Nhà Có Chính Thê

Chương 244: Gặp Lại Mộc Vĩ





“Đại Vĩ,  thêm một quả trứng chần nước sôigiúp tôi với.”
“Ai, được, cứ ngồi đi, một hồi nữa tôi lấy thêm cho anh.

Vợ ơi, thêm một trứng chần nước sôi đi!” Mộc Vĩ bận bịu đảo muỗng, thả mì, quay đầu nhìn về phía vợ mình ở trong phòng bếp kêu một tiếng.
“Ừ!” có tiếng phụ nữ đáp lại vọng từ phòng bếp.
Cảm giác có người đến gần, Mộc Vĩ cười ha hả ngẩng đầu hỏi: “Quý khách ăn gì nào? Chúng tôi có mì xào, mì sợi, mì Sơn Tây...” Mộc Vĩ còn chưa dứt lời đã nhìn thấy người đến là ai, nuốt nước bọt ực một tiếng, muỗng canh rơi vào trong nồi, canh nóng văng lên khiến gã phải hít một hơi.
“Anh...!Anh...”
Quách Dực nhìn gương mặt của Mộc Vĩ.

Vừa rồi nhìn nửa bên mặt ông còn chưa phát hiện nửa gương mặt của gã đã bị hủy, hẳn là bị lửa đốt nên phần da biến thành đỏ ửng nhăn nheo, nhưng trông không dữ tợn lắm, bởi vì vẻ ngoài của Mộc Vĩ rất hiền lành, rất thân thiết.
Quách Dực cứ như vậy hơi nghiêng đầu nhìn mặt Mộc Vĩ, tâm tình ở trong mắt không nói rõ được là như thế nào, nặng trĩu, giống như là có dòng nước ngầm đang trào động.
Mộc Vĩ lùi bước chân muốn chạy, Quách Dực lại kịp thời nắm chặt lấy cổ tay gã.
“Vợ anh vẫn còn ở trong bếp, anh muốn bỏ lại vợ mình mà chạy trốn sao?” Quách Dực cười nhạt, khóe miệng gương lên giống như một lưỡi hái sắc bén.

“Có điều nếu anh thật sự làm như vậy tôi cũng thấy đó là chuyện đương nhiên, dẫu sao thứ người như anh...”
Quách Dực nói đến đây thì không nói tiếp nữa, chỉ lắc đầu một cái, khinh bỉ cực độ.
Mặt Mộc Vĩ hết đỏ rồi lại xanh, tái mét, dần dần gã cũng thôi giãy giụa, cúi đầu buồn bực nói: “Anh muốn thế nào?” Quách Dực không lên tiếng, chỉ buông lỏng tay, đi qua một chỗ gần Mộc Vĩ mà ngồi xuống, bình tĩnh nói một câu: “Ông chủ, cho hai chén mì Sơn Tây.”
Thiếu niên ngồi xuống theo Quách Dực, đang móc điện thoại di động chuẩn bị quay video thoáng sửng sốt một chút, ngẩng đầu không hiểu nhìn Quách Dực.
Mộc Vĩ nhìn Quách Dực mấy lần, sau khi chắc chắn rằng ông thật sự chỉ muốn gọi mì mới đáp một tiếng, xoay người tiếp tục làm việc.
Mì chín rất nhanh, sau khi thả mì vào nồi chưa tới mấy phút đã chín.

Mộc Vĩ chuẩn bị mì SơnTây cho bọn họ xong thì xoay người hỏi một câu: “Có cần rau thơm cùng hành không?”
Quách Dực trả lời: “Hành thôi, không cần rau thơm.”
Thiếu niên cũng trả lời: “Con không kén ăn, đều được cả.”
Mộc Vĩ nhấp mím môi, bưng mì tới giúp bọn họ, một chén trên mì vắt là đống hành lá cắt nhỏ, một chén có cả hành lá cắt nhỏ và rau thơm.


Thiếu niên ngửi mùi thơm, thật không tệ, chắc chắn mùi vị rất được, nhưng cậu chàng lại không động đũa mà ngẩng đầu nhìn Quách Dực, tiến tới nhỏ giọng hỏi: “Chú nói ông ấy có hạ độc không?”
Quách Dực không trả lời lại mà cứ nhìn chén mì kia, tiếp đó cầm đũa lên ăn một miếng, sau đó ngẩng đầu nói với thiếu niên.

