Lúc bốn vị trưởng bối củahai nhà xông vào, chỉ nhìn thấy trong phòng, Tiểu Mạn ghé vào trong lòng CốLãng vừa khóc vừa cười, tình chàng ý thiếp, bộ dáng hệt như xa cách lâu ngàygặp lại, Tiểu Mạn hai mắt rưng rưng, có vẻ như khóc vì vui sướng.
“Mấy đứa này, không cóviệc gì đừng làm chúng ta giật mình!” Cố mẹ thở dài một cái, vui mừng nhìn haingười.
Cố Lãng ôm chặt lấy TiểuMạn, Tiểu Mạn không muốn để các vị trưởng bối thấy bộ dáng như quỷ của mình,lợi dụng việc công trả thù riêng chùi hết nước mũi lên áo anh. Cố Lãng quả thậtvừa mở miệng đã kinh người: “Bọn con đi đăng ký.”
Hả?! Các vị trưởng bốirớt cằm.
Chuyện cũng đã rồi. CốLãng nhẹ nhàng ôm Tần Tiểu Mạn, hài lòng đi ra ngoài.
“Rầm” một tiếng, tiếngcửa đóng khiến mấy vị trưởng bối sực tỉnh. Tần mẹ phản ứng đầu tiên, kéo taychồng lao ra cửa, định chạy theo liền bị Cố mẹ kéo lại. “Bà muốn làm gì? Khôngđược ngăn cản con trai tôi kết hôn! Bà không thấy Tiểu Mạn vừa nghe nói đi đăngký đã vui mừng thế sao.” Cố mẹ vừa nghe chuyện đi đăng ký, lập tức uy hiếp Tầnmẹ.
“Cái này quá đường độtrồi, đến chuyện đi đăng ký cũng không thảo luận với bọn tôi được sao?”Thời điểm mấu chốt, vẫn là Tần cha có lý trí nhất. Bởi vì, đau nhất, khổ nhấtcủa ông là phải tận mắt thấy tên tiểu tử đó ôm khuê nữ bảo bối của ông vàothang máy, điệu bộ kia quả là quá gấp gáp rồi đi… Đúng là con gái lớn không giữđược trong nhà mà!!!
Tần Tiểu Mạn cảm thấy sắpchết ngạt đến nơi. Môi của Cố Lãng đang đè nặng lên môi cô, ngay cả cơ hội đểthở cũng không có. Lồng ngực nóng bức đau đau.
Nụ hôn này, vừa kịch liệtlại vừa bất ngờ. Tận lực hít một hơi luồng không khí mới mẻ, Tiểu Mạn hámiệng thở dốc, trì hoãn lại hơi thở mới cả giận nói: “Anh lại bắt nạt em!”Trong thang máy có gương, tóc cô rối tung, môi thì sưng lên, lộn xộn hết cảrồi! Trái lại, Cố Lãng, trừ bỏ hơi thở bất ổn…ngực áo bị cô túm nhăn nhúm ra,vẫn giữ nguyên “thần khí” như vậy! Tiểu Mạn ủy khuất cực kỳ, mặc kệ là lúc cãinhau hay là bất cứ phương diện gì, lúc nào anh cũng vân đạm phong khinh, chỉ cócô là vất vả chật vật chịu không nổi. Rõ ràng là anh sai, tên tiểu nhân này,dám hôn trộm cô, hôn rồi cũng không chịu tiếp thu, lại còn ra bên ngoài trêuhoa ghẹo liễu, suýt nữa thì lãng phí tuổi thanh xuân của cô, chẳng lẽ cô khôngthể tức giận, không thể đau khổ một chút?
Cố Lãng híp mắt lại, tứcgiận ngập trời, mắng: “Bắt nạt chết em đi cũng được!”
Cố Lãng xị mặt ra, cúiđầu, lè lưỡi liếm giọt nước mắt đang chảy xuống trên má cô, xong lại lạnh nhưbăng nói: “Đắng quá!”
Tiểu Mạn nắm chặt tay,anh rõ ràng cố ý. Có điều, cũng là cô khăng khăng chịu đựng cái con người này,dẩu môi lên, cuối cùng đỏ mặt tía tai quay đầu đi.
