Cố Lãng và Tiểu Mạn bịnhốt trong một gian phòng. Kính đen vẫn giữ một vẻ mặt hung ác như vậy, buôngmột câu rất ngang ngược: “Nghe lời bố mày ở trong này đi!” Sau đó lôi Tiểu Vũlúc nay vẫn đang còn suy tư ra ngoài. Tiểu Vũ nhíu mi, lầm bầm: “Tôi vẫn chưarõ, “bố mày” là từ để bọn cướp dùng mà, anh ấy không phải là thánh nhân củaTrung Hoa dân quốc sao?”
Cửa đóng lại, Tiểu Mạn đỡCố Lãng, hỏi: “Đầu gối còn đau không? Chúng ta lại ghế ngồi đi.” Cô muốn đỡ anhlại ngồi lên ghế, Cố Lãng trái lại không hề nhúc nhích. Tiểu Mạn đẩy qua đẩylại vẫn không lung lay được anh, thở hổn hển: “Anh phối hợp chút coi, em khôngôm anh dậy được.”
Cố Lãng yên lặng nhìn cô,hai tay túm lấy thắt lưng của cô bế bổng lên đến khi tầm mắt mình ngang vớitrán cô, “Anh bế em.” Cứ như vậy, cô bị anh ôm như ôm con nít đặt lên chiếcgiường lớn ở căn buồng bên trong.
Tiểu Mạn nhìn người đànông đang bao phủ lấy thân thể của mình, một ngày một đêm đứng ngoài trời giólạnh, một luồng khí trong trẻo nhưng lạnh lùng toát ra từ người anh. Mới rồi côkhẽ chạm vào tay anh, đến cả lòng bàn tay cũng lạnh thấu xương.
Bàn tay cô chậm rãi vuốtve đôi môi bị lạnh tới mức xanh tím, tới lúc cô chú ý mới phát hiện ngón taymình chẳng biết từ lúc nào đã bị anh ngậm vào trong miệng, hai hàm răng khẽ cắncắn đầu ngón tay, đến cả đầu lưỡi lướt qua cũng hơi lành lạnh.
Tiểu Mạn đỏ mặt, quay đầuđi rụt tay lại. Cố Lãng nương theo bàn tay đang rụt về của cô mà cúi xuống,“Anh nhớ em.” Nhẹ nhàng tựa đầu lên hõm cổ quen thuộc, giọng nói anh khàn đặc,“Anh biết em có thai, đi tìm em, cuối cùng em lại không ở đó…” Cố Lãng còn muốnnói, nói anh sợ cô bị thương, nói anh nhớ cô đến nỗi đứng ngồi không yên, nóihai ngày không gặp cô là hai ngày anh thức trắng. Ngay cả lúc biết cô an toàn,nhưng lại không cách nào chạm tới cô cũng là một nỗi thống khổ dằn vặt anh. Anhcòn muốn nói, anh ích kỷ không muốn để cô đi, còn muốn giữ cô ở lại bên cạnh,bắt cô làm vợ anh, làm mẹ của con anh, để anh nuôi cô béo tròn.
Nhiều lời như vậy rốtcuộc lại chồng chất nơi cổ họng, muốn nói nhưng không nói nên lời, khiến anhcảm thấy nóng rát, khó chịu kinh khủng….
“Ọc ọc…”
Tiểu Mạn xấu hổ ngồi bậtdậy đẩy Cố Lãng ra, cúi đầu gằm gằm. Thật là, cô ảo não xoa cái dạ dày vô duyêncủa mình. Cái lúc cảm động thế này, kêu cái gì mà kêu?!
“Ha hả, đói bụng phảikhông, anh đi làm cái gì ăn nhé!” Cố Lãng nặng nề nở nụ cười. Giọng nói khànkhàn của anh, chui vào lỗ tai Tiểu Mạn, tiến thẳng vào lồng ngực, khiến ruộtgan cô lộn tùng phèo.
Cố Lãng nhéo nhéo haivành tai đỏ hồng của cô, đứng dậy muốn xuống giường, không ngờ, đầu gối mềmnhũn ngã ập xuống đất.
“Anh, anh thật là, dichuyển làm gì!” Tiểu Mạn mặc kệ xấu hổ, cuống quýt nhảy xuống đỡ anh dậy, khomlưng xoa xoa hai đầu gối của anh, Cố Lãng đau không nói nên lời. “Để em xem,hay là bị rách da rồi.” Nghĩ tới anh phải quỳ gối trên nền xi-măng lâu như vậy,có lẽ đá dăm cứa vào chân cũng nên, đỡ anh ngồi xuống giường, cô ngồi xổm trướcmặt anh vén ống quần lên, vén lên được phân nửa, cô lại bắt đầu khóc.