“Mùi vị không tệ.” 
“Thật ạ?”
Thiếu niên nuốt một ngụm nước miếng, không kịp chờ đợi cũng nếm thử một miếng, tiếp đó giơ ngón tay cái lên với Quách Dực.
“Thật không tồi, ăn ngon lắm! Đây là một trong những món mì ngon nhất con ăn đấy!”
Quách Dực không ăn tiếp miếng thứ hai, chỉ nhìn thiếu niên rồi hỏi: “Thật sự ngon như vậy à?”
“Đương nhiên rồi, con đã ăn hết mọi phố lớn ngõ nhỏ ở Tế Nam rồi đó nha!”
Thiếu niên vui sướng ăn mì, Quách Dực cứ như vậy nhìn cậu ăn.

Ăn xong chén mì của mình rồi, thiếu niên hình như còn ăn chưa no, Quách Dực liền đẩy bát mì của mình tới.
Thiếu niên ngại ngùng đỏ mặt.
“Lúc dậy thì con sẽ ăn hơi nhiều, ” nói xong cậu lại nhìn Quách Dực, “Chú không ăn sao?”
Quách Dực lắc đầu: “Chú có hơi say xe, không ăn được, con ăn đi.”
“Như vậy à? Vậy con không khách sáo nữa nha.”
Cậu bưng chén mì của Quách Dực qua, tiếp tục vùi đầu ăn.

Chờ lúc ăn xong rồi, thiếu niên mới phản ứng được, tại sao bản thân lại đi ăn đồ mà người khác ăn qua rồi cơ chứ? Sau đó nghĩ lại thì thấy hình như cũng không có gì to tát cả.
Thiếu niên ăn xong mì sợi rồi vẫn thấy Quách Dực bất động, cậu cũng chỉ có thể ngồi im cùng.

Người trong tiệm càng ngày càng ít, thiếu niên cũng càng ngày càng buồn chán, cầm điện thoại ra dứt khoát chơi trò chơi trên điện thoại.
Mãi cho đến chín giờ tối, vị khách cuối cùng của tiệm mì cũng đi khỏi mà vợ Mộc Vĩ vẫn thấy Quách Dực còn ngồi ở đó, chiếc xe ở ngoài cửa cũng luôn chờ bọn họ không rời đi.


Vợ Mộc Vĩ là một người đàn bà nông thôn điển hình, dáng người hơi mập, cũng không cao, không son không phấn, ngũ quan dáng dấp hết sức bình thường.
Nàng kéo tay áo của Mộc Vĩ và hỏi: “Vị khách kia không giống người trấn trên lắm, đã ngồi ở quán hơn ba tiếng rồi.

A Vĩ, người đó có phải bạn anh không?”
Mộc Vĩ không lên tiếng.

Người này ngay cả đã từng là bạn cũng không tính đi? Thật ra thì Mộc Vĩ cũng nghĩ tới cảnh tượng lúc gã và Quách Dực gặp lại nhau rất nhiều, những kiểu chết trên ti vi, trên báo chí gã cũng đã từng mơ thấy một lần.