Đến khi cô đã ngồi trênxe, dây an toàn cũng thắt xong, mới sực nhớ ra bèn hỏi Cố Lãng, “Anh định đưaem đi đâu?”
Cố Lãng tà ác liếc mắtnhìn cô một cái, thản nhiên nói: “Cục dân chính.”
Tiểu Mạn đang muốn tức giận, đột nhiên để ý thấy trờiđã tối đen, lạnh lùng khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào ghế: “Đi thì đi.” Chỉcần người ta còn làm việc là được! Trong lòng thầm bỏ thêm một câu.
…
Từ cục dân chính đi ra,Cố Lãng đem tờ giấy hồng hồng nhét vào trong ví, nhún nhún vai, “Thật khéo, cáicuối cùng.”
Tần Tiểu Mạn ngơ ngácnhìn anh, không ngờ, lúc bọn họ đến nơi cục dân chính vẫn còn chưa tan tầm;không ngờ, anh lại mang theo hộ khẩu và chứng minh thư của bọn họ; không ngờ,cô lại không phản kháng tí nào mặc cho anh điền phiếu, chụp ảnh, không hề phảnkháng bước vào nấm mồ hôn nhân.
Cô lại cúi đầu nhìn ngóntay trống trơn, giận theo tâm mà lên, ngay cả nhẫn cầu hôn cũng không có?!
“Em, em xem...” Tần TiểuMạn xòe tay ra trước mặt anh đòi giấy chứng nhận kết hôn.
Cố Lãng rất nghe lời lấyra cho cô. Tiểu Mạn run run mở ra, mặt nhất thời đen một nửa, trong ảnh nhìnmặt cô như oán phụ, hai mắt thì thâm đen, cả đời chỉ có một lần thôi… anh khôngtôn trọng cô !!!!!!
“Hê, ảnh chụp hơi xấu mộttẹo, không sao, giấy chứng nhận cũng không cần bận tâm xấu đẹp.” Cố Lãng ghéđầu vào quan sát, còn rất thành thật nói.
“Xoạt…” Tiểu Mạn quăng tờgiấy kết hôn xuống đất… Có điều, vừa quăng xong đã hối hận =.,=
Cố Lãng xoay người nhặtlên, thổi thổi mấy hạt bụi dính trên đó rồi lại nhét vào ví, cả vú lấp miệng emnói với cô: “Em nháo cái gì, đằng nào cũng là vợ anh rồi.. há!”
“Còn ly hôn được!” TiểuMạn hùng hổ, quay người muốn trở lại cục dân chính, bảo vệ liền chạy ra đuổicô, “Đi đi, tan tầm rồi, có việc gì thì mai lại đến.”
Cố Lãng huýt sáo. Hai nữsinh trung học đi ngang qua đỏ mặt nhìn anh rồi luống cuống chạy mất.
Lẳng lơ! Tiểu Mạn đá anhmột cái. Cô hướng phía xe đi lên trước, Cố Lãng từ đằng sau ôm lấy cô, môi dánlên tai cô thổi hơi nóng, “Đừng giận nữa. Anh vất vả lắm mới mang em trở vềđược. Nếu có thể, thật sự rất muốn đem em dán lên người, không cho đi đâu. Anhyêu em. Nếu biết có ngày anh yêu em như thế này, nếu.. Nhưng mà không có chữnếu, không phải sao, vậy thì anh sẽ dùng cả phần đời còn lại để yêu em. Có lẽkhông đủ, nhưng mà, chúng ta vẫn còn có kiếp sau, kiếp sau sau nữa rồi lại kiếpsau sau sau nữa…”
Nữ nhân, gặp phải viênđạn bọc đường liền mềm nhũn, nhất là lại đối với người mình thích từ lâu đếnvậy, có hóa thành một vũng xuân thủy cũng không lạ. Tiểu Mạn là nữ nhân, lạicòn là tục nhân. Cho nên, cô cũng không có tí nào khí tiết, quay đầu lại hônchồng mình.=.=…
Trời thì lạnh, một đôi vợchồng son hôn rồi lại hôn, quấn quýt với nhau… Khiến cho cả không khí cũng quaycuồng…
Cố Lãng ôm cô vào ghếsau, hai người song song ngã xuống. Tiểu Mạn lại rất chủ động, hai chân nhấclên vòng quanh eo của Cố Lãng, thậm chí còn nhìn anh vẻ đói khát. ;____;
Cố Lãng hung tợn nhìn cômột lúc lâu, ngồi dậy đóng cửa xe, kéo cô vào lòng, buồn bực: “Đừng có hấp dẫnanh!”
