Nguyên Tố Đại Lục

Chương 209: 209





Lấy thực lực ra nói chuyện đi! Biết nói nhiều cũng vô ích mà thôi, Đế Nhất liền bạo phát ma lực từng bước từng bước ép hướng thân ảnh không chút thua kém khí thế của mình ở trước mắt.
Vô Địch Lộ cũng không phải là mạnh nhất!
Vô Gian lắc đầu thở dài khẽ nói.
Ngươi đi đi, đừng để thua trước hắn ta là được! Khí thế trên người Vô Gian cũng theo đó tan biến, hắn lẳng lặng ngồi đó như một pho tượng gỗ làm đám người xung quanh không hiểu thấu Rốt cuộc hắn đang suy nghĩ chuyện gì?
Thật không? Nghe đối phương nói, hai mắt Đế Nhất khẽ nhảy, hắn vội lên tiếng kiểm chứng thực hư.
Dù sao hắn cũng không thể vì tư lợi cá nhân mà tự tiện hành động được.

Trước đó muốn đi phải có sự đồng ý của những người có mặt ở đây.

Những người đang xem kia thì không sao, hắn có thể uy hiếp dụ lợi, không được thì dùng thực lực ép vào khuôn khổ nhưng Vô Gian thì lại có chút khác biệt.

Đối phương có rất nhiều nhân tố làm hắn phải kiêng dè, làm không cẩn thận có khi hỏng chuyện cũng nên kết thúc chuyện này được ngậm trái đắng thì lại khổ thân!
Không muốn đi? Ngươi có thể ở lại rồi! Vô Gian ngẩng đầu lên đánh giá con người đang nghi thần nghi quỷ trước mắt một lượt, cảm thấy đối phương mong chờ vô hạn, đôi mắt sâu thẳm bên trong mũ áo lấp lánh thần quang cười nhạt một tiếng khẽ nói.
Vù! Nghe hết câu nói của đối phương, Đế Nhất kinh nghi, ánh mắt lóe lên tia sáng thấu hiểu, hắn không dám nhiều lời vội tung người rời đi luôn.
Toàn là một đám Tư Tâm Nhân! Chớp mắt đã không thấy thân ảnh đối phương đâu, Vô Gian thở dài một hơi liền cảm thán.

Đế Nhất cũng không phải là người đầu tiên làm như vậy, trước đó ngay khi mới bước vào Ma Đồ một người trong số họ cũng nhân cơ hội không ai để ý liền chuồn đi một mình, giờ giữ lại tên không biết giữ thân giữ phận kia cũng không có tác dụng gì, giữ lại cũng chỉ tăng thêm phiền phức bên người mà thôi.

Giống như lời đối phương vừa nói chỉ bằng bọn họ những người hiện đang có mặt ở đây là đủ, đã thế liền thả đối phương đi cho thanh thản đầu óc, cũng để hắn đi viếng thăm các thế lực khác một lượt cho thêm chút màu sắc.
Một phần khác, hắn làm vậy cũng là để tăng thêm một phần bảo đảm cho nhiệm vụ được thành công.

Mặc dù bọn họ không sợ nhân ma trong Ma Đồ nhưng bọn họ lại kiêng kị Tà Ma Ngoại Đạo tồn tại đã lâu ở trong đây.

Nếu như bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khi đó hai người kia sẽ là sát chiêu cuối cùng!
Các người cũng đi chuẩn bị đi.

Ngay khí ánh sáng xuất hiện, chúng ta sẽ xuất phát! Hắn quay sang nói với đám người còn đang thấp thỏm lo âu ở một bên.
Đừng có bại đó! Vô Gian cúi mặt thầm nói.
Cách xa đám người, một đám ma giả khí thế hừng hực do một thân ảnh cao lớn tay cầm trường thương bạc trắng, mũi thương sắc nhọn chớp lên tinh quang trong màn đêm u ám dẫn đầu tiến về một tòa băng sơn cách đó không xa.
Trước tiên đến đó dừng chân! Mũi thương chỉ thẳng băng sơn tráng lệ trước mắt, thân ảnh dẫn đầu đám người ra lệnh tiến đến.
Đại nhân chúng ta không cần đến nơi đó trước sao? Một thân ảnh ở ngay đằng sau đối phương có chút thắc mắc vội lên tiếng dò hỏi.
Không cần thiết! Người đó cũng đã truyền tin lại, chúng ta được phép tự do hành động! Đối phương vừa đi vừa giải thích, đôi mắt thì không ngừng đánh giá cảnh quan xung quanh.

