Nguyệt Hàn

Chương 72: Sau khi mất đi em (2)



Sáng hôm sau tiết đầu tiên của chủ nhiệm, hôm qua có người mới vào nhóm chat của lớp, là giáo viên chủ nhiệm mới kiêm dạy toán, bởi vì chủ nhiệm cũ đi sinh con rồi.

Mọi người hơi căng thẳng không biết giáo viên mới ra sao, Giản Diệp ngồi bên cạnh Thẩm Nguyệt Hy trầm mặc vì ngày hôm qua gặp sai lầm.

Quý Vọng thở dài, sắc mặt Úc Tùy cũng u ám vô cùng. Lúc này tiếng bước chân vang lên, một người đi vào, áo sơ mi trắng lịch sự cùng quần tây đen, tay xách túi xách laptop, vừa đi vào cả lớp sững sờ.

Hắn đi lên trên trên bục giảng, đặt cặp xuống, lớp trưởng là Thẩm Nguyệt Hy đứng dậy "Báo cáo giáo viên, lớp sĩ số 41, có mặt 41 vắng 0".

Giang Hàn Du gật đầu, thanh tuyến trầm ấm "Được rồi ngồi đi". Hắn đi ra, lưng dựa bàn giáo viên "Chào các em, thầy tên Giang Hàn Du, năm nay 25 tuổi, là giáo viên hợp đồng sẽ chủ nhiệm các em trong năm 12 này, sẽ dạy môn toán của các em".

Cả lớp nhìn Giản Diệp lại nhìn Giang Hàn Du, giống nhau quá.

Giang Hàn Du nhận ra ánh mắt, hắn đẩy nhẹ liên kính "Tò mò gương mặt của tôi sao? Tôi và em Giản là họ hàng, còn gì muốn hỏi nữa không?".

1 em giơ tay lên "Thầy có người yêu chưa?". Giang Hàn Du mỉm cười "Không có, nhưng trong nhà đã có người".

Cả lớp ồ lên, 1 người đưa tay "Thầy ơi, người kia đẹp lắm đúng không?".

"Rất đẹp, tính cách cũng rất tốt, vị kia không thích người ta bàn tán nên thầy không nói thêm".

Sau đó là muôn vàn câu hỏi vì sao, Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống, Giang Hàn Du đi xuống, tay trái gõ nhẹ bàn của y rồi tháo cái nhẫn ở ngón giữa của y ra, hắn thấp giọng nói "Đừng thờ ơ như vậy".

Thẩm Nguyệt Hy nhìn nhìn, sau đó đeo nó vào ngón áp út, bình tĩnh vô cùng, Giang Hàn Du cười nhẹ "Lớp trưởng lát làm sơ đồ lớp cho thầy để thầy biết". Y ừ nhẹ. Hắn vò đầu tóc của y.

Thẩm Nguyệt Hy: "..." muốn bị đánh?

Y khẽ nheo mắt, ánh mắt loé lên 1 tia lạnh làm hắn bỏ tay xuống rồi đi một vòng lớp rồi quay về dạy, kiểu dạy là cái gì cũng lớp trưởng, lớp trưởng, lớp trưởng.

Thẩm Nguyệt Hy: "?".

Sau hết 2 tiết toán, y cũng tức nên đã gửi cái biểu cảm thiên thần, Giang Hàn Du gửi vài cái mặt mếu cho y, sau đó kèm tin nhắn xin lỗi, sau sẽ không gọi nữa đâu.

Thẩm Nguyệt Hy hài lòng gửi sơ đồ lớp cho hắn rồi thả điện thoại tiếp tục làm đề. Con người lười biếng nhưng vẫn phải ra dáng học thần đã gục ngã.

Học thần kể từ sau hôm bị giáo viên chủ nhiệm gọi liên tục đã đình chỉ, tiết toán ngủ luôn, không quan tâm sự đời, toán ngủ, sinh hoạt ngủ, tự học toán ngủ. Chủ nhật ra ngoài hẹn hò với giáo viên toán, tung tăng yêu đương như vậy đấy.

