Nhà Có Chính Thê

Chương 169: Dỗ vợ



"Sao rồi? Còn chưa tìm được à?"

Trương Quốc Phú nhìn vẻ mặt nặng nề của Trương Thị mà hỏi, Trương Thị ngẩng đầu nhìn lão, khẽ lắc đầu một cái.

Trương Quốc Phú vỗ bàn: "Nó còn có mặt mũi trở về sao? Chân Kỳ Kỳ cũng què rồi, nó không biết xấu hổ à?"

Trương Thị hiếm thấy không phản lại, đi tới ngồi xuống bên ghế đẩu, vẻ mặt mệt nhọc quá độ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thần sắc mờ nhạt.

Trương Quốc Phú tới tới lui lui, chỉ Trương Thị nói: "Bà mau gọi điện thoại cho Trương Thanh, gọi nó về đây ngay cho tôi, để nó về tìm ra A Tĩnh cho bằng được, tôi muốn hỏi nó xem Kỳ Kỳ đã làm gì nó mà nó phải đánh người đến nông nỗi như thế? Ngay cả chân cũng bị đánh cho què, đứa bé kia năm nay còn chưa tới hai mươi nữa, nếu sau này không thể đi đứng bình thường được nữa vậy thì cả đời nó coi như xong rồi."

Trương Quốc Phú tức giận đến đỏ bừng mặt,  lải nhải một trận, làm bà điếc cả tai. Bà không tin chuyện giống Trương Kỳ nói, Quách Tĩnh Tĩnh thấy chết mà không cứu, vì bảo vệ tính mạng mà trơ mắt nhìn người ngoài cắt đứt chân cậu ta, nhưng mà đã qua chừng mười ngày rồi mà Quách Tĩnh Tĩnh còn chưa trở lại, điện thoại cũng không ai nghe máy, ngay cả nhà cũng không về.

Trương Thị không muốn tiếp lời Trương Quốc Phú thật ra thì còn có một lí do. Trương Kỳ nói Quách Tĩnh Tĩnh cùng Hạ Phạm Hành yêu nhau, hai người đàn ông ở chung một chỗ, Quách Tĩnh Tĩnh vì tiền nên cái gì cũng muốn làm. Trong lòng Trương Thị biết Quách Tĩnh Tĩnh không phải là loại người  vì tiền, nhưng mà hai người kia ở chung một chỗ, bà theo bản năng vẫn tin tưởng, bà không ngốc, đã sớm nhìn ra hai người không được bình thường cho lắm, chẳng qua là mỗi lần bà có lòng dò xét thì câu trả lời của Hạ Phạm Hành đều không lộ chút sơ hở nào, ôm một chút xíu hy vọng như vậy, bà một mực nói với bản thân rằng không thể nào, nhưng hôm nay dường như bà không thể không tin rồi. 

Trong lòng Trương Thị vô cùng khổ sở, cơ hồ đêm đêm không thể chợp mắt. Bà muốn tìm Quách Tĩnh Tĩnh, muốn hỏi cậu một chút: A Tĩnh, con không phải là vì tiền, vậy con lại vì cái gì mà lại ở bên Hạ Phạm Hành?

Chỉ tiếc là tìm không ra người, bà mỗi ngày đều đi tới ngôi nhà gạch đỏ một chuyến, bà có chìa khóa của nhà, là do Trương Thanh cho, có điều bà mở cửa đi vào thì trong phòng căn bản lại không có dấu hiệu có người trở về. Từ ngày Trương Kỳ xảy ra chuyện trở đi, Quách Tĩnh Tĩnh liền không trở lại nữa.

Trương Kỳ nói, Quách Tĩnh Tĩnh không biết xấu hổ, chạy theo Hạ Phạm Hành rồi, Trương Thị làm sao cũng không tin, vẫn là mỗi ngày đều đến xem, mỗi ngày đều tới.

Bên tai Trương Quốc Phú nói gì đã dần trở nên mơ hồ, Trương Thị bắt đầu cân nhắc, có phải nên gọi điện cho Trương Thanh rồi hay không, nhưng mà gọi rồi thì muốn nói gì đây? Nói cho Trương Thanh biết, Quách Tĩnh Tĩnh cùng với một người đàn ông yêu nhau rồi sao? Trương Thị  quả thực không thể nói ra khỏi miệng được.

"... Bà có gọi hay không?" Trương Quốc Phú đi tới trước mặt Trương Thị, vênh váo chỉ tay vào bà, "Bà không gọi thì tôi gọi! Có gọi hay không?"