Mọi người ở đằng sau nghe hắn ta nói như vậy không khỏi thở dài một hơi.
Xem ra chúng ta vẫn chưa đủ sắc à! Có người buột miệng cảm thán.
Mọi người không tụ chủ gật đầu.
Lần này là cơ hội ra mắt của chúng ta, có thể được người đó công nhận hay không còn tùy thuộc vào bản thân mỗi người có thể làm gì ở trong này!
Các ngươi có thể coi chuyện này như một cuộc khảo nghiệm! Được hay mất, đều là ở chỗ này!
Phập! Vừa nói dứt lời, thân ảnh cầm trường thương cắm mạnh mũi thương trong tay xuống mặt đất.
Trong ánh mắt của mọi người, một chấm đỏ theo đầu mũi thương dần hiển hiện rõ ràng, nó nhanh chóng lan rộng ra xung quanh nhuộm đỏ cả một mảng tuyết trắng bên dưới.
Tự do nói cách khác cũng chính là thử thách được đặt ra! Các người không cần vì chuyện đó mà nản chí! Đối phương rút mũi thương ra khỏi mặt tuyết, mũi thương vẫn như trước không nhiễm một chút vết tích gì.
Hồn Mệnh ngươi đã tra ra được các thế lực đi vào đây cùng với số lượng ma giả được phái đi của từng phương!
Chịu thôi! Đám người đó rất nhạy bén, ngoài các thế lực lớn ở Giới thành ra, những nơi khác...!ta không tra ra được gì! Bên tay trái đối phương, một thân ảnh cao gầy mặc hắc y, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ quỷ không mặn không nhạt đáp lại câu hỏi vừa được đặt ra cho mình.
Mặc dù không nhìn ra dung mạo của hắn sau lớp mặt nạ quỷ nhưng đôi mắt vô cảm được để lộ ra kia đã nói ra phần nào tính cách có chút đạm bạc của đối phương.

Còn về phía Thiên Y? Thân ảnh cầm trường thương cũng không quan tâm thái độ của đối phương, hắn tiếp tục hỏi những gì bản thân mình cần biết lúc này.
Cô ta?
Thiên Y Vô Thiên làm việc, ta sao có thể biết được!
Hồn Mệnh lắc đầu không chút do dự trả lời.
Đám người ở kế bên thấy vậy không khỏi ngao ngán lắc đầu theo.

Phù! Thân ảnh ở đằng trước nghe vậy liền thở dài một hơi.
Không gây ra chuyện gì là được!
Phải là đừng ai xui xẻo gặp phải cô ta mới đúng! Hồn Mệnh lạnh nhạt lên tiếng.
...
Cũng đúng.

Đi thôi! Thân ảnh cầm thương suy nghĩ một lát liền cảm thấy có lí không khỏi cười nhạt một tiếng khẽ nói.
Đám người từ từ tiến lại gần băng sơn trước những đôi mắt dữ tợn tràn ngập hung uy đang không ngừng xuất hiện kia.
Đúng lúc đang cần chuẩn bị lương thực.

Hi vọng là ma thú có thể ăn được!
Ở một nơi khác trong vùng băng tuyết rộng lớn.
Một thân ảnh mảnh khảnh như cơn gió nhẹ lướt trong cơn mưa tuyết lấy tốc độ cực nhanh tiến đến nơi tạm nghỉ chân của đám người Dạ Trần.
Ánh mắt của đối phương lộ ra trong chiếc áo choàng rộng thùng thình vô cùng nghiêm túc nhìn về phía trước.

Thanh âm truyền ra có lẽ cách nơi này đã không còn xa! Dừng lại một chút, thân ảnh đánh giá xung quanh một hồi liền lên tiếng.
Vừa bước lên phía trước một bước, thân ảnh liền nhíu đôi mắt long lanh lại.
Một thanh âm cực kì nhỏ bé truyền đến.
Vù! Lòng bàn tay phải nhanh chóng tụ tập lại ma lực, thân ảnh lộ ra cánh tay thon thả trắng ngần một chưởng hữu lực cách không đánh ra.
Xoạt! Một thân ảnh mặc huyết sắc áo bào từ trong màn đêm xuất hiện, hắn tung người lên cao cũng một chưởng tràn ngập Thủy chi lực xuất động.
ẦM!
Ma lực thuần túy và Thủy chi lực va chạm vào nhau liền nổ tung làm cho tuyết đang rơi xiêu xiêu vẹo vẹo sang cả hai bên.
HỪ! Thanh âm hừ lạnh từ phía thân ảnh mặc huyết sắc áo bào.
Hắn đưa ra bàn tay cũng trắng nhưng là trắng bệch khẽ siết chặt lại.
Thủy chi lực vừa bị đánh tan tạo thành những hạt nước tung bay trong không liền bị một luồng sức mạnh vô hình bóp méo dần dần biến hóa thành thủy châm sắc nhọn điên cuồng lao về phía thân ảnh đang vô cùng kinh ngạc ở trước mắt.
Vô Thiên Pháp - Hóa Hư! Nhìn hàng ngàn thủy châm đang không ngừng lao về phía mình, Thân ảnh mặc áo choàng cười nhạt một tiếng liền phất tay áo qua một bên.
Vù! Không gian theo cái phất tay của đối phương khẽ run lên, nó như cơn sóng lướt qua những hàng thủy châm nhỏ bé trước mắt, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy không gian chấn động đi đến đâu thủy châm sắc nhọn liền tan biến đến đó.
Huyết Ma Tông sao?
Vô Thiên trong miệng Hồn Mệnh chỉ có thể là Thiên Y.
Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy..