Nhà Bên Có Sói

Chương 70



“Kính hồ núi xanh thẳmmây thấp bay, giai nhân màn trướng ám miêu mi, ai đang hỏi quân sao chẳng về…”Ngồi trong xe, Tần Tiểu Mạn rên.

Cố Lãng cong ngón tayngoáy ngoáy lỗ tai, “Chuyện tốt sắp tới, hát mấy cái não ruột này làm gì? Quâncủa em trở về làm tài xế cho em rồi đây!” Dọc đường đi, anh lái xe cực kỳ chậm,rất sợ ảnh hưởng đến cô. Thực khác với tốc độ phóng trước đây của hai người.

“Chẳng lãng mạn gì cả.”Tiểu Mạn bĩu môi, lần nữa tận lực giơ bàn tay trắng trơn của mình ra trước mặtanh lắc qua lắc lại, cô muốn nhẫn đính hôn, nhẫn đính hôn… “Em xướng không haysao? An An dạy em đó, đại học cô ấy toàn xướng bài này. Không phải cô ấy lớn lênở nước ngoài chứ, thi từ ca phú còn biết nhiều hơn em.” Nói đến người này, côkhông khỏi có chút căm giận.

“Nghe như muỗi vo ve.” CốLãng nhãn thần nhàn nhạt đảo qua tay cô, đem toàn bộ chú ý đặt vào đường điphía trước.

Tiểu Mạn theo dõi khuônmặt nhìn nghiêng của anh một hồi lâu, ấp úng: “Cái kia, anh có chuẩn bị lễ hỏikhông?” Cô suy nghĩ, tay khoác lên cánh tay anh, mau nhìn em, lấy giấy chứngnhận rồi mà cả nhẫn cũng chưa có!

Cố Lãng chậm rãi tấp xevào ven đường, quay đầu nhìn sâu vào mắt cô, “Cả người anh đều là của em rồi.Em còn muốn lễ hỏi gì nữa?”

“Anh,” Tần Tiểu Mạn cắn cắn môi, không biết nên nóicái gì, sớm nghĩ rằng sẽ không dỗi nhưng mà nhịn không nổi. Tuy rằng ở trongtay đã có được điều còn quý hơn cả nhẫn…



Tiệm chụp ảnh đã sớm cóngười đợi sẵn.

Tần Tiểu Mạn nhìn cửatiệm không một bóng khách hàng, túm ống tay áo của Cố Lãng, “Ở đây được không?Chẳng có ai cả, hay là tại kỹ thuật không tốt?”

Cố Lãng vuốt tóc cô, “Yêntâm, kỹ thuật tuyệt đối là bậc nhất.”

Ông chủ đứng một bên nghebọn họ nói chuyện, đành đem nước mắt bi phẫn nuốt vào trong. Chưa từng thấykhách hàng nào bá đạo như vậy, chỉ cho phép mình bọn họ chụp. Ông bởi vì chuyệnnày đã bị khách hàng khác chỉ trích rất nhiều. Cuối cùng đành phải lấy tiền thùlao ra tự an ủi. Sau này, để Cố tổng làm quảng cáo miễn phí cho tiệm ảnh củaông cũng được…

Hàng loạt các loại áocưới, lễ phục đủ mọi phong cách đều có, tất cả đều là Cố Lãng dựa theo sở thíchcủa Tiểu Mạn để đặt làm. Vài bộ là do Cố Lãng miêu tả, vài bộ là do Lục Nhượcthiết kế, giao cho phòng thiết kế của phu nhân C làm.

Tiểu Mạn nhìn đến hoa cảmắt. Cố Lãng vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của cô, “Vốn định mang em ra nước ngoàichụp ngoại cảnh, tiện thể du ngoạn luôn. Thế nhưng,” Anh nhìn xuống bụng cô,“Cha mẹ lo lắng, cũng đành ủy khuất em rồi. Thế này có vui không?”

Tần Tiểu Mạn trổ công phusư tử ngoạm, “Những… cái này em đều thích!”

“Được!” Cố Lãng nhìn bộdạng hưng phấn của cô, cúi đầu cắn cắn môi cô. “Tách tách” một tiếng, nhiếp ảnhgia đi theo bọn họ giơ ngón tay cái lên. Tần Tiểu Mạn ngượng ngùng, nắm lấy tayáo Cố Lãng, “Em còn chưa thay quần áo mà!”