Hôm nay ngày đó đã tới thật, nhưng Quách Dực lại không làm gì, là còn chưa nghĩ ra sao? Hay là thời điểm chưa tới?
Mộc Vĩ không biết, nhưng trong lòng gã rất chắc chắn Quách Dực sẽ không bỏ qua cho gã.
“Em mau dọn dẹp rồi lên lầu ngủ đi, anh còn có chút chuyện nữa, một hồi anh không kêu em thì em đừng có xuống.”
“Sao thế?” Mộc Vĩ đột nhiên khác thường khiến vợ gã có chút nghi hoặc.
“Tóm lại em cứ làm theo như anh nói là được, đi đi, đừng dọn nữa, ngày mai rồi làm.”
“Ai, A Vĩ...”
Vợ gã còn muốn nói điều gì đó nhưng đã bị Mộc Vĩ cưỡng ép đẩy lên thang gác chật hẹp và mờ tối.Mộc Vĩ nhìn vợ mình đi được một bước lại quay đầu nhìn xuống một lần, trong mắt là một mảnh ướt át.
Mộc Vĩ lau khô nước mắt, sau đó trở lại trước mặt Quách Dực, đứng bất động cũng không nói chuyện.
Quách Dực đẩy chén đũa trước mặt sang bên cạnh, cũng không buồn nhìn gã mà chỉ nói một câu: “Ngồi đi.”
Mộc Vĩ dừng lại một chút, tiếp đến đỡ mặt bàn ngồi xuống bên cạnh, giấu đi hai chân đang run rẩy ở dưới mặt bàn.
Quách Dực từ từ ngước mắt lên, vẻ mặt dửng dưng nhìn về phía Mộc Vĩ từ đầu tới chân, nhìn gã khẩn trương cứ xoa tay mãi.

Vết phỏng lớn nhỏ trên tay gã không ít, ngón tay trông cực kì xù xì thô ráp.
Mộc Vĩ liếm liếm môi, khàn giọng bứt rứt nói: “Tôi biết anh một ngày nào đó cũng sẽ tìm tới, thật ra thì anh tới cũng tốt lắm, đỡ mắc công tôi vẫn luôn thấy lương tâm bất an...”
“Anh có lương tâm sao?” Quách Dực hỏi ngược lại.
Sắc mặt Mộc Vĩ trở nên cứng đờ, tay chân lúng túng không biết nên để như thế nào.

“Quách Dực, anh đừng nói như vậy, tôi đã từng không hiểu chuyện, nhưng mà...!Nhưng mà trải qua nhiều chuyện rồi tôi cũng thay đổi rất nhiều.

Bây giờ tôi ở chỗ này sống rất khá, tôi và vợ mở một quán mì, con trai tôi năm trước kết hôn rồi, hai tháng trước cháu tôi mới vừa tổ chức sinh nhật tròn tuổi.

Chúng tôi còn hẹn chờ đứa trẻ lớn rồi sẽ mang nó đi vườn thú xem con voi.

Khi còn bé nó vừa thấy con voi trong tivi đã cười, cho nên tôi tôi đặt tên cho nó là Tượng Tượng.

Tượng Tượng bây giờ biết đi rồi, cũng biết kêu ông nội, hai ngày trước con trai tôi gọi cho tôi, nói nó mọc được hai cái răng...”
Mộc Vĩ nói, nụ cười trên mặt mang theo nét từ ái mà điềm tĩnh.
Quách Dực lại không thể tiếp tục nghe tiếp, ông trực tiếp cắt đứt lời Mộc Vĩ.
“Mộc Vĩ, Mộc Thanh thay anh ngồi tù đổi lấy con cháu anh được sống hạnh phúc, hình như anh còn đắc ý lắm?”
Nụ cười trên mặt Mộc Vĩ trong nháy mắt sụp đổ.

Gã sợ hãi rống lên: “Mộc Thanh chết không phải do tôi làm! Tôi cũng là bị hãm hại mà! Tôi bị ép buộc! Mộc Thanh ngồi tù, tôi cũng chẳng khá hơn là bao! Anh xem mặt của tôi đi, một đời của tôi đã hoàn toàn bị phá hủy, hoàn toàn phá hủy rồi! Lúc mẹ chết ngay cả cái quan tài tôi cũng không thể mua cho bà! Quách Dực, anh bỏ qua cho tôi đi, tôi cầu xin anh, tôi quỳ xuống cho anh nhìn!” Mộc Vĩ đứng dậy khỏi cái ghế, quỳ xuống trước mặt Quách Dực.
“Tôi đã không còn là tôi của năm đó, tôi đã cải tà quy chính, tôi cố gắng sống thành một người tốt, tôi vẫn luôn chuộc tội vì những gì tôi đã làm.

Quách Dực, anh bỏ qua cho tôi đi, tôi van cầu anh, vợ tôi không thể không có chồng, con trai tôi không thể không có ba, cháu tôi...!Tôi còn chưa nhìn thấy cháu tôi lớn lên thành người nên tôi không thể chết được, tôi không muốn chết, Quách Dực, tôi cầu xin anh, bỏ qua cho tôi đi.”
Mộc Vĩ ôm lấy chân Quách Dực dập đầu với ông.