Trương Thị giương mắt nhìn lão rồi đi tới điện thoại cố định ở phía trước, do dự một hồi rồi vẫn gọi điện thoại cho Trương Thanh. Nhưng điện thoại gọi đi lại không gọi được, không kêu một tiếng chuông nào, chỉ có đường dây bận.

"Chuyện gì xảy ra thế?"

Trương Quốc Phú nhíu mày hỏi Trương Thị.

Trương Thị cầm điện thoại, bỗng nhiên quay đầu nhìn Trương Quốc Phú hỏi: "Quốc Phú, ông nói xem A Thanh cùng Tĩnh Tĩnh có phải đã đi theo người nhà thật của mình rồi hay không? Có phải sẽ không trở lại nữa hay không?"

"Sao không thể chứ? Hoàn toàn có khả năng này! Bà xem bà đi, nuôi chúng nó nhiều năm như vậy cuối cùng nuôi được cái gì đây? Chính là bọn vong ân phụ nghĩa mà!"

Trương Quốc Phú càng nói như vậy, trong lòng Trương Thị càng khó chịu. Điện thoại từ trong tay bà rơi xuống, đập lên trên khay trà bằng thủy tinh, phát ra tiếng vang thanh thúy. Sắc mặt Trương Thị đích trở nên trắng bệch, Trương Quốc Phú nhìn thấy lúc này mới ngừng miệng, nhìn Trương Thị, khóe miệng cứng ngắc lại khó coi.

Ngoài cửa truyền tới tiếng của Trương Kỳ, Trương Quốc Phú còn cho là mình nghe nhầm. Lão đi tới cửa nhìn một cái, quả nhiên là Trương Kỳ đang ngồi trên xe lăn, người gầy như que củi, Yamada Edako đẩy cậu ta, trên tay tài xế sau lưng còn cầm hai rương hành lý lớn.

Trương Quốc Phú quay đầu, nhìn Trương Thị ở phía sau một lần rồi bước ra ngưỡng cửa hỏi: "Chuyện gì xảy ra thế? Các con đây là..." Yamada Edako khom người với Trương Quốc Phú, Trương Kỳ tức đỏ mặt, nói với Trương Quốc Phú: "Ông nội, bọn họ quả thực thật là quá đáng mà!"

Bất kể như thế nào thì vẫn chuyển hành lý vào trong trước, để cho người vào phòng đã. Trương Quốc Phú cho Trương Kỳ một túi nước nóng, để cho cậu ta đắp ở trên đùi, lúc này mới hỏi Yamada Edako.

"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Lúc trước không phải nói không muốn về đây ở mà muốn ở lại Thượng Hải sao?"

Yamada Edako cúi đầu, thần sắc tiều tụy nói: "Ba, hết thảy đều là do Edako  sai."

"Đừng nhận lỗi nữa,  rốt cuộc có chuyện gì?" Trương Quốc Phú gấp tới nỗi không chịu được, Yamada Edako lại cúi đầu không đáp lời.

Trương Kỳ liền nói: "Ông nội, chuyện này không trách chúng con, đều do người trong nước tư chất quá kém, chỉ vì mỗi chuyện phá đảo mà công nhân trong xưởng tập thể đình công, còn có người làm cái gì mà biểu tình thị uy. Ngoài cửa công ty của ba con ngày nào cũng có người gây chuyện, còn có bám theo đến nhà làm loạn, ba sợ con và mẹ xảy ra chuyện nên để cho chúng con tới nhà ông nội ở. Mấy ngày trước mẹ con còn bị người ta ức hiếp, người Nhật Bản thì sao chứ? Đã bao nhiêu năm rồi mà cứ nhớ mãi không tha, cũng không biết là ai..."

Trương Kỳ lời còn chưa dứt, Yamada Edako đã nhíu mày, lắc đầu với cậu ta. Đặt ở lúc trước, Trương Kỳ khẳng định sống chết cũng phải nói cho xong, có điêì lần này cậu ta lại nghe lời ngậm miệng lại.

Sắc mặt Trương Quốc Phú có chút nặng nề. Người già cùng thế hệ với họ cũng yêu nước, trong đầu đều là tư tưởng  "không có Mao chủ tịch thì cũng không có Trung quốc  mới", đối với người Nhật Bản dĩ nhiên cũng không thích,  nhưng hôm nay Yamada Edako sinh cháu trai cho Trương gia bọn họ, lão cũng không muốn nói gì, nhưng chuyện lãnh thổ là đại sự quốc gia, đến trong miệng Trương Kỳ lại trở thành chuyện hư hỏng, Trương Quốc Phú nhất thời cũng không tiếp lời.