Khác với Thẩm Nguyệt Hy nhàn rỗi thì Giản Diệp và Úc Tùy đang cứu vãn quan hệ sau cái ngày hôm đó.

Thẩm Nguyệt Hy quay về lúc 10 giờ, y đi vào phòng thấy Quý Nhiên đang ngồi cắn bút, thấy y thì hớn hở nói "Lão Dư qua đây, đề anh câu này tui không biết". Thẩm Nguyệt Hy cởi áo măng tô ra, áo ghi lê ra rồi lại cởi áo sơ mi ra, y đi qua, tay tháo nút áo vừa nhìn đề "Chọn A, tôi mặc áo rồi sẽ giải thích".

Úc Tùy nằm trên giường nhìn xuống các đường nét cơ bắp của Thẩm Nguyệt Hy, ở sau lưng cũng đẹp thật, quả là không đọ lại được với cậu ấy, phía trước cũng đẹp.

Thẩm Nguyệt Hy nhìn lên, sau đó đi lấy áo phông mặc vào rồi mặc cái áo hoodie mặc vào, y kéo ghế ra rồi ngồi vào bàn làm đề anh lẫn giảng bài với Quý Vọng. Giản Diệp đang ngồi quay lưng làm toán cũng trầm mặc.

Quý Vọng khẽ hỏi "Đúng rồi lão Dư, ông chơi game gì vậy?". Thẩm Nguyệt Hy bình tĩnh nói "Game tu tiên mà thôi, học đi".

Quý Vọng dựa lưng vào ghế "Ông hẹn hò ra sao rồi, vui vẻ không?". Thẩm Nguyệt Hy khẽ gật đầu "Tạm ổn, khá dính người".

Quý Vọng nhìn y, sau đó suy nghĩ lại đêm ấy, đúng dính người thật, khác hẳn khi lên lớp. Cậu khoác vai y "Cậu có bao giờ nhầm người yêu chưa? Họ giống nhau vậy mà".



Thẩm Nguyệt Hy lắc đầu "Chưa, chỉ cần 1 ánh mắt, tôi có thể tìm thấy em ấy ở trong dòng người".

Quý Vọng èo ơi một tiếng rồi mờ ám nói "Cũng đúng, con người có tình yêu mà, cuối cùng lão Dư cũng trưởng thành rồi".

Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống "Ừm".

................

Thẩm Nguyệt Hy đứng ở bảng thông báo, y nhìn thành tích điểm của mình vẫn đứng đầu trên ngai vàng, top 2 là Giản Diệp thua y chục điểm.

Thẩm Nguyệt Hy dò một lượt sau đó đi vấp phải Giang Hàn Du, hắn tay ôm eo y thì nghe y hắt xì. Thẩm Nguyệt Hy nhảy mũi 2 lần, Giang Hàn Du ngửi lại mùi cơ thể có nước hoa nồng hình như do vừa dính từ giáo viên dạy văn và với mũi của Thẩm Nguyệt Hy dư sức bị hun sặc.

Giang Hàn Du dùng thanh khiết thuật làm sạch mùi rồi buông y ra, hơi lo lắng "Anh không sao chứ?". Thẩm Nguyệt Hy gật đầu "Không sao" y lùi lại rồi nói "Lên lớp thôi". Giang Hàn Du gật đầu rồi đi cùng y về lớp, vừa đi vào đã thấy mấy người đang gặm bánh mì, họ nhìn rồi vươn tay "Dư ca, Giản ca ăn bánh mì không? Có mua dư 1 phần".

Thẩm Nguyệt Hy nhìn qua Giang Hàn Du mặc áo sơ mi trắng, kính cũng tháo rồi, chậc. Giang Hàn Du đi qua ăn ké bánh mì, Thẩm Nguyệt Hy xin 1 nửa, Giang Hàn Du bình tĩnh nói "Sau này không được ăn trong lớp, cẩn thận đoàn trường bắt gặp".

Nam sinh mỉm cười "Yên tâm, dăm ba bên đoàn trường có sao đâu, cậu đừng lo, mà Giản ca sao hôm nay lại quan tâm đến anh em thế".

