám chính là biến ảo và nhanh.
Hắc ảnh tan vào mặt đất, Dạ Trần cảm giác mình như bị kéo xuống mặt đất vậy.
Đây là?
Nhìn xung quanh chỉ toàn là mặt mảnh hắc ám, Dạ Trần kinh ngạc khẽ hô lên.
— QUẢNG CÁO —
Không lẽ đây là không gian hệ nguyên tố.

Dạ Trần vừa suy nghĩ vừa nói ra.
Hắn có cảm giác, mình như đang ở trong biển nước vậy.

Nhưng lại có thể thoái mái cử động, hơn nữa còn linh hoạt và di chuyển nhanh hơn trước rất nhiều.
Ngước đôi mắt lên nhìn, Dạ Trần liền nhìn thấy cảnh quan phía trên.

Cách hắn không xa chính là cột sáng do ma trận phát ra.
Hi hi...!Dạ Trần cười một tiếng.
Vù..!!

Hắc ảnh trên mặt đất cũng theo đó chuyển động, nó giống như một đạo quang mang hắc ám di chuyển trên mặt đất dùng tốc độ cực nhanh tiếp cận ma trận.
Hửm? Kim Minh đứng trước ma trận như cảm nhận được gì đó.
Xoẹt..!!" Hắn nhanh chóng thả ra tinh thần lực dò xét phạm vi xung quanh.
Một đạo quang mang màu đen nhanh chóng hiện ra trong tâm trí hắn.
Tặc tử...!đứng lại! Kim Minh cười lạnh, gằn giọng nói.
Vụt..!!
Hắn khẽ phất nhẹ bàn tay.

Một luồng ma lực mạnh mẽ phát ra nhanh chóng hình thành lưỡi đao trong suốt đánh thẳng vào vị trí cách đó không xa.
ẦM..!!
Mặt đất cách hắn không quá mười bước chân nhanh chóng bị nguồn ma lực mạnh mẽ đánh nát tanh bành.
VÙ!
Một thân ảnh như từ dưới mặt đất nhảy lên.
Không ngờ lại bị đánh ra! Dạ Trần hậm hực khẽ nói.

Trong lòng bàn tay hắn nhanh chóng xuất hiện một quả cầu.
Hoá ra là ngươi! Kim Minh nhìn vào đối phương có chút kinh ngạc lên tiếng.
Dạ Ma? Đám người Kim gia ở xung quanh nhìn thấy người đến là ai, tránh không khỏi một phen giật mình kêu lên.
Tên này chính là hung thủ ném Bạo Đạn về phía bọn hắn.

Làm cho Kim gia lâm vào thế khó, hơn nữa còn giết mấy đệ tử trong nhà nữa chứ.
XENG..!!
Ta phải giết ngươi! Có người nhìn thấy Dạ Trần liền đỏ mắt vội rút kiếm trong tay lao lên.
Trong số năm người chết dưới uy lực của Bạo Đạo, có một người bên trong chính là đạo lữ của hắn.

Chỉ cần kết thúc chuyến đi này, sau khi ra ngoài hai bên sẽ thành thân.


Không ngờ tên khốn Dạ Ma lại ném thứ đó về phía bọn hắn, khiến thê tử chưa cưới của hắn tan thành hư vô, mãi mãi không thể gặp lại.
Mối hận này không trả, thề không làm người.
Kim Huyền...!đứng lại đó! Thanh âm của Kim Mộng khẽ vang lên.

— QUẢNG CÁO —
Hai thân ảnh đứng gần người tên Kim Huyền nghe thấy thanh âm liền quay sang giữ lại đối phương, người đang nóng đầu muốn lao lên nhất quyết tử chiến với Dạ Trần.
Các ngươi làm gì? Thả ta ra! Kim Huyền nhìn hai bằng hữu lâu năm bên cạnh, vậy mà ra tay ngăn cản mình liền đỏ mặt tức giận hét lên.
...!Hai người im lặng không đáp lại.
Bịch...!Một thanh niên tuấn tú tay cầm quạt ung dung đi tới, hắn đứng ngang hàng với Cao cấp Ma giả Kim Minh.
Ngươi lên cũng không làm được gì đối phương.

