Nhà Có Chính Thê

Chương 110: Lúc xưa chụp chung



Chơi hơn nửa giờ, Quách Tiểu Niên cũng mệt mỏi, Phương Hoài Minh tắm cho nhóc, ôm đến trên giường nhỏ của nhóc, để cho Quách Tử Hoa dỗ nhóc ngủ.

"Ông nội trước kia cũng chơi xe với con, còn cho con ngồi qua xe tăng nha, có một chú cầm một cái súng (*) thật lớn trong tay, cao không khác con là mấy đâu. Con thử một chút, cầm không nổi, ông nội nói, chờ con trưởng thành rồi là có thể cầm được, đến lúc đó ông sẽ đưa một cái cho con chơi."

Quách Tiểu Niên nghịch nghịch ngón tay của Quách Tử Hoa,  khép nửa mắt nói chuyện trước kia của mình với Quách Tử Hoa, ông nội trong miệng nhóc tất nhiên không phải Quách Lương mà là  Quách Dực người đã nuôi dưỡng nhóc lớn lên.

Quách Tử Hoa nghe, sắc mặt có chút vặn vẹo, không nói một hồi, không nhịn được oán trách.

"Chú thiệt là, cũng lớn rồi mà còn loạn tới như vậy. Tiểu Niên, lần sau ông nội nếu là còn cầm súng cho con chơi con liền nói ngươi không muốn, biết không?"

"Tại sao vậy ạ?"

"Bởi vì cái đó rất nguy hiểm, trẻ con không thể chơi."

"Nha..." Quách Tiểu Niên nhìn có chút không bỏ được, bất quá vẫn là nghe lời Quách Tử Hoa.

"Tiểu Niên, con nhớ ông nội sao?" Quách Tử Hoa ôm Quách Tiểu Niên, gò má cà lên trán Quách Tiểu Niên.

"Nhớ ạ, " Quách Tiểu Niên đã tiến vào trạng thái sắp ngủ, "Cho nên... Con sẽ để cho cậu chơi cùng con."

"Hả?" Quách Tử Hoa nghe không hiểu, "Tại sao nhớ ông nội thì phải tìm cậu chơi với con?"

"Bởi vì... Bởi vì cậu dáng dấp rất giống ông nội..."

Quách Tiểu Niên nói xong câu này thì hoàn toàn ngủ mất, nhưng Quách Tử Hoa  trong nháy mắt như bị điện giật, đột nhiên ngồi dậy.

Lúc Phương Hoài Minh đi ra từ phòng tắm, hiếm thấy Quách Tử Hoa ngồi ở đầu giường, không xem tài liệu không đọc sách mà lại đang chơi điện thoại di động."Xem cái gì thế? Sao lại nhập thần như vậy?"

Phương Hoài Minh vén chăn lên ngồi bên người Quách Tử Hoa, trong miệng hỏi nhưng lại không tiến tới nhìn điện thoại của cô. Quách Tử Hoa ngẩng đầu, Phương Hoài Minh thấy cô thần sắc nghiêm nghị, ngồi thẳng người hỏi cô: "Sao thế em? Xảy ra chuyện gì à?"

Quách Tử Hoa không lên tiếng, điện thoại di động giơ đến trước mặt Phương Hoài Minh, nguyên lai là một tấm ảnh hai người chụp chung, hình nhìn có vẻ đã lâu rồi, người phía trên  nhìn cũng rất trẻ tuổi, phỏng đoán chưa tới hai mươi, màu sắc của tấm hình đã nhuốm màu năm tháng.

Quách Tử Hoa chỉ một người trong đó hỏi Phương Hoài Minh: "Anh cảm thấy người này giống ai?"

Phương Hoài Minh nhận lấy, đeo mắt kính lên nhìn kỹ, thần sắc cũng dần dần nghiêm túc.

"Có phải rất giống Tử Chương hay không?" Quách Tử Hoa không nhịn được mở miệng hỏi.

Phương Hoài Minh không trả lời, nhưng  biểu tình của y đã nói rõ hết thảy,  mím môi hỏi Quách Tử Hoa: "Đây là hình chú lúc còn trẻ?"

Quách Tử Hoa nghiêm mặt gật đầu.

Phương Hoài Minh có chút không đành lòng, đưa tay cầm lấy tay Quách Tử Hoa, nói: "Nếu như trong lòng em có nghi ngờ, không ngại thì có thể gọi điện hỏi ba."

"Không, không được." Quách Tử Hoa từ chối rất kiên quyết, ngược lại bắt lấy tay Phương Hoài Minh, ánh mắt có chút gấp thiết."Hoài Minh, không thể nói, chuyện này tuyệt đối không thể đi hỏi ba em, còn có chút chuyện... Còn có chút chuyện em bây giờ không có biện pháp nói cho anh biết, bởi vì ngay cả chính em cũng không xác định, nếu như những gì em đoán là thật, vậy thì nhà chúng ta nhất định sẽ đại loạn."