Thẩm Nguyệt Hy bình tĩnh nói "Đây là thầy giáo". Giang Hàn Du gật đầu mở chai nước ra đưa cho y "Còn 5 phút nữa vào học, dọn dẹp đi". Thẩm Nguyệt Hy nhận lấy nước uống một chút rồi trả lại, Giang Hàn Du uống 1 ngụm rồi cầm chai nước đứng lên "Thầy đi dạy, cẩn thận với đoàn trường".

Sau khi Giang Hàn Du đi thì cả đám mới cầm tay y kéo đi kéo lại "Aaa lão Dư, sao ông lại chơi vậy, sao không nói đó là thầy chứ, còn ngồi đó nữa chứ, ông đúng là tàn ác".

Thẩm Nguyệt Hy trầm mặc nói "Dễ phân biệt, nhìn nhẫn và đồng hồ, không nên ăn trong lớp đâu, thu dọn thôi".

Y chuyển tiền đồ ăn qua cho cậu bạn xong thì về chỗ ngồi, nhìn cái meme bé mèo há hốc miệng, y mỉm cười, đáng yêu.

(Cái này nè)



Sau khi xem , Thẩm Nguyệt Hy khẽ cười nhẹ rồi tắt điện thoại ngồi làm đề, sau 1 chút thì Giản Diệp đến lớp cùng Úc Tùy, có lẽ là làm lành rồi nên không khí dễ thở hơn.

................

Lại tới nghỉ đông, cả đám dọn dẹp hành lý, Giản Diệp ra ngoài mua đồ về thì vừa vào đã thấy có người lạ, nhìn vào mới ngơ ngác "Thầy?".

Giang Hàn Du dọn đồ đạc, bình tĩnh ừ rồi gấp áo sơ mi trắng gọn gàng, lúc này cửa phòng tắm mở ra. Thẩm Nguyệt Hy đi ra, tay lau khô tóc mình, Giang Hàn Du nhìn qua rồi để đồ xuống "Sao lại không sấy tóc luôn? Bị cảm thì sao".

Thẩm Nguyệt Hy: "...".

Giang Hàn Du để y ngồi xuống rồi sấy tóc cho y, tiện tạo kiểu để tóc mái không rũ xuống trước mắt, hắn bình tĩnh nói "Lát quay về em cắt cho anh, tóc anh cũng hơi dài rồi".

Lúc này Uý Tùy và Quý Vọng đi thư viện về thấy Giản Diệp tay nắm chặt đúng ở đó. 2 người kia đứng xem luôn.

Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống, tay hắn chạm vào tóc y, vừa sấy vừa dùng linh lực làm khô tóc, sấy 1 chút thì đi dọn đồ tiếp.

Thẩm Nguyệt Hy lười biếng nhìn điện thoại, sau 1 chút mới hỏi "Xong chưa?". Giang Hàn Du cất đồ cuối vào tủ "Xong rồi, chúng ta về thôi". Thẩm Nguyệt Hy nhìn bàn tay vươn ra, y cầm lấy tay hắn "Tối nay ăn gì?".

Giang Hàn Du mỉm cười ngọt ngào "Ăn đồ Tây nhé, em sẽ làm tráng miệng, sẽ không bỏ nhiều đường để anh có thể ăn".

Thẩm Nguyệt Hy gật đầu, Giản Diệp lạnh giọng lên tiếng "Biểu ca, anh làm gì vậy?".



Giang Hàn Du mỉm cười lạnh lẽo, tay khoác vai Thẩm Nguyệt Hy "Đưa bạn trai đi về, cậu có ý kiến? Dư Thần là người của tôi, cậu có người yêu rồi thì đừng quan tâm, loại như cậu có cho tôi cũng không thèm".

Thẩm Nguyệt Hy: "..." ???

Giản Diệp: "...".

Thẩm Nguyệt Hy dùng tay véo nhẹ eo của hắn, ghét cũng phải lấy!!!

Giang Hàn Du bị đau mà thu lại vẻ mặt kia rồi cầm tay y "Về thôi, mấy đứa nghỉ đông cẩn thận".