Ông chủ tiệm ảnh đắc ýđầy mặt. Vốn dĩ, Cố Lãng dùng tiền bao tiệm ảnh của ông, trình độ nhất định đạtđến mức khiến anh ta vừa lòng, lại còn có chỗ phu nhân C “tài trợ” nhiều trangphục như vậy, ông lại càng có lãi. Tiếc là mấy món trang phục Cố Lãng đều muốnmang hết đi, không thì ông cũng muốn giữ lại một cái làm gia bảo.

Tần Tiểu Mạn nhào vàođống quần áo chất chồng. Trước tiên là thay hỉ phục. Nhìn Cố Lãng khẽ nhíu mày,Tần Tiểu Mạn lo lắng, “Thế nào, không được sao?”

“Được thì được.” Cố Lãnggiữ lấy tay cô đứng trên bục thử giày, “Không cần đi giày đâu. Không tốt.”

“Không, em muốn đi.” TiểuMạn trong đầu toàn là cảnh trong thanh kịch, không đi hài làm sao mặc bộ nàyđược!

“Vậy thì phải cẩn thận.”Cố Lãng đành đáp ứng.

Thay quần áo xong, TầnTiểu Mạn kéo nhiếp ảnh gia, hởn hở trình bày ý tưởng của cô, “Cái này gọi là mơthấy quay về thời đại nhà Thanh. Chúng ta lấy cảnh một người bị ngược, tôi từbên này đi tới, Cố Lãng từ đối diện lại. Sau đó hai người gặp thoáng qua.”

“Không được, đây là kếthôn mà. Phải vui vẻ một chút!” Cố Lãng phản đối, “Giúp chúng tôi bố trí cảnhđộng phòng hoa trúc, uống chén rượu giao bôi.” =))

“Tục tĩu!” Tiểu Mạn khôngvui, cô vẫn muốn làm diễn viên ngược văn cơ!!!!!

“Nếu không,” Cố Lãng bănkhoăn một chút, “Chúng ta ở chỗ cây cầu này gặp nhau, sau đó anh ôm em. Có thểtung hoa hồng ra được không?”

“Đừng tung hoa hồng.Giống phương Tây lắm.”

“Vậy hoa đào.”

Nhiếp ảnh gia nội thương,hai người này tục bỏ mi..a…!

Chụp xong mấy cái ảnh, CốLãng sợ Tiểu Mạn bị mệt, đỡ cô ngồi xuống một chiếc ghế mềm nghỉ ngơi. Bưng cốcnước ấm cho cô uống: “Thế nào, có mệt không?”

Đèn chiếu rất nóng, TiểuMạn uống nước xong, cúi đầu chậm chạp cởi dây buộc ra, “Chảy hết cả mồ hôi,nóng quá.” Nút buộc trên cổ buông lòng, cái cổ trắng như tuyết lộ ra trước mắtCố Lãng.

Anh đã lâu không được ănthịt. Mấy ngày nay, ngay cả miếng canh xương cũng không được uống. Nhìn chằmchằm cái cổ trắng nõn của cô, Cố Lãng thoáng cái đã mất bình tĩnh. Anh nuốtnuốt nước bọt, đói khát nhìn cô. =.,=

Cột sống Tiểu Mạn độtnhiên tê dại, cảnh giác ưỡn thẳng người, “Anh làm sao vậy?”

“Không có gì, chắc đóibụng.” Cố Lãng uống một ngụm hết nửa cốc nước.

Tiếp theo, Tiểu Mạn cosmỹ nhân ngư, rồi lại người đẹp ngủ trong rừng, cô bé lọ lem, công chúa bạchtuyết, blah blah…

Chụp ảnh xong, nhiếp ảnh gia đầu đầy hắc tuyến, đây làchụp ảnh cưới hay trình diễn cosplay?



Lúc về nhà trời đã tối,Tiểu Mạn ngồi vào trong xe, xoa xoa bụng, thở dài: “Đói quá!” Cố Lãng rấtnghiêm túc gật đầu. Anh nghiêng người qua thắt dây an toàn giúp cô, không nghĩtới cô lại giơ tay bá lấy cổ anh kéo xuống, bắt đầu hôn. Hôn còn không nói làmgì, bàn tay bất chính lại còn vòng ra sau lưng anh xoa xoa.