Trương Quốc Phú không nói lời nào, Trương Thị hỏi: "Vậy hai người tại sao lại trở lại, Vu Hà đâu? Nó làm sao lại không về? Dù sao cũng cuối năm rồi, phải được nghỉ tết rồi chứ?"

Yamada Edako liếc nhìn Trương Thị, gật đầu nói: "Vu Hà là Tổng giám đốc công ty, làm sao có thể bỏ công ty không để ý chứ vào thời điểm này chứ? Đây là hành vi cực kỳ không có trách nhiệm, huống chi loại làm loạn nhỏ này mấy ngày cũng sẽ qua thôi. Vu Hà là một người đàn ông, là người đứng đầu của gia đình, anh ấy phải có trách nhiệm, ở lại xử lý chuyện này, đây là vinh dự mà cha con để lại cho anh ấy.  Vinh dự lớn như thế nào thì nguy hiểm phải gánh vác cũng sẽ lớn thế ấy."

"Cô nói nhẹ nhàng quá, " Trương Thị giọng bất thiện, "Nếu quả thật chỉ là làm loạn nhỏ thì có cần phải đưa cô cùng Kỳ Kỳ tới tị nạn sao? Đừng tưởng rằng bà già tôi hai mắt mù rồi nên cái gì cũng không hiểu. Các người năm đó không thừa nhận chuyện Nam Kinh kia, người Nam Kinh đã làm cái gì chứ? Trên báo người ta viết đầy kia kìa. Cô thì chạy nhanh gớm, để chồng mình ở lại một mình đối mặt, đây chính là vinh dự nhà các người sao?"

Yamada Edako mím môi: "Mẹ, xin mẹ đừng già mồm át lẽ phải, tận lực thay đổi sự thật. Con sở dĩ ở lại không trở về nước chính là hy vọng có thể cùng Vu Hà đối mặt. Chúng con là vợ chồng, tình yêu của con dành cho Vu Hà một chút cũng không ít hơn so với mẹ, như vậy đi, khoảng thời gian này quấy rầy mẹ rồi, hy vọng chúng ta cũng có thể trở thành hậu thuẫn cho Vu Hà, không cần lại tăng thêm phiền não cho anh ấy nữa."

Yamada Edako khom người với Trương Thị một cái. Thái độ như vậy của cô ta, nhìn bề ngoài thì tưởng là Trương Thị trên thế thượng phong, nhưng trên thực tế thì trong lời nói của Yamada Edako có hàm ý, từng câu chỉ trích Trương Thị.

Yamada Edako đưa Trương Kỳ trở về trong nhà thu thập quần áo, Trương Kỳ dùng tiếng Nhật cùng Yamada Edako hàn huyên.

"Mẹ, vừa nãy mẹ nói chuyện với bà như thế, không sao chứ?"

"Không có, Kỳ Kỳ, trước kia mẹ vẫn cho là chỉ cần mẹ chịu nhượng bộ thì bà ấy sẽ thay đổi cách nhìn về mẹ, bây giờ nhìn lại thì người sai từ đầu mới là bà ấy, là bà ấy hồ đồ ngu xuẩn, tứ ý tự do phóng khoáng, lợi dụng thân phận  trưởng bối mà uy hiếp ba con, đã như vậy thì mẹ cũng chẳng việc gì phải nhẫn nhịn nữa."

"Nhưng  mà ba sẽ không tức giận chứ?"

Yamada Edako đứng dậy, đi tới ngồi xuống bên người Trương Kỳ, sờ lên chân cậu ta.

"Sẽ không đâu, mẹ sẽ không nghênh chiến trực tiếp, muốn đối phó bà ấy thì phải lấy lui làm tiến. Kỳ Kỳ, là con trai của con nuôi bà ấy hại con thành như vậy, bọn họ đều có tội, đã phạm tội thì trả giá thật lớn, có biết chưa?"

Trương Kỳ cúi đầu nhìn chân mình một chút, ánh mắt trở nê hung ác ngang ngược.

"Con biết rồi mẹ."

Yamada Edako cười một tiếng, đưa tay thương tiếc vuốt ve gò má Trương Kỳ.

"Kỳ Kỳ, con yên tâm, chờ con dưỡng thương tốt rồi mẹ sẽ mời bác sĩ phục hồi chức năng tốt nhất, nhất định sẽ để con thuận lợi đứng lên, đến lúc đó chúng ta một nhà ba người trở về Nhật Bản, không bao giờ tới Trung Quốc nữa."