Giản Diệp kéo tay Thẩm Nguyệt Hy lại, ánh mắt rất trầm "Dư Thần, cậu yêu hắn ta không?".

Thẩm Nguyệt Hy im lặng nhìn, Giản Diệp nói "Cậu không hiểu được gì khi chưa tiếp xúc đâu, đừng yêu người lớn tuổi quá nhiều".

Thẩm Nguyệt Hy rút tay lại nhưng không thể vì bị giữ chặt "Tôi không yêu Hàn Du, nhưng tôi thấy thích cậu ấy, được chưa?".

Giang Hàn Du có hơi buồn nhưng cũng hiểu hết mọi chuyện "Chỉ cần vậy là được rồi, tóm lại, chỉ cần Giang Hàn Du này yêu Dư Thần là đủ, đi về thôi, A Nguyệt đi thôi".

Thẩm Nguyệt Hy nhíu mày "Gọi kiểu gì vậy?". Giang Hàn Du cười khẽ "Xin lỗi". Giang Hàn Du kéo Thẩm Nguyệt Hy rời đi.

Giản Diệp đứng sững ở đó, Quý Vọng để đồ xuống bàn rồi bình tĩnh nói "Thực ra tôi biết 2 người họ hẹn hò lâu rồi, nhưng chưa nói, bây giờ 2 cậu biết vậy cũng không nên đồn ra ngoài".

Uý Tùy ngồi xuống ghế "Nếu Dư Thần không yêu thì quan hệ kia sẽ đi tới đâu? Không có tình yêu thì không thể làm gì cả"...

Úc Tùy sau đó đã rút lại câu nói này vào cái ngày đám cưới của Thẩm Nguyệt Hy vào 7 năm sau, Thẩm Nguyệt Hy lấy xong bằng tiến sĩ rồi từ nước ngoài quay về kết hôn.

Úc Tùy và Giản Diệp cũng kết hôn sau vào năm trước. Qua 5 năm quan hệ 2 người dần lạnh hơn.

Phù rể ngồi trong phòng chuẩn bị đồ đạc. Thẩm Nguyệt Hy ngồi trên ghế, mái tóc dài buộc gọn bằng sợi ruy băng màu đỏ cùng màn sa.

Y mặc lễ phục màu trắng, áo hỷ phục màu đỏ lộ rõ eo thon. Quý Vọng nhìn y ngồi được trang điểm, không nhịn được mà nói "Lão Dư, ông càng lớn càng đẹp đấy, nhìn dịu dàng hơn rất nhiều".

Thẩm Nguyệt Hy nhai nhai kẹo "Ừm".

Sau 1 chút là chặn cửa thách cưới,, cho cả đám vào, Thẩm Nguyệt Hy ngồi trên giường, y mặc hỷ phục tân lang như cũ thanh nhã.

Giang Hàn Du đi vào rồi nhìn, sau đó nhìn người quay hình, Giang Hàn Du quỳ xuống cái bốp, không ít người bật cười.

Giang Hàn Du và Thẩm Nguyệt Hy đã quen: "...".

Y hoài nghi đưa lì xì, Giang Hàn Du nhận lấy kính cẩn vô cùng "Cảm ơn".

2 người làm cả đoàn cười rộ lên. Giang Hàn Du nhìn thách cưới, cả đám ngồi giải phương trình hoá làm cả đám lặng người, Giang Hàn Du giải xong rồi y chấm bài "Được rồi, không tệ, sau này tiếp tục phát huy".

Giang Hàn Du biết rõ 1 câu, có không giữ, mất mất luôn nên phải trân trọng, ký ức của cậu có rất nhiều cảnh biệt ly, người mình chú ý nhất định phải để ở bên cạnh!

Giang Hàn Du không muốn hợp nhất linh hồn, nếu hoàn thành có thể Thẩm Nguyệt Hy sẽ bỏ đi, không chút lưu luyến gì cả.

Tu vi càng cao sẽ lại càng lạnh lùng, bởi vì biết được đại đạo vô tình nên dứt tình đoạn ái. Cho nên chỉ có thể ép người ở lại bằng bất cứ thủ đoạn nào.