Cố Lãng cuống quýt quấnlấy môi cô, hôn cho đến khi cô phải thở dốc. Nhìn hai gò má ai đó đỏ hồng,tròng mắt mông lung, anh hận không thể đem cô nhập vào trong thân thể mình. Thếnhưng, anh chật vật đẩy cô ra, giọng nói thô ráp uy hiếp: “Để anh trấn tĩnhchút!”

Tiểu Mạn vẫn là không sợchết hướng lấy người anh mà cọ, dán vào lưng anh, bàn tay vén áo len lên thòvào sờ soạng. Da thịt chắc nịch, theo mỗi nơi bàn tay cô chạm đến lại càng căngra, cảm giác thật tốt…

Cố Lãng nặng nề thở, conngươi đỏ hồng nhìn cô, “Muốn chết phải không?”

Tiểu Mạn vô tội nhìn anh,dáng vẻ tựa như tiểu bạch thỏ, khiến cho người ta muốn ăn tươi nuốt sống.

Cố Lãng vội trở lại ghếlái, vạn phần bội phục định lực của chính mình. Nhịn, chờ cục thịt trong bụngcô rơi ra rồi, xem anh lăn qua lăn lại cho chết cô đi!

Tần Tiểu Mạn nghiêng đầunhìn ra ngoài cửa sổ cười trộm, Cố Lãng, biểu hiện tốt ghê!

Buổi tối, hai người ởcùng một chỗ xem TV, thanh mặc kịch hôm nay tập cuối. Cố Lãng bất đắc dĩ rútkhăn tay ra cho cô lau nước mắt. Cửu Long tranh bá, tứ ca cuối cùng thành kẻchiến thắng. Bát gia bị tước chức quyền, rồi bị trục xuất. Tứ gia vốn luôn mơtưởng Bát phúc tấn đem lễ hỏi đến Bát gia phủ. Bát phúc tấn vốn xuyên qua màđến không đành lòng chịu nhục, thắt cổ tự tử. Sau đó ít lâu, Bát gia cũng quađời.

Tần Tiểu Mạn khóc đến kinhthiên động địa. An Nhiên bịt tai mang theo Lâm Lâm bỏ chạy sang nhà hàng xóm.

Cố Lãng dỗ cô, “Vẫn cònđoạn sau mà. Em lên mạng mà tra, hai người bọn họ còn gặp nhau ở hiện đại mà.”

Trong tiếng khóc và nướcmắt của Tiểu Mạn, Bát gia và phúc tấn ở hiện đại lên sàn. Bát gia phúc hắc,lạnh lùng nghiễm nhiên trở thành Chính Thái nóng nảy, nữ chính cũng quay trởlại nguyên dạng cũng như tính cách. Hai người, dù đã mất ký ức, gặp lại nhauvẫn có cảm giác thân thuộc.

Bên tai thanh tịnh đi mộtchút, Cố Lãng lại thấy không quen. Anh nhìn Tiểu Mạn an tĩnh đến quỷ dị hỏi:“Làm sao vậy? Bọn họ gặp lại nhau, em mất hứng à?”

Tần Tiểu Mạn tức giận đếnsắc mặt trắng bệch, chỉ màn hình, “Chết tiệt! Cái kết thối nát! Làm sao lại cóthể như vậy chứ?”

“Như vậy không tốt sao?”Cố Lãng sờ sờ cằm, “Dù sao bọn họ vẫn muốn ở cùng nhau. Có gì là không được?Hai người cũng dằn vặt lẫn nhau lâu rồi, yên ổn sinh sống thì tốt. Anh nghĩ đạodiễn cũng không sai.”

“Như vậy sao được!” TiểuMạn nắm tay, oán giận nói, “Phải để bọn họ có ký ức của kiếp trước, như vậy mớitốt! Nếu không thế thì khác gì người thường? Làm em mất công theo dõi lâu nhưvậy, thất vọng quá đi!”

Cố Lãng còn muốn nói cái gì, lại thấy tâm tình cô kíchđộng như vậy, cũng ngậm miệng lại. Vợ là lớn nhất, cô ấy nói cái gì thì là cáiđấy!



Tiệc cưới được cử hành ởthành phố S. Đó là bởi vì Lục Nhược đã kịch liệt biểu thị, muốn đem thiết kế vĩđại của anh vận chuyển bằng máy bay đến nhà Cố Lãng, đó là việc không thể,không thể, không không thể!!!!!!!!