" Dạ, " Trương Kỳ dựa vào trong ngực Yamada Edako, "Con cám ơn mẹ."



Tiến trình chữa trị của Quách Dực đã tiến hành được gần một tháng, bởi vì  thân phận đặc thù của ông nên phòng bệnh mà bệnh viện an bài cho cũng không phải là phòng bệnh bình thường, đến gần phía sau bệnh viện phía sau có một hàng dương phòng (*) kiểu xưa, có thể vào ở nơi này thân phận cũng không bình thường, tỷ như Quách Dực như vậy.

(*) Dương phòng: một từ Trung Quốc để chỉ những ngôi nhà theo kiểu Âu, Mỹ, có cách trang trí theo kiểu phương Tây riêng biệt. Nó là một ngôi nhà biệt lập hoặc song lập, biệt thự với phòng khách, phòng ăn, một số phòng tắm,...

Dương phòng kiểu cũ có lịch sử lâu đời, bên ngoài có mấy cây đại thụ che trời cao vút, vách tường, bệ cửa sổ nhìn cũ kỹ, cái này cũng là chỗ có giá trị của nó, bệnh viện đã giữ lại được phần lớn diện mạo của nó, chẳng qua chỉ tu sửa lại những chỗ hư hỏng một lần, mỗi một cái bàn cái ghế trong phòng đều có sự thưởng thức tuyệt đối và giá trị riêng, trong phòng ngoài phòng khắp nơi lộ ra một loại cảm giác phục cổ phong tình, hơn nữa còn có cửa riêng sân riêng, có thể đảm bảo sự riêng tư cho bất kỳ ai tới nơi này ở.

Mỗi ngày đúng giờ đã định đều có bác sĩ tới làm kiểm tra cặn kẽ cho Quách Dực, hai người hộ công (**) hai mươi bốn giờ tùy thời phục vụ, mấy ngày liên tiếp thường ba bữa ăn đều có người đặc biệt đưa tới, còn có một bà già phụ trách vệ sinh, giúp giặt quần áo quét sân.

(**) hộ công: Giúp việc chăm sóc người già

Quách Dực không nói chuyện của mình cho người nhà, trừ Quách Tử Hoa ra bên người ông cũng chỉ có Quách Tử Chương cùng Trương Thanh.

Trương Thanh ôm đồm tất cả công việc của hộ công, hai người đó cơ hồ trở thành vậy trưng bày, hoặc là vào lúc một mình Trương Thanh làm không xuể mới để cho bọn họ tới phụ một tay, Trương Thanh bây giờ bồi ăn bồi ngủ bồi nói chuyện phiếm, chỉ cần y có thể làm thì đều sẽ làm.

"Hôm nay cũng không có gì khác, vẫn liên quan tới vấn đề lãnh thổ, tranh luận lâu như vậy rồi, còn có người nói muốn đánh giặc cơ, A Dực, anh xem có thể đánh thật không? "

Trương Thanh vứt báo đã đọc xong sang một bên, quay đầu nhìn về phía Quách Dực đang nằm ở trên giường, trên dưới đều cắm ống chích.

Quách Dực cả người gầy. Đi một vòng lớn, gò má lõm xuống rất nhiều, bởi vì trị liệu bằng hóa học mà tóc rụng hết, lông mày cũng biến thành cực kỳ thưa thớt, Trương Thanh thật sự phải mua mũ cho ông đội vào.

Quách Dực nằm ở trên giường nghe Trương Thanh hỏi mình, vòng vo đảo tròng mắt rồi nháy mắt hai cái.

"Đúng không? Em cũng cảm thấy không đánh nổi, quốc gia chúng ta vốn dĩ không chủ trương dùng đến sức mạnh quân sự, nói trắng ra là muốn chuyện lớn hóa thành chuyện bé, chuyện bé hóa thành không, làm sao có thể đánh chứ."

Quách Dực giật giật khóe miệng, tựa hồ là đang thấy buồn cười.

Trương Thanh hừ hừ: "Anh có phải muốn nói em rất am hiểu tình thế có đúng không?"

Quách Dực nháy mắt một cái.

"Đương nhiên rồi." Trương Thanh mặt đầy đắc ý.

Quách Dực không thể nói chuyện, nháy mắt một cái bày tỏ khẳng định, nháy mắt hai cái bày tỏ phủ định, nhìn Trương Thanh bị mình dụ tới gò má ửng hồng, trong lòng Quách Dực cũng đắc ý.

—— nhìn đi, ông đây coi như không thể nói chuyện thì vẫn có thể dỗ vợ như thường thôi.

□ tác giả lời ong tiếng ve: