Ninh Vọng Thư còn chưa kịp ngạc nhiên, có một người nữa phi thân qua, vội la lên: “Tỷ, tỷ bị thương!”
“Tiểu Thất?”
Tiểu sư muội Mạc Nghiên vốn nên ở Khai Phong cũng xuất hiện lúc này, Ninh Vọng Thư ngẩng đầu nhìn sang, đi cùng sư muội còn có một vị công thử mặc áo xanh, ánh mắt lịch sự nho nhã, anh khí nội liễm.
Ngu Thanh bực mình Hàn Chương hủy roi của nàng, đang nổi nóng, làm sao chịu để ý Mạc Nghiên: “Không có!”
“Không có?”
Mạc Nghiên nhặt nửa trường tiên đã đứt, vừa cười vừa quơ quơ: “Không biết nếu vẽ hai đường lên mặt cô, cô còn có thể nói không có hay không?”
Sắc mặt Ngu Thanh khẽ thay đổi, nhưng thấy nàng nhỏ hơn Ninh Vọng Thư, nghĩ rằng không chắc có thể thắng được mình, vẫn mạnh miệng nói: “Không có chính là không có, nếu các cô muốn giải dược, trừ phi đền roi cho ta, còn phải châm trà nhận sai với bổn cô nương.”
Cười lạnh lùng, thân mình Mạc Nghiên nhẹ nhàng nhảy lên, nhanh chóng áp sát, tàn tiên trong tay như một thanh nhuyễn kiếm tấn công về phía Ngu Thanh. Nàng ra chiêu cực nhanh, chỉ sau hai ba lần, Ngu Thanh liền biết mình cũng không phải đối thủ của nàng, huống chi cô nương trước mặt ra chiêu hung hiểm, không giống Ninh Vọng Thư, ra chiêu sẽ chừa đường lùi.
Tàn tiên: trường tiên đã hỏng.
“Mạc cô nương, trước khi biết rõ nguyên nhân, không thể làm việc lỗ mãng.” Mặc dù công tử áo xanh không động thủ, nhưng nhịn không được mở miệng.
Cùng lúc đó, Mạc Nghiên đã khống chế được Ngu Thanh, liếc nhìn công tử áo xanh một cái, nghe vậy bỏ roi xuống, một tay đặt lên vai Ngu Thanh, dồn lực nhấn một cái, một cánh tay lập tức trật khớp. Ngu Thanh không khỏi thở mạnh.
“Bây giờ mới chỉ là trật khớp, việc nhỏ. Chỉ là ta không giỏi nhẫn nại, nếu cô không đưa giải dược cho ta, ta sẽ làm cánh tay của cô vĩnh viễn không nối lại được.” Mạc Nghiên rất nghiêm túc nói.
“Cô…”
“Giải dược!”
Ngu Thanh cắn môi, không tình nguyện lấy một bình sứ nhỏ từ trong lòng.
Mạc Nghiên nhận bình sứ, đẩy nắp bình, ngửi ngửi, cười nói: “Đúng vậy, là nó.” Lúc này mới thả Ngu Thanh, chạy vội tới chỗ Ninh Vọng Thư.
“Tỷ, viên thuốc này rất tinh vi, sợ là phải uống ba lần mới được.” Mạc Nghiên đổ vào lòng bàn tay đưa nàng ăn, rồi bóp nát một viên thuốc, rắc lên vết thương trên tay nàng. Vết thương bị móc câu làm rách, máu chảy đầm đìa, rất là đáng sợ. Sau khi rắc thuốc lên, máu nhanh chóng ngừng chảy.
Hàn Chương đi tới, lắc đầu thở dài: “Nha đầu, hình như năm nay muội chưa cầu Bồ Tát. Sao mà ta thấy muội đánh nhau với người ta, lúc nào cũng đến mức chật vật như vậy.”
“Ta nghĩ cũng vậy.” Ninh Vọng Thư cười khổ, nhìn Mạc Nghiên đang băng bó vết thương, “Đúng rồi, sao mọi người tới đây? Vị này là?”
“Tại hạ Triển Chiêu của Khai Phong phủ.” Công tử áo xanh gật đầu chào hỏi.
Triển Chiêu! Ninh Vọng Thư kinh ngạc, nhìn về phía Mạc Nghiên.
“Không phải muội!” Mạc Nghiên biết suy nghĩ trong lòng nàng, tủi thân nói, “Muội không gặp rắc rối, là ngũ sư huynh. Huynh ấy đụng phải một vụ án lớn ở kinh thành, bây giờ vẫn đang bị nhốt trong đại lao của Khai Phong phủ đấy.”