Địa điểm tiệc cưới trangtrí lạ mắt, toản cảnh nhìn giống như một con đom đóm. Có điều, ai cũng cho rằngnhư vậy, chỉ trừ Lâm Lâm….

Trước đám cưới một đêm,Cố Lãng dùng máy bay riêng đưa Tiểu Mạn bay lên không, nhu tình như nước, chỉcho Tiểu Mạn nhìn, “Đó chính là thứ anh chuẩn bị cho em đấy. Còn nhớ đom đómcủa chúng ta không?”

Tiểu Mạn cảm động cực kỳ,nức nở. “Nhớ, nhớ lắm.” Khi còn bé, nhà bọn họ ở bìa rừng, mùa hè có rất nhiềuđom đóm bay. Cô luôn miệng gọi là đá quý, còn muốn ngồi lên đó bay lên trời.

Lâm Lâm đi theo An Nhiênlúc này đang nằm sấp xuống sàn kính thủy tinh, nhéo nhéo chiếc mũ sợi, sợ hãiđảo mắt, xuýt xoa, “Mẹ, con bọ hung thật lớn!”

Thân máy bay chấn động mạnh! Bạn Lục Nhược đang ởkhoang lái gần như thổ huyết!



Ngày hôn lễ, trời trongnắng ấm, trời sáng khí trong. Từng nhóm khách mời đến. Tần cha và Tần mẹ đỡ Tầnbà già nua khô quắt chậm rãi đi vào hội trường.

Tần bà biết tin Tiểu Mạnmuốn kết hôn với Cố Lãng phát nóng nảy. Luôn miệng lẩm bẩm như vậy là khôngtốt, là phá mệch cách của tôn nữ nhà bà. Gả cho tiểu tử đó, sau này mệnh bịchồng bỏ. Bất quá, bà vẫn thu thập quần áo lặn lội từ xa tới.

Tần bà run rẩy đi, mộtbậc, rồi lại một bậc, rốt cục cũng tới được hội trường.

“Hoan nghênh đã hạ cố!”Tiểu thư đứng tiếp khách ở cửa khuôn mặt tươi cười đón tiếp.

Tần bà híp mắt quan sáthai người đứng đó, thở dài, “Thói đời ngày nay… Đàn ông cũng mặc váy. Nhìn làbiết Cố Tiểu Lãng rõ ràng không đứng đắn. Cưới cháu ta còn phải tìm đàn ông đếnbảo vệ. Phìiiii!”

Đợi đến lúc Tần bà đithật xa là thật xa. Hai vị tiểu thư mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ngồi thụp xuống.

“Eh, bà ta nhìn ra chúngta sao?” Tiểu Vũ vẻ mặt kinh hoảng, sờ sờ bộ ngực giả, “Cải trang kỹ lắm rồimà! Xem mặt ta đi, quốc sắc thiên hương đó!”

Kính đen cười nhạo:“Ngươi á? Vừa nhìn đã biết là giả. Ta mang theo kính đen, người khác còn lâumới nhận ra ta.”

“Phì, cái mặt to đoànhcủa ngươi vừa nhìn đã biết là đàn ông rồi, lần nào đi với ngươi ta đều bị mấtmặt!” Tiểu Vũ ác ý nói, “Nhị đương gia cũng thật quá đáng, nỡ bắt hai đại namnhân như chúng ta làm loại chuyện này, truyền ra ngoài còn mặt mũi nào mà gặpanh em!”

Kính đen trấn an, “Đượcrồi. Coi như chúng ta may mắn. Hành tung của Aron bị Nhị đương gia tiết lộ chotiểu sư muội của hắn rồi. Hiện tại hắn cả ngày trốn trốn tránh tránh. Chúng tanhịn một chút ngày hôm nay là xong. Sợ là Aron sẽ bị tiểu sư muội kia ăn tuwinuốt sống cả đời.”

Tiểu Vũ thở dài giả tạo,“Đúng vậy. Tiểu sư muội kia nắm trong tay công cụ truy tìm của Nhị đương gia,Aron có biến thành con gái cũng sẽ bị đào lên. Há há há há há!”

Tiệc cưới chính thức bắtđầu, tân lang tân nương lại không thấy.