Cả bắp chân đều thâm đen,vậy không biết đầu gối còn bị đến mức nào! “Em, em đi lấy rượu thuốc cho anhxoa.” Tiểu Mạn quệt nước mắt nước mũi, nức nở định đi. Cố Lãng nhìn cô khóc,yêu thương kéo cô vào lòng, “Không có việc gì. Nha đầu ngốc, khóc cái gì. Chỉlà vết thương nhỏ thôi.” Anh móc khăn tay ra lau mặt cho cô, “Sắp làm mẹ rồi,đừng có động cái gì cũng khóc nhè chứ.”
Tiểu Vũ và kính đen kiatrốn trong phòng giám sát chứng kiến một màn, lắc đầu nguầy nguậy, aizz, Nhịđương gia thật là kém quá đi, càng dỗ càng làm con gái nhà người ta khóc tợn hơn.Đến cả một câu tình tứ hoa lệ cũng không nói, thật là làm người ta thất vọngmà. Tiểu Vũ nhìn Aron cười vẻ khó hiểu, bất mãn nói: “Anh vì sao đến lúc nàylại thay đổi kế hoạch, tiếp theo phải tặng hoa, tặng hoa mới đúng chứ!”
Aron lạnh lùng nhìn hắnmột cái, “Tôi có lý do của tôi.”
Kính đen khụ khụ vàitiếng, “Lão đại, chúng ta không biết ý đồ xấu xa của anh là gì. Thế nhưng, cómột việc có thể khẳng định chắc chắn, xong việc này, Nhị Đương gia sẽ nghiềnanh thành tro.”
“Ừ.” Tiểu Vũ mở to mắt,không ngừng gật đầu tỏ ý tán thành.
Cũng may trong phòng córượu thuốc, Tần Tiểu Mạn giúp Cố Lãng bôi xong, anh muốn vào bếp, cô cũng khôngngăn anh, chỉ theo anh vào nhà bếp, lấy một chiếc ghế cao cho anh ngồi, cònmình thì lăng xăng giúp đỡ.
Trong tủ lạnh có một cáiđầu cá chép lớn, mấy quả trứng, gia vị thì hoàn toàn chẳng có gì. Tiểu Mạn nấucơm xong, lại chỗ Cố Lãng, nhìn cái đầu cá, hiếu kỳ hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Canh cá,” Cố Lãng dừnglại một lúc, đắc ý nói, “Tên khoa học là canh đầu cá chép.”
Tiểu Mạn toát mồ hôi, cócái tên khoa học như vậy sao?
“Tiểu Mạn, đi tìm xem córượu nếp không?” Cố Lãng đang băm gừng, sai bảo.
“Vâng.” Tiểu Mạn tìmloanh quanh trong bếp không thấy, liền đi ra ngoài, lục ngăn tủ thì tìm đượcmột chai rượu nếp, ở bên cạnh còn đặt một bình rượu đỏ, còn nửa chai… Ừ thì… ítnhất là cô nhìn thấy nó là rượu đỏ.
Tiểu Mạn nhìn Cố Lãng làmsạch cái đầu cá, banh miệng cá ra, dùng dầu ăn bôi một lượt, bỏ táo khô vào bêntrong, đem rượu nếp hòa với gừng bỏ vào đôn nấu cách thủy, đem tất cả đặt chungvào một cái nồi, xung quanh là nước lã, hấp cách thủy.
“Được rồi,” Cố Lãng xoaxoay tay, “Khoảng 3 tiếng nữa là ăn được rồi.”
3 tiếng? Tiểu Mạn nuốtnước bọt ừng ực, đói quá. Giờ đã muốn ăn rồi. Cố Lãng nhìn bộ dạng thèm thuồngcủa Tiểu Mạn, khẽ búng mũi cô rồi lại quay sang đảo đảo cái nồi, “Đập mấy quảtrứng đi, trước tiên làm trứng rán cho em ăn với cơm lót dạ đã.”
Tiểu Mạn tương tư móncanh cá, trứng rán cũng chỉ ăn một bát cơm, để bụng.
Nhìn Cố Lãng ăn, Tiểu Mạnđột nhiên túm lấy tay anh, anh sửng sốt liền ngừng tay lại. Tiểu Mạn nhíu mày,“Tay anh lạnh thế. Được rồi,” cô chạy lại ngăn tủ lôi ra bình rượu đỏ, ân cầnrót cho Cố Lãng một chén, “Uống chút rượu đi, có lẽ ấm thêm được một chút.”