Phương Hoài Minh không nghĩ tới chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy,  lòng bàn tay của Quách Tử Hoa lạnh như băng, tay cô run run lần nữa cầm điện thoại di động lên, màn hình phát sáng lên, tấm hình kia lần nữa xuất hiện ở trước mắt.

Quách Tử Hoa nhìn người trong hình, lần này cũng không phải nhìn Quách Dực mà là nhìn người đàn ông khác đứng ở bên người Quách Dực. Y nhìn so với Quách Dực còn nhỏ hơn, rất thanh tú, không cao, nhất là khi đứng ở bên cạnh Quách Dực càng thon nhỏ, có điều người đó ưỡn sống lưng thẳng tắp, so với Quách Dực nghiêng nghiêng ngả ngả, đứng như không đứng, y nhìn qua đặc biệt có tinh thần, cả người đều là tinh thần phấn chấn bồng bột.

" Thanh ca..."

Thời điểm Phương Hoài Minh lần đầu tiên nghe thấy Quách Tử Hoa kêu cái tên này là khi cô vừa mới giao Quách Tiểu Niên cho chú Quách Dực, trên đường về, Quách Tử Hoa đưa lưng về phía y, mặt hướng tới bầu trời ngoài cửa sổ, thấp giọng nói một câu: "Thanh ca, em để Tiểu Niên bên cạnh ông ấy, anh đừng lo lắng..."

Đây là lần thứ hai, lần này Quách Tử Hoa không thể khống chế tốt ưu tư, che miệng khóc không thở được.

Phương Hoài Minh chỉ có thể đem người ôm thật chặt vào trong ngực, cái gì cũng không hỏi, không nói câu nào.

*

Trương Kỳ ở bệnh viện  hai ngày, ban đầu cảm giác còn rất tốt, không lo ăn uống, không lạnh không đói, nhưng người này nếu có thể nhàn trong lòng thì cũng sẽ không chọc thành nhiều tai họa như vậy.

Ngày thứ ba, lúc y tá truyền nước biển cho cậu ta, Trương Kỳ nhân cơ hội liền hỏi: "Chị y tá, em bây giờ đang truyền cái gì thế? Em thấy thân thể em chẳng có việc gì, tại sao còn muốn truyền nữa? Chị có thể hỏi bác sĩ giúp em không, em lúc nào có thể xuất viện?"

Thật ra thì tình huống của Trương Kỳ căn bản không cần nằm viện truyền nước biển, y tá cũng không hiểu tại sao bệnh viện muốn an bài như vậy, nhưng điều này hiển nhiên không phải chuyện nàng cần bận tâm, vào lúc này Trương Kỳ hỏi, nàng cũng chỉ có thể cười nói: "Cái này tôi cũng không biết, chờ bác sĩ tới, chính cậu tự hỏi bác sĩ đi."

Trương Kỳ cau mày, nói: "Vậy chị gọi bác sĩ tới cho em, có thể không chị?"

"Được rồi, tôi giúp cậu nói với bác sĩ."

"Cám ơn!"

Trương Kỳ rạng rỡ cười một tiếng, mặc dù trên mặt còn có vết thương có điều gương mặt này của cậu ta vẫn rất có ảnh hưởng, y tá đỏ mặt, cúi đầu chạy chậm ra ngoài.

Trương Kỳ nhẫn nhịn chờ, đợi gần nửa giờ bác sĩ rốt cuộc mới tới.

"Bác sĩ, tôi có thể xuất viện không"

Thầy thuốc kia ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, nói hai chữ: "Có thể."

Trương Kỳ sửng sốt một chút, hiển nhiên không nghĩ tới chuyện lại chỉ đơn giản như vậy. Bác sĩ vẫy tay với y tá đứng một bên, nói: "Mang cậu ấy đi kết toán tiền viện."

Nói xong lại nói với Trương Kỳ: "Kết toán tiền xong ngày mai cậu có thể xuất viện rồi. "

"Cái gì? Tôi... Tôi không có tiền, Quách... Anh tôi  không giúp tôi trả sao?"

"Không có."

Trương Kỳ tức giận: "Anh ta tại sao lại có thể như vậy! Tôi... Tôi không có tiền, các người tìm anh tôi đi, đi đi."

"Anh cậu ở nơi nào, cậu gọi điện thoại để cho anh cậu tới, trả tiền là cậu có thể đi."

Trương Kỳ cầm điện thoại trên tủ ở đầu giường, chuẩn bị gọi cho Quách Tĩnh Tĩnh, nhưng cậu ta bỗng nhiên không nhớ nổi số điện thoại của Quách Tĩnh Tĩnh. Ngày đó trong cơn tức giận, cậu ta đã xóa toàn bộ số của Trương Quốc Phú, Quách Tĩnh Tĩnh, chính cậu ta lại không thể nhớ số, bây giờ ngay cả khi có điện thoại di động cũng không biết phải gọi cho người nào.

"Làm sao lại không gọi?" Bác sĩ lên tiếng hỏi.

"Tôi... Tôi quên mất số anh tôi rồi, nếu không tôi bây giờ đi tìm anh ta, để anh ấy đưa tiền viện tới."

"Không được, bệnh viện không quy tắc này."

"Tôi cũng không phải là không trả!" Trương Kỳ bị chọc tức, rút ống chích đứng lên gào lên, "Tôi nói tôi tìm anh tôi để anh ta đưa tiền tới, chút tiền như thế chẳng lẽ tôi thèm quỵt nợ các người sao?!"

Bác sĩ mặt không cảm xúc như cũ: "Không được, cậu còn tranh cãi vô lí như thế nữa, chúng tôi sẽ báo cảnh sát."

"Các người!" Trương Kỳ  tức giận tới nỗi không nói nên lời.

"Không muốn chúng tôi báo cảnh sát thì cậu có thể ở đây chờ anh cậu tới, bệnh viện chúng tôi đối với việc này không có yêu cầu đặc thù, đến lúc đó để anh cậu trả tiền đầy đủ là được."

Bác sĩ nói xong, xoay người rời đi. Trương Kỳ dẫu sao từ nước ngoài trở về cũng không có nghe ra lời này có vấn đề gì, chỉ coi đây bệnh viện lừa bịp người khác, rõ ràng chính là muốn thừa dịp cháy nhà hôi của, nếu không làm sao người vào ở còn không cho đi.

Trương Kỳ ồn ào một trận một trận, bác sĩ trở về phòng làm việc gọi điện thoại, báo cáo việc làm của Trương Kỳ.

Lúc Hạ Phạm Hành nhận được tin tức thì hắn đang ở nhà Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Tĩnh Tĩnh cũng đang nói với Trương Thanh về chuyện Trương Kỳ.

Mặc kệ Trương Kỳ vài ngày như vậy thì cũng không thể nào một mực quẳng cậu ta ở trong bệnh viện, hơn nữa mấy ngày nay Trương Quốc Phú hỏi lặp đi lặp lại Trương Thanh mấy lần. Trương Quốc Phú cuống cuồng, Trương Thị không nói cũng không có nghĩa là bà cũng không gấp. Quách Tĩnh Tĩnh không quen nói dối, lại sợ nói ra sự thật rồi sẽ khiến hai ông bà khổ sở, suy nghĩ một chút vẫn là quyết định trước đem chuyện này nói cho Trương Thanh.

"Con nói Trương Kỳ học người ta đi ra ngoài bán thân?" Trương Thanh  giật mình, "Bây giờ... Bây giờ ngay cả đàn ông cũng có thể đi bán thân á?" Quách Tĩnh Tĩnh cũng không biết chuyện này nên giải thích thế nào, cậu đối với những thứ này cũng không phải là quá hiểu biết.

"Chú Trương, thời đại bây giờ không giống như trước đây, ranh giới cuối cùng của con người lại lần nữa bị hạ thấp rồi." Hạ Phạm Hành trả lời coi như kín đáo.

Trương Thanh hồi lâu không lên tiếng, cách một lúc lâu mới nói: "Ở mấy ngày cũng được đi, cũng không thể mãi giữ nó trong viện được, hơn nữa Trương Kỳ cũng không phải người ngu, nó sẽ phát hiện vấn đề, chuyện này vẫn phải nói cho ông nội bà nội con, mặc dù làm như vậy đối với bọn họ có tổn thương không nhỏ, nhưng nếu cứ mặc Trương Kỳ kiêu căng như vậy thì sớm muộn bản thân nó cũng sẽ bị hủy hoại thôi, đến lúc đó, chỉ sợ càng làm đau lòng hai ông bà."

Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, cách một hồi rồi nói: "Vậy con ngày mai đi bệnh viện đón cậu ta về."

" Ừ, " Trương Thanh gật đầu, "Phạm Hành, cậu đi với A  Tĩnh đi, nếu không tôi không yên tâm. Bà nội bên kia để ba nói cho, bà con tính tình mạnh mẽ hơn, loại chuyện này ba đi nói với bà còn được."

"Con biết rồi, ba."

"Chú Trương, chú yên tâm."

Trương Thanh thở dài, nhìn Hạ Phạm Hành nói: "Khổ cực cậu rồi, Phạm Hành, khoảng thời gian này bởi vì chuyện nhà chúng tôi mà thật sự đã mang đến cho cậu không ít phiền toái."

Hạ Phạm Hành cười một tiếng: "Chú Trương, người một nhà không nói hai lời."

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn hắn, mặt hơi đỏ lên.

______________________________________

(*) nguyên văn là 抢 có những nghĩa sau:

✚[qiāng] Hán Việt: THƯƠNG

1. va; đập

2. ngược; đối ngược; trái

✚ [qiǎng] Hán Việt: THƯỞNG, THẢNG, SẢNG

1. cướp; cướp đoạt; giành giật

2. tranh đua; tranh giành

3. gấp gáp; đột xuất; gấp

4. tróc; lột; mài; miết; chà; cạ; cạo

nhưng là do tác giả viết sai, ý của tác giả muốn nói đến súng 枪