“Cố Lãng, như vậy khôngsao chứ?” Tiểu Mạn tùy ý, vui vẻ để Cố Lãng dắt đi. Hôm nay cô rất căng thằng,càng căng thẳng lại càng không ngừng nôn. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. CốLãng nhìn thấy đau lòng, giao lại hết cho Lục Nhược, rồi “trộm” cô ra ngoài.

“Không sao.” Cố Lãng cõngcô ra hoa viên, “Chờ em khỏe lên chúng ta lại đi vào.”

Tiểu Mạn im lặng. Cô thấyđược sự xa hoa của hội trường, thấy được chỗ đó không chỗ nào không có hoahồng,. nhận được rất nhiều lời chúc phúc từ người thân cũng như kháchmời. Thế nhưng, cô vẫn không có dũng khí để bước lên sân khấu. Cô ôm lấy cổ CốLãng, thấp giọng nói rằng: “Có thể không vào được không?”

Cố Lãng dừng chân, đặt côlên chiếc ghế gỗ, quỳ xuống, nắm lấy hai bàn tay cô, rất nghiêm túc nói: “TầnTiểu Mạn, con nguyện ý làm vợ của Cố Lãng chứ? Hắn sẽ suốt đời yêu con, bảo vệcon, tuyệt đời không rời con nửa bước.”

Tần Tiểu Mạn kinh ngạcnhìn anh, mấp máy môi, không nói nên lời.

Cố Lãng lại hỏi lại lầnnữa, “Con nguyện ý chứ?”

Tiểu Mạn khàn giọng nói:“Nguyện ý.” Dừng lại, đầu lưỡi cô muốn đông cứng, ấp úng hỏi: “Anh có nguyện ýlàm chồng em không? Em sẽ, cũng sẽ yêu anh.” Cô còn muốn nói nữa, có điều trongđầu trống trơn.

“Anh nguyện ý.” Cố Lãngrất chăm chú nói, lại lụ khụ vài tiếng, “Bây giờ, mời tân lang và tân nươngtrao nhẫn.”

Cố Lãng dường như có phépthuật, lấy ra một chiếc hộp nhỏ bọc nhung, chậm rãi mở ra. Tiểu Mạn kinh ngạcthảng thốt nhìn bên trong, chính là chiếc nhẫn bị ném đi! Anh đeo nhẫn vào taycô, dịu dàng nói: “Anh đã đi tìm lại nó. Vì nó, anh phải tình nguyện để Nam Tửsai khiến suốt hai năm trời!”

Tiểu Mạn nức nở nói: “Emquên chuẩn bị nhẫn cưới rồi. Em, em thật vô dụng mà..” Cô rất ảo não, thật sựkhông nhịn được.

Cố Lãng vuốt tóc cô, từ mộtchiếc túi khác móc ra một chiếc hộp, bên trong là hai chiếc nhẫn kim cương,“Đây là cha em đưa cho anh. Em để quên ở nhà.”

Đó là hai cái nhẫn cha mẹhai nhà hùn tiền mua, cuối cùng đưa cho con trai con gái làm lễ vật kết hôn.

Tần Tiểu Mạn ngốc nghếchđeo nhẫn vào cho anh. Phía bữa tiệc có tiếng động, chẳng biết ai đã đốt pháohoa, nhất thời cả bầu trời đỏ rực. Cố Lãng nắm lấy tay cô, cười nói: “Aizza, ởgóc này nhìn không rõ, vốn lên trên kia có thể nhìn thấy toàn cảnh.”

Tần Tiểu Mạn nhìn chằmchằm màu sắc biến ảo trên bầu trời, thấp giọng nỉ non: “Như vậy là đủ rồi, thậtđấy!”

“Nha đầu ngốc.” Cố Lãngôm cô vào lòng, “Em sao dễ dàng thỏa mãn vậy? Anh chuẩn bị nhiều như vậy, lúcnày chỉ tiện nghi cho khách khứa, cho bọn họ có dịp tham quan miễn phí rồi.”

Tiểu Mạn thỏa mãn híp hípmắt, “Em tuy bất tài, nhưng rất tham lam, muốn độc chiếm cả thể xác lẫn tâm hồnanh. Anh là của em rồi.”

CốLãng cười khách khách, cúi đầu hôn cô, “Phải, anh là của em.”