Nhà Có Chính Thê

Chương 192: Quách Bình tới



Trương Thanh tiễn con trai ra cửa xong lại đi tới phòng ngủ nhìn Quách Dực. Quách Dực còn chưa tỉnh dậy, lâu như vậy rồi nhưng hiếm thấy có lần ông ngủ được an giấc. Trương Thanh không muốn quấy rầy ông, rón rén đóng kỹ cửa phòng lại rồi đi tới phòng khách dùng máy tính tra cứu công thức nấu ăn.

"Hôm nay làm cái gì đây..."

Thật ra, coi như Quách Dực có thể ăn uống được thì lúc đầu cũng chỉ có thể ăn chút cháo trắng nấu nhừ mà thôi, những món canh, cháo này không biết lúc nào mới có tác dụng. Trương Thanh sở dĩ dụng công như vậy một phần lớn cũng là vì Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh mặc dù ngoài miệng không nói ra nhưng y là một người ba, làm sao có thể một chút cũng không nhìn ra chứ?

Quách Tĩnh Tĩnh lo lắng cho Hạ Phạm Hành, ngay cả việc tối thiểu là gọi điện thoại cũng không làm được. Lúc Quách Tĩnh Tĩnh mới tới gầy thành như vậy, Trương Thanh nhìn cũng đau lòng, dầu gì cũng tìm một cái cớ để thúc giục cậu ăn nhiều một chút, Trương Thanh đương nhiên càng hăng hái.

"A, cái này hay này, canh cá diếc nấu cùng quả nhãn và cẩu kỷ, A Tĩnh thích ăn cá, vậy làm cái này đi."

Tìm được công thức nấu ăn mà bản thân hài lòng rồi, Trương Thanh mở video ra, tỉ mỉ nhìn từng bước người khác làm món ăn, thuận tiện còn lấy quyển sổ ra ghi nhớ mấy chỗ quan trọng. Trương Thanh cuối cùng cũng có chút lòng tin, đứng dậy đi vào phòng bếp bận rộn nấu ăn.

Ngay khi y gần như làm xong tất cả rồi, để lửa nhỏ để chậm rãi hầm canh thì chuông cửa reo.

"Ơ? Hai anh em nó sao hôm nay lại trở về sớm như vậy?"

Trương Thanh xoa xoa tay, không nghi ngờ đi mở cửa, ai biết được vừa khi nhìn thấy người đứng ở cửa, sắc mặt của Trương Thanh trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ này là ác mộng cả đời của Trương Thanh.

Người đến là một đôi anh em sinh đôi, hai người đứng ở cạnh nhau trông giống nhau tám phần, chẳng qua khí chất lại hoàn toàn không giống nhau. Vị đang đứng ở trước mặt này ở giữa trán lộ ra khí chất tàn nhẫn thô bạo, nhất là khi nhìn thấy Trương Thanh càng lộ rõ vẻ muốn giết người.

"Mày còn chưa chết sao!" Người vừa tới lên tiếng, từng chữ từng chữ một như là cắn răng nghiến lợi mà nói ra, "Mày vẫn còn sống!"

Gương mặt của Trương Thanh hết sức phờ phạc còn tay y đang run lên từng hồi. Y nhìn người trước mặt, con ngươi mở to vô cùng. Khi người đó tiến tới gần y, y không nhịn được mà lui về phía sau mấy bước.

"Trốn à? Mày muốn trốn đi đâu!"

Người đến mấy bước nhảy vào cửa, đưa tay bóp cổ Trương Thanh, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

"Quách... Bình... Buông tay ra, buông tôi... ra."

Mặt Trương Thanh trở nên đỏ bừng, thanh âm hoàn toàn mất đi nguyên sắc. Y dùng sức kéo cánh tay của Quách Bình ra, nhưng y làm sao có thể là đối thủ của Quách Bình chứ. Quách Bình cao không khác Quách Dực là bao, vóc người to con, cái thân hình nhỏ gầy của Trương Thanh đứng trước mặt ông ta căn bản là không đủ nhìn.

"Quách Bình!" Trương Thanh còn đang giãy giụa, y nhìn Quách Bình, trong mắt đều là oán hận cùng sợ hãi.

"Anh hai, anh buông tay đi, A Dực còn đang ở bên trong, anh không thể giết cậu ta ở chỗ này được." Người đi theo Quách Bình là Quách An liền vội vàng tiến lên ngăn cản. Quách Bình cùng Quách An là sinh đôi nhưng tính cách hai người lại không giống nhau. Quách Bình có chủ kiến, tính cách cường thế, khi làm việc thủ đoạn cương quyết, còn Quách An từ nhỏ chính là cái đuôi theo sau Quách Bình, Quách Bình đi chỗ nào thì ông ta đi chỗ đó, Quách Bình bảo ông ta làm gì thì ông ta cũng sẽ làm, hầu như có thể coi là người hầu của Quách Bình.

Giống vậy, Quách An là người hiểu rõ Quách Bình nhất. Ông ta biết Quách Bình thật sự muốn giết Trương Thanh, nhưng giết ở nơi này không được, nếu để cho Quách Dực biết Quách Bình giết Trương Thanh, vậy coi như sẽ xảy ra đại loạn mất.