Công việc sau khi dưỡng đệ tử chính là đặt kết giới lên đệ tử và đồ tôn để tránh lạnh cho tụi bé, bao giờ tụi bé học được dùng linh khí hộ thể rổi tính.
Công việc thứ 2 chính là bế đám nhóc lên núi, đi bộ lên núi tuyết, gió hiu hắt thổi, mấy bé cảm nhận được đi.
Công việc thứ 3, để tụi nhỏ chọn phòng, dẫn tụi nhỏ tham quan Tàng Tuyết Phong.
Công việc thứ 4, đưa đón đệ tử đi ăn uống, dần dần mà nuôi.
Thẩm Nguyệt Hy dạy 2 bé theo lĩnh vực của hai đứa thích, quả nhiên chọn đúng. Thẩm Nguyệt Hy dạy kiếm pháp cho hai đứa ở mức độ vừa vặn, đủ tăng tu vi để bảo vệ bản thân là được.
Kết hợp lớp học sáng, 2 nhóc con ngồi học với sư tôn cả ngày, và sẽ có 2 ngày để hai bé đi chơi, tùy ý chơi, làm gì cũng có thể.
Thẩm Nguyệt Hy sinh hoạt cũng náo nhiệt hơn hẳn, y rũ mi xuống, cẩn thận nghiên cứu y dược và khí giới. Y nhận ra mình cần phải nhận thêm 1 đồ đệ nữa, nhưng có lẽ nên đợi thêm đã, khi nào y đột phá lên Độ Kiếp cảnh mới tiếp tục thu nhận đệ tử.
Thẩm Nguyệt Hy cẩn thận nhìn sách, lúc này một viên bánh trôi lấp ló nhìn qua cửa, bé con nghe thấy âm thanh gõ nhẹ bàn, bé đi vào, mềm manh nói "Sư tôn".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn Tô Tĩnh Huyền, nhóc con chạy qua ngồi bên cạnh y, y sờ nhẹ đầu bé "Sao vậy".
Tô Tĩnh Huyền nhìn y rồi ngoan ngoãn nói "Con không muốn học kiếm thuật, nó khó quá".
Thẩm Nguyệt Hy bỏ tay xuống, y rũ mi "Vậy con học y thuật và độc dược nhé". Tô Tĩnh Huyền chớp mắt hỏi "Được sao ạ?".
Y khẽ gật đầu một cách nhẹ nhàng, tay lấy ra mấy quyển sách "Cơ mà con phải học chữ đã".
Tô Tĩnh Huyền ngoan ngoãn gật đầu "Vâng ạ" chỉ cần không luyện kiếm, cái gì bé cũng làm!
Một viên quyết tâm nhảy lên trong lòng Tô bánh trôi. Sau đó cả đám bị bắt luyện chữ chung, bánh trôi Nhiếp ghét luyện chữ, chữ biết như gà bới, Minh Ngự cũng tỏ vẻ không muốn, Ninh Xuyên còn ổn chút.
Thẩm Nguyệt Hy cầm sáo ngọc quay quay, tiên nhân đảm mạc quan sát tụi nhỏ luyện chữ.
Bánh trôi Nhiếp uất ức luyện xong chữ rồi trốn, bánh trôi Tô ngồi luyện chữ, tích cực học bài.
Nhiếp bánh trôi tỏ vẻ, con thà luyện kiếm, học cơ giáp còn hơn luyện chữ!
Thẩm Nguyệt Hy để bé Tô luyện chữ đọc sách, y qua dạy khí giới, khôi lỗi cho Nhiếp Tử Mặc.
Thẩm Nguyệt Hy nhìn ra đam mê của 2 bé rất lớn, giống như cách Minh Ngự đam mê với kiếm thuật vậy.
Y rũ mi, cũng ra sức đi Tàng Thư Các tìm kiếm tài liệu hoặc nhờ Thương Cẩn hoặc ngũ sư thúc tìm cho.