Để ta giúp người một tay! Kim Mộng lên tiếng nhắc nhở đối phương, cũng cho đối phương một câu an tâm chớ vội.
Nghe thiếu gia nhà mình lên tiếng, Kim Huyền hiểu ngay ý bên trong liền mừng rỡ không thôi, hai người bên cạnh cũng thả hắn ra.
Đa tạ thiếu gia.

Kim Huyền ôm quyền thật tâm thốt lên.
Đám người xung quanh dùng ánh mắt ngưỡng mộ liếc nhìn đối phương, nhân tâm thì không ngừng hướng tới người vừa mới lên tiếng cho người Kim gia một lời công đạo.
Kim Mộng cười thầm một tiếng, hắn quay sang nhìn người ở bên cạnh khẽ nói: Kim Minh ngươi lên bắt hắn ta.

Chết cũng được mà sống thì càng tốt!
Được! Kim Minh gật đầu đáp lại.
Hừ! Đối diện, Dạ Trần phát ra một tiếng khinh thường.
Ngươi nhìn...!Đây là thứ gì? Dạ Trần giơ lòng bàn tay ra cho đối phương xem.

Bên trên có một quả cầu, trên mặt cầu khắc đầy chú văn huyền ảo làm người nhìn vào tâm thần luôn bất an.
Là nó! Nhận ra vật trong tay đối phương là gì, Kim Minh giật mình thầm hô.
Kim Mộng hít sâu một hơi giữ lấy bình tĩnh, hắn nhìn Dạ Trần cắn răng nói: Ngươi muốn gì?
Hắn không tin đối phương lấy ra vật đó mà không có điều gì cần nhờ.

Thật là đi gần bờ sông, có ngày ướt giày.


Không ngờ Kim gia hắn từ trước đến giờ luôn đi uy hiếp người khác, hôm nay lại bị kẻ khác cầm lấy Bạo Đạn trắng trợn uy hiếp lại.
Nói chuyện với người thông minh luôn cảm thấy dễ chịu.

Ta cũng không cần thứ gì, nhường đường cho ta đi vào là được! Dạ Trần nhìn đối phương khẽ nói.
Ha ha ha...!Nghe đối phương nói, Kim Mộng cất tiếng cười to.
Dạ Ma ngươi đang mơ ngủ à! Nhìn cho kĩ, người Kim gia ta vẫn chưa đi vào đó.

Vậy mà người lại muốn chúng ta nhường đường cho người đi trước...! Thật là buồn cười! Kim Mộng tức cười nói.
Hắn thầm nháy mắt với Kim Minh bên cạnh.
Nghe đối phương nói, Dạ Trần lắc nhẹ đầu đáp lại: Nếu như các người không tránh.

Vậy thì đừng trách ta! Ý tứ uy hiếp trong lời nói thể hiện một cách rõ ràng.
...!Kim Mộng mắt lạnh nhìn lại đối phương.
Nhường đường cho hắn! Hắn lên tiếng nói tiếp.
Thiếu gia...!Thấy Kim Mộng vậy mà đồng ý, đám người sau lưng vội hét lên.

Kim Huyền thì ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn chằm chằm vào Dạ Trần không đổi.
Vụt!
— QUẢNG CÁO —
Kim Mộng phất tay ra, ý chỉ các người im miệng.
...!Dạ Trần nghi hoặc nhìn đối phương.
Mọi chuyện quá dễ dàng à! Hắn thầm nghĩ.
Đám người Đại gia tộc trong trí nhớ của hắn, không dễ đồng ý với người khác như vậy đi?
Sao? Ta nhường, ngươi lại không dám đi vào! Kim Mộng lên tiếng châm chọc đối phương.
Bịch bịch...
Hắn vô cùng bình tĩnh cùng Kim Minh lùi sang một bên, đám người ở xung quanh thấy vậy cũng không dám làm càn vội nhường một lối đi riêng cho Dạ Trần.
Các ngươi đã có lòng, ta tất nhiên có dạ! Dạ Trần cười nói.
Hắn liền học theo Kim Mộng ung dung tự tại đi tới.
SIẾT!
Kim Mộng cười, nhưng bàn tay đặt ở sau lưng đã nắm chặt cây quạt trong tay lại..