Sắc mặt Cố Lãng có vẻ cổquái, chăm chú nhìn chén rượu, nhẹ nhàng đẩy ra, “Không cần. Để tí nữa anh đitắm nước nóng. Không sao đâu.”
“Ừm, vậy cũng đươc.” TiểuMạn nâng chén định đưa lên miệng lại bị Cố Lãng cản lại.
“Sao vậy?”
“Hình như rượu hết hạnrồi.” Cố Lãng giành lấy cái chén từ trong tay cô, nhìn nhà bếp, “Hơn nữa, phụnữ có thai không nên uống rượu. Canh cá hình như được rồi, đi xem đi.”
Tiểu Mạn vui mừng đi vàotrong, Cố Lãng nhân cơ hội vứt luôn chai rượu kia vào thùng rác.
“Không được rồi, lão đại,Nhị đương gia nhìn ra gian kế của anh rồi!” Tiểu Vũ kêu to một tiếng.
Aron nhíu mày, có chútphiền toái nói với Tiểu Vũ: “Phiền quá, đề nghị anh nói tiếng mẹ để đi chorồi.”
Canh đầu cá ngon kinh lênđược. Tiểu Mạn ăn nguyên một bát canh lớn. Lúc Cố Lãng giơ tay chùi hạt cơmdính trên mép cô, cô mới phát hiện Cố Lãng không hề đụng vào canh cá, “Sao anhkhông ăn?”
Cố Lãng cười ấm áp, “Đâylà làm cho em mà.”
Tiểu Mạn tâm can nóng hầmhập, múc một chén đầy đưa lên miệng anh, “Anh cũng phải ăn.”
Cố Lãng cười cầm lấy cáichén, khuấy khuấy rồi lại thổi thổi mấy cái, đưa sang cho cô, “Đây là để chophụ nữ uống. Khư phong bổ khí, dưỡng âm kiện tỳ, có tác dụng kích thích sữa củasản phụ.”
Tiểu Mạn oán hận: “Anhmới là sản phụ, em còn chưa sinh nữa cơ mà!”
Cố Lãng nhìn cô chớp chớpmắt vẻ vô tội, “Thì trước tiên phải tẩm bổ đã.”
Ăn xong, Tiểu Mạn muốngiúp Cố Lãng tắm, không ngờ anh lại từ chối.
“Vì sao không cho emgiúp?” Tiểu Mạn ủy khuất nhìn anh, Cố Lãng không nói gì. Loạng choạng đi vàonhà tắm.
“Cố Lãng,” Tiểu Mạn từphía sau ôm lấy anh, thật thà nói, “Em, em không đi nữa. Em không muốn xa anh.Cưới em đi.”
Xa nhau mấy ngày nay, côsuy nghĩ rất nhiều. Bị điều đi chỗ khác, cô lúc nào cũng phải theo Lục Nhược điăn cơm, xã giao… Mặc dù có Lục Nhược che chở cô, cũng có lúc gặp phải những kẻkhông tử tế. Lần nào trở về ký túc xá cũng thấy người mình nồng nặc mùi rượu,càng nghĩ càng thấy ghét. Càng như vậy càng khiến cô nhớ Cố Lãng, lúc ở cùngvới anh, buổi tối có xã giao anh sẽ đưa cô về nhà trước. Lúc anh về cũng luônluôn chỉnh tề, sạch sẽ, nhất quyết không để cô phải khó chịu.
Hồi đầu năm Cố Lãng ở bênđây có đúng hay không là bị người ta làm phiền? Tiểu Mạn nghĩ, anh đẹp trai nhưvậy, chắc chắn không ít phụ nữ chủ động yêu thương nhung nhớ. Vừa rồi xa anh,trong đầu toàn là hình ảnh của anh. Những chuyện xấu xa bấy lâu dằn vặt cô cũnghóa phù vân. Cô dần dần hiểu rõ, dù là cái gì, chung quy cô cũng không rời xaanh được.
“Em nói thật không?”giọng nói của Cố Lãng bình tĩnh đến mức quỷ dị.
Tiểu Mạn gật đầu lia lịa:“Thật mà, em không muốn chia tay.”
“Lần trước em cũng nóivậy.” Cố Lãng sắc bén chỉ ra.
Tiểu Mạn thì thào nóikhông nên lời. Hình như, lần nào cũng là cô gây sự rồi đòi chia tay, đến lúclàm hòa muốn ở bên nhau cũng là cô. Vừa xấu hổ vừa giận dỗi, có chút hung hănggắt: “Không muốn thì thôi!” Yên lặng một lát, nhìn Cố Lãng vẫn đưa lưng về phíacô không có phản ứng, viền mắt Tiểu Mạn bắt đầu nóng lên, xoa xoa bụng củamình: “Con ngoan, con đáng thương, cha không cần con đâu! Sau này đừng có nhậnhắn!”