Thẩm Nguyệt Hy nhìn mấy viên bánh trôi đang lớn, bánh trôi Minh Ngự bị y đá ra ngoài lịch luyện vì đã đạt tới Nguyên Anh cảnh, đáng lẽ là vốn tới Kim Đan đã phải xuống núi nhưng vẫn kéo dài tới giờ. Ninh Xuyên thì không cần sư tôn cho lắm bởi vì đa số là sư tổ dạy cho nhóc, có gì không biết thì qua hỏi các vị trưởng lão.
Thẩm Nguyệt Hy nuôi 3 viên bánh trôi tới tuấn tú đẹp trai. Linh An Hương và ngũ sư thúc nuôi đồ đệ cũng rất êm, theo xu hướng khổ tu từ chối nhân sinh.
Mà bên nhà của Ôn Nam Hướng có lẽ không ổn lắm.
Lăng Cửu Tư tu vi đạt tới trúc cơ, nhưng tâm cảnh quá loạn, toàn chạy theo các nữ đệ tử, tiếng xấu rất xa, làm đệ tử Linh Ngọc Phong né như né tà.
Bánh trôi Nhiếp Tử Mặc cũng ghét bỏ kể lể với Thẩm sư tôn của bé. Thẩm Nguyệt Hy nghe cũng cảm thấy không ổn, có gì đó khiến y khó chịu.
Thẩm Nguyệt Hy ngồi uống trà, Nhiếp Tử Mặc khó chịu nói "Cái tên Lăng Cửu Tư kia đúng ba hoa chích choè, cái gì cũng tranh, còn công khai theo đuổi Diệp sư cô, đã thế còn mập mờ không ít nữ tu sĩ, còn hay chạy xuống phàm gian nữa chứ".
"Con không hiểu tên kia có cái gì mà các nữ nhân kia lại thích, còn đồng ý hưởng chung nữa chứ, cũng lạ, mặt tên kia dùng trú nhan đan hay sao mà càng đẹp lên, nhưng không bằng sư tôn, cái khí chất tên kia đúng hãm, kiểu nhà giàu khoe của, lão tử là trời, ai cũng thua lão tử".
Thẩm Nguyệt Hy rót trà cho bánh trôi nhỏ nhân ớt, bánh trôi nhỏ nhân ớt uống xong liền nói.
"Cảm ơn sư tôn, người biết không cái tên kia không thấy học đâu, toàn trốn tiết, nhưng không bỏ sót tiết nào của Linh trưởng lão cả, đáng ghét thật, tên kia tâm như vậy sao có thể tu luyện, đúng không hợp làm đệ tử Vân Bách Thánh Tông chúng ta".
Thẩm Nguyệt Hy ngồi nghe thêm một canh giờ, y đổi trà mấy lần, sau đó gật đầu "Ân, kể xong chưa?".
Nhiếp Tử Mặc lắc đầu, Thẩm Nguyệt Hy rót trà qua "Ân, đi luyện chữ, vừa luyện vừa kể, bao giờ kể xong thì dừng".
Nhiếp Tử Mặc im luôn không nói câu nào, lập tức chột dạ "Tạm biệt sư tôn, con nhớ ra con chưa làm xong khôi lỗi".
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu "Ân, đi đi". Nhóc con nghe xong liền chạy mất. Có cái đầu nhỏ lấp ló sau tấm bình phong.
Tô Tĩnh Huyền đi vào, ngoan ngoãn thi lễ, giọng nói non nớt lại mềm mại vang lên "Sư tôn" giọng bé hơi run nhẹ.
Thẩm Nguyệt Hy nhìn Tô Tĩnh Huyền nốt lệ chí dưới mắt trái, bé càng lớn càng là một mỹ nhân, y khẽ gật đầu "Sợ sư huynh con đến vậy à?".
Tô Tĩnh Huyền rụt rè gật đầu. Thẩm Nguyệt Hy khẽ cười nhẹ, ban nãy Tô Tĩnh Huyền đi tới gặp Thẩm Nguyệt Hy muốn nói chuyện về đan thư, ai ngờ Nhiếp Tử Mặc gõ cửa muốn gặp y, bé Tĩnh Huyền khẽ run nên y để bé nấp sau bình phong luôn.
Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống, 3 đệ tử không ai giống ai, Minh Ngự sôi nổi hoạt bát lại ngốc. Nhiếp Tử Mặc thì dễ nổi giận, hay cọc cằn, rất thẳng thắn, là ngoài mắng trong thương, nhưng mắng Lăng Cửu Tư là thật. Tô Tĩnh Huyền thì giống tên, rất an tĩnh lại dịu dàng, hay rụt rè.
Có lẽ đặc tính chung của các y sư chính là dịu dàng, hiền lành, thánh hệ.
Thẩm Nguyệt Hy sinh hoạt không nhàm chán khi nơi này sôi nổi hơn. Ninh Xuyên thì đứa bé kia rất khổ tâm tu luyện, đang đi tìm tam trưởng lão luyện kiếm, quyết tâm tu kiếm thuật, khắc khổ hệt sư tôn của nhóc.
Thẩm Nguyệt Hy ngồi nói chuyện với Tô Tĩnh Huyền một lúc vẫn là giúp nhóc phân tích đan thư, độc dược, y nhận ra Tô Tĩnh Huyền rất giỏi, học rất nhanh, chỉ cần theo đà này sớm muộn trong chục năm nữa sẽ là y sư đứng đầu tam giới.
Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống bình tĩnh hỏi"A Huyền, con muốn sau khi thành quan tới Thành Đường Nhạn không?".
Tô Tĩnh Huyền là cha mẹ mất sớm, được người trong thôn nuôi, vì sợ họ vất vả mà đã lên núi thử xem. Ngày nhập môn, là một đại bá dẫn Tô Tĩnh Huyền lên núi, cậu sinh hoạt trong gia cảnh như vậy nên chưa nghe qua nên khẽ lắc đầu.
Thẩm Nguyệt Hy nói "Thành Đường Nhạn y quán Sinh Quan có y sư người của Tần Cửu Phong, đối phương được xem là tài nghệ y học thần y tái thế, ta nghĩ con có thể muốn đến đó lĩnh giáo".
Tô Tĩnh Huyền chớp mắt, bé lo lắng hỏi "Sư tôn, có tốn tiền không ạ?". Y khẽ nói "Ta giúp đối phương một lần, nếu con đến đó thì không cần trả tiền đâu".
Tô Tĩnh Huyền suy nghĩ sau đó trong mắt là quyết tâm, bé dùng giọng kiên cường, trong mắt có tia lửa nhỏ của nhiệt huyết "Con muốn thử đến".
Thẩm Nguyệt Hy cười khẽ "Con học y vì gì?". Tô Tĩnh Huyền lúng túng rồi ngại ngùng nói "Vì kiếm tiền, đại bá từng nói học y sẽ có nhiều tiền, còn có thể chữa bệnh cho mọi người..." bé dừng lại một chút rồi hỏi "Sư tôn, người thấy con có ít kỷ quá không?".
Thẩm Nguyệt Hy sờ đầu bé, nhẹ nhàng nói "Chỉ cần con không làm ăn thất đức, không thẹn với lương tâm là được, vi sư học y cũng là vì kiếm tiền giống con thôi".
Bé ngạc nhiên nhìn y. Y cười khẽ "Phải nhanh đạt tới tu vi Kim Đan trong 4 năm, vi sư sẽ ra sức đốc thúc con đấy, chỉ khi Kim Đan mới có thể ra ngoài".
Tô Tĩnh Huyền gật đầu một cách ngoan ngoãn, đôi mắt bé sáng lấp lánh giống chú cún nhỏ vậy, đáng yêu vô cùng "Vâng sư tôn, con đi tu luyện đây". Nhóc con chạy đi tu luyện.
Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống, y rũ mi xuống gọi khí linh của Mạch Vân. Mạch Vân đang đứng trên đỉnh núi trồng hoa bỗng cảm giác được nên lập tức quay về.
Mạch Vân một thân bạch y, diện mạo xinh đẹp lại mềm mại, đặc biệt giống phái nữ, cơ mà là nam nhân.
Mạch Vân ngồi xuống "Chủ nhân".
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu "Nói chút chuyện".
Mạch Vân căng thẳng, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ "Nếu ta là Tuyết Liên thì hay rồi...".