Tiểu Mạn lúc này mới nhớtới cái bụng của mình, thương hại nhìn anh, “Thật là đáng thương, cả đêm tênhôn cũng không được nếm qua.”
Gân xanh trên trán Cố Lãng bắt đầu nổi lên, nhìn cô,cô lại vô tội nhìn lại anh. Hơ… sao lại có cảm giác là cô cố ý nhỉ?
…
Hai người về đến nhà,phát hiện có khách tới chơi.
“Tiểu Mạn!” Tô Lê Thâmvốn đang ngồi trên ghế nói chuyện phiếm với hai vị trưởng bối, thấy Tiểu Mạnlập tức đứng lên, chỉnh chỉnh trang trang, cầm lấy bó hoa hồng to tướng đặt bêncạnh, nhiệt tình đưa cho cô.
Tiểu Mạn có chút kinhngạc nhận lấy: “Cảm ơn.”
Phát hiện sắc mặt cha mẹmình có chút cổ quái, còn chưa đoán ra chuyện gì đã nghe Tô Lê Thâm nói: “TiểuMạn, anh tới để cầu thân!”
Cầu hôn?
Cố gia lo lắng nhìn contrai nhà mình. Thế nhưng Cố Lãng lại khí định thần nhàn, từ từ tháo cà-vạt vắtlên giá áo, cởi áo khoác, lấy ra hai tờ giấy màu hồng đưa cho Cố mẹ nghiệm thuthành quả.
Khóe miệng anh nhếch lêncười cười, hòa ái hỏi Tô Lê Thâm: “Vừa rồi anh nghe không rõ, em họ tới có việcgì ấy nhỉ?”
Tô Lê Thâm vẻ mặt tiếcnuối, giơ tay, “Không ngờ, cuối cùng tôi vẫn là vật hy sinh.”
Cố Lãng một đao thấy máu: “Cậu vốn là như thế.”
…
“Ông già không định đingăn hai người họ lại sao? Vạn nhất xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, làm sao giảithích với nhà bên kia được!!!” Cố mẹ đứng dưới lầu thấy Cố Lãng và Tô Lê Thâm,ngươi một đấm ta một đấm đánh tới vui vẻ, sốt ruột túm tay áo chồng.
Cố phụ hiếm khi hăng hái,“Đàn ông thôi, phải như vậy, đáng đánh, Lãng Lãng làm tốt lắm, đàn ông tốt làphải biết che chở cho vợ mình. Mà kể ra,” Cố cha đổi giọng, vuốt cằm, “Tiểu Mạnmà lại thành mầm mống tai họa, thật là ngoài dự liệu của tôi.”
“Ông nói gì vậy?” Cố mẹ nhíu mày, từ lúc biết Tiểu Mạnđang mang trong mình cháu nội của bà, Cố mẹ đã coi cô là nhân vật quan trọng đệnhất thiên hạ, “Con dâu của chúng ta, tất nhiên phải là tốt nhất!”
…
Tiểu Mạn một dạ hai vângngồi trên giường nghe cha mẹ mình quở trách. Tần cha chỉ tiếc rèn sắt khôngthành thép, “Con con.. sao lại đồng ý hả? Nói đi là đi, thật là không có tí cẩntrọng!”
Tần mẹ châm chọc nói:“Đó, tôi nói, con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, về sau cũng không dám nhờcô chăm nom chúng tôi, hừ.” Cứ nghĩ đến cái ánh mắt Cố mẹ nhìn Tiểu Mạn, bà lạiăn dấm chua.