Nhà Có Bà Mẹ Cuồng Đam

Chương 8: 8





- Ôi, tiểu San có vẻ hơi sốt mất rồi!
Cái giọng mang nét tây tây lai lai này, tôi chắc chắn không phải của mẹ tôi mà là của tên Tony nào đó.

Chính cái suy nghĩ này khiến tôi giật mình bừng tỉnh.

Nhìn thấy tên tóc nâu nhíu mày sờ trán nhìn tôi mà tôi còn ngỡ mình mơ ngủ nữa cơ đấy.

Tôi tự nhủ rằng chắc tôi vẫn còn mơ ngủ nên kéo cái chăn mỏng che qua đầu nhắm mắt lại.

- Đừng đắp chăn như thế, khó thở đó tiểu San San.

Chiếc chăn trên đầu tôi bị kéo xuống, mắt tôi mở ra nhìn cái kẻ đối diện đang kéo lấy chăn của mình.

- Tiểu San bị nhan sắc tôi làm cho rung động rồi à hay sao mà nhìn tôi không chớp mắt thế?
Bình thường khi phát hiện kẻ lạ mặt ngồi kế bên giường thì đa phần mọi người đạp cho phát đúng không? Nhưng mà tôi không làm gì cả, chỉ đơn giản nằm đó nhìn, nhìn khoảng chừng 2 phút tôi mở miệng hét lớn: "TRẦN ÁNH TUYẾT, CHO MẸ HAI PHÚT LẾT QUA PHÒNG CON NẾU KHÔNG MẸ SẼ MẤT CON ĐÓ!"
Tự dưng tôi thấy bản thân giống con gái dễ sợ.

Kiểu như tên Tony sắp cướp đời trai hay gì mà hét thế không biết.

Hét xong mới thấy mình ngu quá đi mất.

- Tiểu San San làm sao thế, cậu mê tôi quá nên bị sảng rồi hả?
Tôi im lặng không nói gì, Tony nhổm người ghé sát lại mặt tôi nói nhỏ: "Aida, nếu cậu mê tôi quá thì tôi không ngại lên giường cùng cậu đâu".

Vốn dĩ tôi muốn đưa tay đẩy Tony cách xa người tôi, nhưng cánh tay mới đưa ra chạm vào ngực Tony thì đã nghe thấy tiếng á á thất thanh của bà mẹ nhà mình.

Tôi đưa mắt nhìn qua, vẫn cái kiểu che mặt hờ hững mẹ tôi đứng đó vừa la vừa cười hà hà.


Tôi biết trong đầu mẹ tôi lại nhảy ra cả đống thứ quái dị rồi, cứ nhìn cái tư thế của tôi và Tony thì rõ.

Cái tư thế mà luôn xuất hiện trên tivi khi vào phân cảnh mỗi buổi sáng, nam chính ngồi bên giường nghiêng người cúi đầu xuống hôn nữ chính đánh thức cô ấy thức dậy.

Cô gái lười biếng muốn ngủ nướng thêm bèn chống tay vào ngực của chàng trai đẩy ra.

Vốn là đưa tay đẩy, nhưng ngay sau khi một loạt cảnh tượng "hoa mĩ" về ngôn tình lướt nhanh qua đầu tôi kèm thêm bà mẹ đang đứng hóng hớt sân si ở cửa thì tay tôi nắm lại thụi vào ngực Tony một cái.

Do đang nằm nên lực đánh lại chẳng có, cú đấm vừa rồi tôi khẳng định là không đau lắm đâu.

Vì cái gì mà cái tên Tony đó ôm lấy ngực nằm vắt ngang qua người tôi trên giường rên rỉ vậy?
- Ấy tiểu San San, sao con lại đánh chồng như thế? Hay tại mẹ vô ý vô tứ làm phiền hai đứa đang làm chuyện ấy ấy hả? Úi, nếu thế thì để mẹ đi ngay và luôn, mẹ đóng cửa cho hai đứa tắt đèn trùm chăn bảo nhau nhẹ nhàng nhá.

Mẹ tôi nói xong thì làm tư thế muốn chạy ra ngoài, tôi nóng mắt gắt lên: "Trần Ánh Tuyết, mẹ có ngon cứ bước ra khỏi phòng đi, con xóa hết đống bản thảo trong máy con cho mẹ thấy!"
Công nhận là việc lôi đống truyện của mẹ ra để dọa nạt thì luôn rất hữu hiệu.

Mẹ tôi làm ra cái biểu cảm ở lại cũng không được mà rời đi cũng chẳng xong, mếu máo đứng ôm lấy cánh cửa.

Xử lý xong bà mẹ, tôi quay qua nhìn cái tên nào đó vật vã nằm vắt ngang qua người tôi gằn giọng xuống: "Cho cậu 1 phút cút khỏi người tôi"
- Tiểu San San chơi trò bạo lực gia đình á, giờ ngực Tony đau lắm luôn nên không đứng dậy được.

Mợ nó, ai là gia đình với tên điên này.

Nói tôi chơi trò bạo lực hả, nói đau quá không đứng dậy được chứ gì, ông đây chơi bạo lực cho mi thấy.

Tôi nghiến răng dùng hết sức bình sinh của mình đánh đấm liên tiếp vào người Tony, đánh tới khi cậu ta chịu lăn khỏi người tôi thì tôi dừng lại.

Khi đã xử lý xong xuôi cả hai, tôi nói mẹ tôi lên giường ngồi khoanh chân ngoan ngoãn lại, nghiêm giọng hỏi:
- Mẹ nói con nghe, lý do vì sao mà cái tên tóc nâu đang ngồi chống cằm nhìn con kia lại xuất hiện tại phòng con?
Mẹ tôi đưa mắt liếc ngang liếc dọc, ấp úng ngập ngừng:
- À thì là...thì là do...do...!
- Do mẹ tôi bảo mẹ cậu cho tôi ở đây.

- Im lặng! Tôi chưa hỏi đến cậu.

Tôi lừ mắt lườm Tony, rồi quay lại nhìn mẹ tôi.

- Cho mẹ thêm một cơ hội nói lí do tại sao cái tên này ở đây?
Mẹ tôi cúi đầu như đứa trẻ làm sai, tay sờ chân rồi sờ áo sờ quần, bà lí nha lí nhí nói: "Thì là...là như chồng con nói đó.

Mẹ chồng của con gửi cậu ấy qua đây ở nhờ hai tuần á mà.

Nên...nên..."
- Mẹ cậu ta là ai?
Tôi nhíu mày ngạc nhiên không hiểu, mẹ cậu ta là ai mà có thể khiến mẹ tôi đồng ý dễ dàng như thế.


Bình thường mẹ tôi đến giao tiếp với người ta còn chả giao tiếp chứ huống hồ đồng ý nghe yêu cầu của họ.

Thế nên tôi rất ngạc nhiên, chỉ là mẹ tôi chưa kịp nói thì tên nào đó đã nhanh mồm nhanh miệng đáp lời: "Mẹ tôi là giáo viên chủ nhiệm của cậu"
- ...!
Đứng hình mất năm giây à nha.

Tony vừa nói gì ấy nhỉ? Mẹ cậu ta là cô giáo chủ nhiệm tôi ấy hả? Ấy, đừng nói mẹ cậu ta là cô Dung đó chứ, không phải con trai cô ấy đang ở bên Anh cùng chồng cô ấy hay sao? Với cả cái tên Tony này ngoài cái sự văn vẻ giống hệt cô Dung thì cậu ta đâu có cái khỉ gì gọi là giống cô ấy đâu.

Thế nên, khẳng định là Tony nói dối rồi.

Tôi nhăn mặt nhìn cậu ta buông lời đuổi khách:
- Mẹ cậu là ai tôi không biết, mời cậu rời khỏi nhà tôi cho.

Nếu không đừng trách tôi ác.

Tôi vừa dứt lời thì mẹ tôi nhảy xổ ra từ trên giường nhảy xuống ôm lấy chân tôi khóc lóc tỉ tê nức nở.

- Đừng mà tiểu San San, San bảo bối ahuhu, mẹ còn chưa thấy cảnh hôn của hai đứa mà, con nỡ lòng nào đuổi chồng con đi như thế.

Hồi nãy suýt chút nữa mẹ thấy cảnh hôn đam mỹ phiên bản đời thực rồi mà, ahuhu lỗi tại mẹ á.

Hay là giờ con với chồng con hôn nhau vài cái đi rồi đuổi sau cũng không muộn nha.

- Ha ha, lại đây nào, tôi nằm phơi thây ra chờ cậu tới hôn nè.

Nhà đã có bà mẹ "trẻ con" siêu cấp cuồng đam rồi, giờ lại còn bonus thêm cái tên trẻ trâu đội lốt thanh thiếu niên này làm tôi nhức hết cả não.

Tôi bực bội nạt nộ cả hai rồi bất lực đưa tay đỡ trán hỏi mẹ:
- Nếu cậu ta ở đây thì ngủ ở đâu? Nhà chúng ta chỉ có duy nhất hai cái phòng ngủ, thêm nữa là tiền ăn mẹ con mình còn chưa lo nổi huống hồ lại nuôi thêm một đứa ăn không ngồi rồi?
- Tiền ăn tiền ở tôi trả.

- Đó, con nghe thấy rồi đó thôi, tiền ăn tiền ở chồng con trả rồi đó.

Còn phòng ngủ thì hai vợ chồng con ngủ chung chứ còn gì nữa.


Chả nhẽ chồng con lại ngủ với mẹ hả?.

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Anh Tàn Nhẫn Quá Rồi |||||
Nghe xong đáp án tôi có xúc động muốn thu dọn hành lý bỏ nhà ra đi luôn.

Tôi não nề hỏi mẹ: "Rốt cuộc con là con trai mẹ hai cái tên tóc nâu mặt trắng kia mới là con trai mẹ?"
- Úi trời, có thế mà cũng hỏi, con là con trai mẹ còn Tony lại là chồng con.

Đương nhiên hai đứa là con trai mẹ rồi.

Dẫu lờ mờ đáp án rồi mà tôi vẫn hỏi làm gì không biết nữa, nghĩ mà bực hết cả mình.

Tôi vốn định đứng dậy tóm cổ Tony đá đít cậu ta ra khỏi nhà tôi, chợt có chuông điện thoại vang lên.

Tôi gác lại chuyện đá Tony ra ngoài rồi cầm máy ấn nút nghe.

Đầu dây bên kia là chất giọng rất chi là ngọt ngào của một người phụ nữ dù đã đứng tuổi.

"Sơn hả em, cô hiện tại phải sang bên Anh hai tuần nên là nhờ em chăm sóc con trai hộ cô với nha.

Thằng bé có làm gì sai thì cũng bỏ qua cho nó thay cô với nhé, em nó ở bên Anh mới về còn lạ lẫm với Việt Nam..."
Nghe tới đó tôi đưa cái điện thoại ra nhìn lại tên hiển thị trên màn hình.

Tên đúng là cô Dung mà, vì sao cô nói tùm lum những thứ gì thế? Chợt điện thoại trên tay tôi bị giật đi, Tony nhìn tôi rồi áp điện thoại lên tai:
- Mẹ làm vợ con sợ rồi đó!.