“Tại sao lại vậy?” Nàng giật mình nói, ăn cơm tù của mấy huyện nhỏ coi như bình thường, nhưng vào đại lao của Khai Phong phủ thì vô cùng phiền toái.
“Để sau này sẽ giải thích cho cô nương.” Triển Chiêu không muốn bàn công sự lúc này, nhìn Ngu Thanh ở một bên, “Không biết hai vị cô nương có chuyện gì?”
Ngu Thanh đã được thuộc hạ đỡ ngồi xuống ghế, cũng chỉnh cánh tay bị trật khớp về vị trí cũ, lúc này nghe được câu hỏi của Triển Chiêu, hừ lạnh nói: “Đúng là quan tặc một nhà! Khó trách kiêu ngạo như vậy, thì ra là có Ngự Miêu đại nhân ở sau lưng làm chỗ dựa.”
Triển Chiêu cũng không khó chịu: “Chuyện của hai vị Triển mỗ không rõ ràng, đương nhiên không nói tới hai chữ chỗ dựa.”
“Sư đệ của nàng trộm một túi vải có thêu hải đường đựng vàng lá của ta, ngài nói ta không nên đòi lại sao.”
“Dù sao bây giờ ngũ sư huynh vẫn đang trong đại lao, cô đến đại lao Khai Phong phủ tìm huynh ấy là được.” Mạc Nghiên liền vui vẻ, nhìn về phía Ngu Thanh, “Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, nếu là sư huynh của ta trộm đồ của ngươi, vậy vì sao ngươi làm sư tỷ ta bị thương! Hay là trong dân gian không chỉ có tư thiết hình đường, còn có tội liên quan như vừa nói?”
Tư thiết hình đường: một dạng của tòa án dân gian.
“Cô!” Ngu Thanh giận dữ nói, “Các người là đồng môn, ta không tìm cô ta thì tìm ai?”
Mạc Nghiên cười khanh khách nói: “Cô nương sai rồi! Trạng Nguyên và Tiến Sĩ cùng trong một kỳ thi đính đều là môn sinh của Thiên tử, nhưng vẫn chưa nghe nói nếu Tiến Sĩ gây chuyện, sẽ có người đi tìm Trạng Nguyên. Huống hồ…” Nàng chợt đổi câu chuyện, cười đến quỷ dị, “Theo tại hạ biết, túi thêu hải đường có đựng vàng lá là Chức tạo sử đại nhân của Giang Nam đặc biệt chuẩn bị làm thọ lễ dâng Thái Hậu, làm sao có thể đến tay cô nương?”
Ngu Thanh bị nàng nói đến mức á khẩu, huống chi có Triển Chiêu ở đây, chỉ sợ nếu tiếp tục dây dưa, sẽ kéo ra nhiều chuyện bất lợi, đành phải nói: “Ta không thèm chấp các người, ngày sau chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện.” Rồi mang người rời đi.
Mới bước ra cửa, đầu Mạc Nghiên đã bị Ninh Vọng Thư gõ một cái.
“Làm sao vậy?” Nàng tội nghiệp nói.
“Muội dạy dỗ cô ta là được rồi, lôi chuyện khác ra làm gì.” Ninh Vọng Thư nhìn tiểu sư muội, “Dạy dỗ là được, mà lời nói cũng chẳng tha ai bao giờ. Muội biết cô ta là ai không?”
Mạc Nghiên xoa đầu: “Cô ấy là ai thì liên quan gì tới muội?”
“Đó là Ngu Thanh, nữ nhi của Ngu lão bang chủ của Thái Hồ thủy trại. Ngu lão bang chủ coi như là nhân vật lớn, bỗng dưng muội lôi việc này ra, chỉ sợ lão gia tử kia phải ngủ không yên vài tháng.”
“Đúng! Ai bảo hắn không dạy dỗ khuê nữ cho đàng hoàng.”
Hàn Chương cười to: “Chỉ có Tiểu Thất hợp với ta!”
Triển Chiêu vốn im lặng đứng bên mở miệng nói: “Ninh cô nương, nếu vết thương không có trở ngại, hay chúng ta ra chỗ khác nói chuyện?”
Ninh Vọng Thư gật đầu, đứng dậy gọi chưởng quầy, cho hắn chút bạc vụn, coi như là bồi thường mấy cái bàn bị hư. Đoàn người ra khỏi trà lâu.