Nguyện Ước Cuối Cùng

Chương 37



Thẩm Tri Du đứng ngơ ngẫn trước cửa nhìn người khiến nàng lo lắng trước đó. Người kia một thân áo khoác dài màu nâu mang theo một thân mát lạnh từ nơi khác đến. Cái người cao hơn nàng một chút đang cười tươi rói đứng ở cửa, giọng nói ôn tồn mang theo ôn nhu: "Không chào đón chị sao?".

Tận lúc này, Thẩm Tri Du mới hoàn hồn lôi kéo tay Hàn Vũ Thanh vào phòng, đừng nhìn trên mặt nàng không mang cảm xúc, thực ra trong lòng đã sớm có một cỗ xúc động dâng lên dày đặc. Lúc này nàng mới biết thì ra nàng nhớ cô tới vậy, chính vì nhìn thấy được người đó đứng ở đây nàng mới biết được mình quan tâm cô ấy thế nào.

Hàn Vũ Thanh bị kéo vào, thuận thế ôm lấy Thẩm Tri Du vào lòng: "Chị rất nhớ em".

Một dòng nước ấm lại rót vào lòng nàng, Thẩm Tri Du hồi ôm lại: "Em cũng nhớ chị".

Hàn Vũ Thanh vuốt tóc nàng, kéo ra một chút khoảng cách nhìn sâu vào mắt nàng. Tình cảm dâng tràn mãnh liệt, nhìn đôi môi gợi cảm của Thẩm Tri Du khiến cô hơi mất kiểm soát. Lý trí đứt đoạn, mê mẩn nhìn nhau.

Hàn Vũ Thanh yên lặng tiến lại gần, Thẩm Tri Du cũng bị mê hoặc ngẩng đầu chống lại ánh mắt ấy. Hô hấp của hai người giao triền, phả vào mặt đối phương, hai đôi môi không còn khe hở.

Rất ngọt! Hai người vì ý nghĩ này lại thêm nhẹ nhàng mút môi đối phương. Nụ hôn ôn nhu nhẹ nhàng làm Thẩm Tri Du thuận thế dựa hoàn toàn vào lòng Hàn Vũ Thanh, ôn tồn đáp lại. Mỹ vị như vậy, mềm mại như vậy, Hàn Vũ Thanh kiềm nén không được liếm môi nàng. Cảm nhận được Thẩm Tri Du liền cả người nhũn ra, đưa tay ôm cổ đối phương.

Hàn Vũ Thanh duỗi lưỡi tách hai cánh môi ra, lướt qua hàm răng của nàng, xâm chiếm vùng đất ngọt ngào bên trong. Hai má Thẩm Tri Du nóng ran, lan truyền qua tai, tùy Hàn Vũ Thanh định đoạt. Ở phương diện này, Thẩm Tri Du còn là một tờ giấy trắng, vẫn là xấu hổ, nàng đành mặc người ta làm càn.

Hôn rồi hôn, Thẩm Tri Du học hỏi rất nhanh cùng Hàn Vũ Thanh chơi đùa môi lưỡi. Hai chiếc lưỡi cũng như chủ nhân của chúng quấn quanh nhau, khiêu vũ rất ăn ý. Trong không khí vang lên tiếng ma sát môi lưỡi làm cho người ta xấu hổ không thôi, tựa như muốn thân mật bù lại cho nhung nhớ.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Tri Du có chút thở không nổi, hai người mới tách ra. Đôi môi của cả hai bị hôn đến đỏ tươi, hơi sưng lên, Hàn Vũ Thanh hôn nhẹ má nàng, lại thở dài: "Chị càng thích em hơn làm sao bây giờ".

Thẩm Tri Du đỏ mặt nhưng cũng chân thành đáp lại: "Em cũng rất thích chị".

Lẫn nhau nói lời âu yếm, hai người nở nụ cười ôm nhau. Cuối cùng là do tiếng chuông cửa làm hai người tách ra, Thẩm Tri Du ngồi vào ghế sô pha, Hàn Vũ Thanh đi ấy thức ăn.

"Chị đã ăn gì chưa?" Thẩm Tri Du dịu dàng hỏi cô.

"Vẫn chưa, vội đến gặp em" Hàn Vũ Thanh cười nắm tay nàng.

"Ngốc" Thẩm Tri Du cười nhẹ nhéo tay cô trách.

Sau đó cả hai chị một miếng em một miếng ăn hết thức ăn trên bàn. Thức ăn không nhiều nhưng trong lòng cả hai đều thỏa mãn nói không nên lời, có vẻ như chỉ cần gặp người kia thì ăn cơm cũng sẽ trở nên ngọt ngọt ngào ngào.

Có lẽ sau nụ hôn đầu tiên của hai người, mối quan hệ lại thêm khắng khít. Thẩm Tri Du tỏ ra bình thường giữ Hàn Vũ Thanh ngủ lại cùng nàng. Nhưng mà vẻ mặt lại bán đứng nàng, mặc kệ hai má đỏ lên nàng đưa một cái áo ngủ cho Hàn Vũ Thanh giục cô đi tắm. Đối với nàng, nụ hôn lúc nãy chính là nụ hôn đầu của nàng.

Thẩm Tri Du ngồi ở đầu giường giở ra cuốn sách, nghiêm túc nhìn. Nhưng mà có ai biết được, giờ phút này Thẩm Tri Du chưa từng chú ý một chữ nào trong sách mà là nhớ lại nụ hôn ướt ác của mình vào người yêu. Mặt nàng lại nóng lên tựa như trái cà chua tươi ngon, cũng không kém phần đáng yêu của một cô gái trẻ mới yêu lần đầu.