Cố Lãng rút cuộc cũngxoay người lại, viền mắt đỏ lạ thường, tàn bạo nói: “Tần Tiểu Mạn, sau này còndám cãi nhau với anh, anh lột da em cho xem!”
Tiểu Mạn há hốc mồm, yếuđuối phản bác, “Anh .. anh làm sao dám…”
Trong phòng tắm.
Đầu gối của Cố Lãng tímđen, Tiểu Mạn ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, cầm khăn mặt nhẹ nhàng giúp anh rửa,cúi đầu thổi thổi, “Đi bệnh viện khám đi,” vừa nói vừa ngẩng đầu, trước mặt bịche bởi bàn tay Cố Lãng, “Aizzz, đừng có nhìn anh bằng ánh mắt đấy!” Thực ra côchỉ muốn hỏi anh và cái bang “trộm cướp” này có quan hệ gì. Bàn tay anh lúc nàyđã ấm lên nhiều rồi, lại còn dính toàn nước, bịt mặt cô rất khó chịu.
Giọng nói Cố Lãng lạicàng khàn hơn, “Em đi ra ngoài trước đi, tự anh tắm là được.”
Tiểu Mạn im lặng mộtchút, nghe lời đi ra ngoài nhà tắm. Đi được hai bước, khẽ cắn môi cố gắng nói,“cái kia, kỳ thực, cũng không cần xấu hổ. Em thấy rồi.” Xin lỗi, Cố Lãng, TiểuMạn yên lặng nghĩ, hiện tại thân thể em không thích hợp để “vận động” kịch liệtnhư vậy, anh đành tự… một chút vậy.
*=] Tự làm gì vậy, cả nhàai biết chỉ tớ cái coi =]*
Hôm nay, Tiểu Vũ không quấy rầy bọn họ, mà Tiểu Mạnchìm đắm trong niềm vui có thai, cũng quên luôn không hỏi chuyện Cố Lãng. CốLãng tuy rằng bị giận dỗi vô cớ, người cũng bị thương. Thế nhưng, anh cúi đầunhìn người đang vùi trong lòng mình say ngủ, cũng đáng giá mà, phải không?
…
Màn đêm buông xuống, CốLãng bắt đầu ngủ không nổi. Người trong lòng anh rất không an phận bắt đầu cựaquậy, cái gì đó vừa mềm mại, lại hơi ẩm ướt cọ cọ lên mặt anh. Vài ngày khôngngủ được, đến lúc ngủ ngon thì lại bị quấy, không nhịn được đẩy người kia ra.Không ngờ ai đó cũng không chịu buông, hơi thở ẩm nóng lại càng lớn mật rơi lênngười anh. Đột nhiên có cảm giác nằng nặng, cái gì đó đột nhiên đè lên người,khiến anh tỉnh cả ngủ.
“Tiểu Mạn…” Cố Lãng kinhngạc nhìn Tiểu Mạn ở trên người anh, ánh mắt di chuyển một chút, mặt liền đenxì, quần áo của cô đâu?
Tiểu Mạn mềm nhũn bám lấyvai anh không ngừng chuyển động, hô hấp gấp gáp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng,“Cố Lãng, cái kia, em, em muốn cùng với anh, ngủ.”
“Được được, ngủ đi.” CốLãng hoảng hồn vỗ vỗ lưng cô, vừa chạm tay dường vào đã có thể cảm nhận đượclàn da thơm mềm trắng mịn, khẽ đưa tay xuống dưới tìm tòi, đụng phải đống quầnáo bị cởi ra vứt bên hông. Cố Lãng trong lòng run sợ, lúng túng để bàn tay rảnhrỗi còn lại trên giường, cố nhẹ giọng dỗ dành cô, “Ngoan, em mau xuống đi.”
Tần Tiểu Mạn khó chịumuốn chết, cáu kỉnh giật giật vạt áo của anh, không sợ chết mà lục lọi tronglồng ngực rắn chắc, “Không ngủ được. Em muốn, anh giúp em đi!”
“Ôi chao ôi, thật là mạnhmẽ, nghe tiếng động rõ mồn một a a a.” Tiểu Vũ chằm chằm nhìn màn hình đen ngòmchặc lưỡi. “Lúc trong phòng tắm thì không nhìn, giờ cái gì nhìn cũng nhìn khôngthấy.”
Aron rất nghiêm túc trả lời: “Bởi vì, tôi không muốnđến một mẩu tro cũng không còn.”