Quách Dực chợt rút chân lại.
“Anh đừng đụng tôi! Mộc Vĩ, anh có dám nói năm đó chuyện của tôi cùng A Thanh không phải là do anh tung ra không?”
Tiếng khóc của Mộc Vĩ hơi ngừng lại, gã hoảng sợ nhìn Quách Dực mà lẩm bẩm: “Anh...!Anh đều biết cả rồi?”
Quách Dực không biết, đây chẳng qua là suy đoán của ông.

Năm đó ông và Trương Thanh ở bên nhau, trời cao hoàng đế xa, cha mẹ ông làm sao có thể biết được, cho dù biết rồi, nếu như không có chứng cớ thì sao họ có thể lập tức tin tưởng? Ông đã suy đoán rất nhiều người bên cạnh mình nhưng vẫn luôn không thể xác nhận cụ thể là ai, cho tới tận bây giờ.
Quả nhiên, ông vừa nói như vậy, Mộc Vĩ liền lộ tẩy.
“Mộc Vĩ, anh tốt nhất nói đầu đuôi rõ ràng chuyện năm đó cho tôi, nếu không, tôi sẽ lấy luôn cái mạng của anh đấy! Anh hẳn biết Quách Dực tôi từ trước đến giờ đã nói là làm!”
Bả vai Mộc Vĩ run rẩy, rúc cổ sợ hãi mà nhắm chặt mắt.


Lời của Quách Dực giống như cây đao treo trên đầu gã, chỉ cần không khéo sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.
“Quách Dực, anh còn nhớ không? Anh trước đó vẫn luôn là người một nhóm với tôi, bởi vì anh và tôi ở chung một căn nhà.

Đoạn thời gian đó nhờ có quan hệ của anh mà tôi được hưởng ké không ít, chuyện cáo mượn oai hùm tôi làm chẳng thiếu.

Tôi không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn có phần bành trướng, cho nên tôi nịnh hót anh, lấy lòng anh mọi lúc mọi nơi.”
Mộc Vĩ mở mắt ra, nhìn về phía Quách Dực.
“Nhưng có một ngày anh đột nhiên biến mất, trong lòng anh trừ Mộc Thanh ra thì không còn ai khác.

Anh biến mất khỏi cuộc sống của tôi, hào quang cũng bởi vì anh rời đi mà biến mất, tôi lại trở về cuộc sống nhàm chán trước kia.

Khi đó tôi cực kì hận Mộc Thanh, tôi cho rằng Mộc Thanh đã đoạt anh khỏi tôi.

Quách Dực, chắc anh không biết, anh trời sinh đã là một vật sáng, không một ai có thể từ chối anh.

Tôi có nằm mơ cũng muốn trở thành người như anh vậy.”
Quách Dực cười nhạo một tiếng, đó là một loại khinh thường đối với người mình ghét, nhưng đời này Mộc Vĩ cũng sẽ không hiểu được cảm giác này, đây chính là sự khác biệt giữa người với người.
“Tôi biết, trong lòng anh chắc chắn rất xem thường tôi, nhưng anh hẳn biết, với gia thế, tướng mạo của anh, người như chúng tôi có cầu cả đời cũng không được.

Sau đó, anh vì Mộc Thanh mà đánh tôi, sự oán hận trong lòng tôi như đám cỏ dại sinh trưởng tốt từng ngày, mỗi ngày mỗi ngày đều suy nghĩ làm sao có thể đòi lại từ các người.”
“Cho đến một ngày...!Có một ngày, tôi phát hiện quan hệ giữa hai người.

Tôi mãi mãi nhớ, đó là một buổi đêm cực kì oi bức.

Vào lúc nửa đêm, tôi ngủ không yên giấc, chạy đến trong sân hóng mát.

Mộc Thanh trở về rất khuya, cửa cổng bị đẩy ra, Mộc Thanh nổi giận đùng đùng vào cửa, còn anh đẩy chiếc xe đạp kia, cùng cậu ta ở phía sau…”.