Nhà Có Chính Thê

Chương 248: Giấu Diếm Mưu Kế





Bây giờ Hạ Phạm Hành đang ở Quảng Châu, mặc áo khoác mỏng trông thân hình gầy hơn không ít so với lúc mùa xuân, người cũng đen hơn.

Lúc Quách Tử Chương gọi điện thoại tới, hắn đang muốn đi tham gia một bữa cơm, trong tay còn cầm một tờ báo.

Buổi sáng dậy sớm đi một chuyến tới cơ sở trồng dược liệu ở núi Bạch Vân cho nên hắn còn chưa kịp xem, vào lúc này khó khăn lắm mới được ở không liền nương theo ánh sáng từ cửa sổ và nóc xe mà đọc một lần.
Kết quả hắn mới vừa mở miệng nói một tiếng “A lô”, Quách Tử Chương ở đầu bên kia đã đùng đùng chất vấn một trận.

Hạ Phạm Hành buông báo xuống, nhíu mày trầm giọng hỏi: “A Tĩnh làm sao?”
Tài xế lái xe xuyên qua kính xe nhìn một phen.

Vị ông chủ đại thiếu gia đến từ kinh thành này chưa từng đổi sắc mặt, gã còn tưởng rằng trên đời này không có gì có thể khiến người này lộ vẻ xúc động cơ, ấy thế không nghĩ tới bây giờ bởi vì một cú điện thoại mà sắc mặt đã lập tức biến đổi.

Tài xế đoán chừng, hẳn là người hắn thích đi? Không nghĩ tới hắn bề ngoài đẹp trai lắm tiền vậy mà còn biết lo lắng cho gia đình!
Hạ Phạm Hành cũng mặc kệ người ta đang suy nghĩ cái gì, hắn chỉ biết là, có thể khiến Quách Tử Chương nói ra những lời này thì nhất định Quách Tĩnh Tĩnh đã xảy ra chuyện.
“Cậu cũng đừng quá lo lắng, cũng không phải chuyện lớn gì đâu.” Thấy hắn khẩn trương như vậy, Quách Tử Chương chỉ biết thở dài.

Thật ra thì cũng không muốn để cho hắn bận lòng, dẫu sao Hạ Phạm Hành cũng là thân bất do kỷ, “Nhưng nếu nhanh được thì cậu mau về đi.

Gần đây em ấy mệt mỏi, tôi cũng không giúp được cái gì, có một số việc chỉ có cậu làm mới có hiệu quả.”
Hạ Phạm Hành nhấp mím môi, thật ra thì trong lòng hắn ít nhiều cũng biết một chút.

Trước đó Quách Tĩnh Tĩnh gọi điện cho hắn trễ như vậy hắn đã cảm thấy không đúng lắm, bây giờ nhìn lại, vẫn là do hắn lơ là.
“Tóm lại bên kia xong hết rồi thì cậu trở lại đi, không cần quan tâm đến cơ hội lần này đâu.

Hơn nữa lần này cũng không phải thế mạnh của cậu.


Tĩnh Tĩnh không phải đã xảy ra chuyện, nhưng mà áp lực tinh thần cũng không nhỏ.

Cách ngày dự sinh chỉ còn một tháng, cậu trở lại, ở bên em ấy với đứa nhỏ nhiều hơn thì em ấy cũng sẽ không đến nỗi khẩn trương.”
Hạ Phạm Hành dừng lại một chút: “Ngày mai tôi sẽ trở về.”
“Nhanh như vậy sao? Có thể không đấy?”
“Có thể, vốn dĩ đã xong hết rồi, huống chi cậu nói đúng, đây cũng không phải là thế mạnh của tôi, thứ nên học tôi cũng đã học được bảy tám phần rồi, có thể thắng không đã không còn quan trọng.”
“Vậy được, vậy tôi đợi, ngày mai để cho Dương Tuyền đi đón cậu đi, chúng tôi không có thời gian.”
“Không cần, đến lúc đó cậu nói cho tôi mọi người đang ở đâu, tôi trực tiếp đi tìm mọi người.”
Báo ở trên đùi bị gió từ máy điều hòa không khí thổi rơi, Hạ Phạm Hành khom người nhặt báo, thấy một mục tin tức ở trên trang bìa thì hơi híp mắt lại.
Gần đây quan hệ Trung Nhật càng trở nên gay gắt, năm ngoái từng bởi vì vấn đề lãnh thổ mà tranh cãi không ngừng, không nghĩ tới qua một năm rồi mà chuyện vẫn không thấy chuyển biến tốt, mà ngược lại càng thêm kịch liệt, thậm chí còn xuất hiện người tham gia biểu tình ngăn chặn hàng hóa Nhật Bản.
Hạ Phạm Hành hỏi: “Chuyện Trương Kỳ thế nào rồi?”
Quách Tử Chương thấp giọng trả lời: “Gần đâysẽ bắt đầu xét xử.

Nhà Yamada bên kia, Trương Vu Hà hôm qua có chuyện xảy ra nên trở về Thượng Hải, Yamada Kotaro gần đây hoạt động hết sức thường xuyên, liên tiếp mời mấy nhóm người, ngay cả Tử Hoa cũng có mặt.

Yamada Kotaro vì đứa cháu trai mà mà bán hết mặt mũi đi rồi.”
“Nghe nói Quách Tứ gia gần đây trở về kinh thành à?”
“Ừ.” Quách Tử Chương hừ cười một tiếng.
“Cho nên… Yamada Kotaro có cố gắng thế nào đi nữa cũng sẽ không chiếm được bất kỳ chỗ tốt nào cả.” Hạ Phạm Hành nói tùy tiện, hắn khẽ nâng cằm, khóe môi nhếch lên một nụ cười.
“A!” Quách Tử Chương đáp một tiếng, may cho Yamada Kotaro không đứng cạnh bọn họ nên không thấy vẻ mặt này, nếu không nhất định sẽ bị tức đến hộc máu.

Với số tuổi và lai lịch của lão ta mà bị hai tên tiểu bối coi rẻ tuyệt đối là một sự chà đạp nghiêm trọng lên lòng tự trọng.
“Có điều gần đây thiên thời địa lợi chiếm thượng phong, chắc chẳng bao lâu nữa Yamada Kotaro sẽ nhức đầu lắm đây.

Nói như vậy, nếu như cả hai chuyện này đến cùng nhau, vậy ông ra coi như không chỉ nhức đầu thôi đâu.”
Quách Tử Chương nghe Hạ Phạm Hành nói như vậy cũng nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Cậu muốn làm gì?”

Hạ Phạm Hành âm u nói: “Cha cậu đối phó nhà Yamada là đang thay ba cậu trút giận, nhưng những chuyện Trương Kỳ làm với A Tĩnh tôi tất nhiên phải đòi lại từ trên người bọn họ gấp bội lần!”
Quách Tử Chương cười một tiếng: “Vậy tôi mỏi mắt chờ mong đấy.”
Cúp điện thoại, Hạ Phạm Hành nói với tài xế: “Không đi ăn cơm nữa, đưa tôi về khách sạn đi.”
” Được, tiên sinh.”
Hạ Phạm Hành đột nhiên trở quẻ nói không đi ăn cơm, tài xế cũng không có tư cách hỏi nhiều liền nghe lời hắn quay đầu xe ở giao lộ trước mặt.

Hạ Phạm Hành gọi điện thoại cho vị khách đã mời vào buổi tối, nói thân thể bỗng cảm thấy khó chịu nên không thể tới cuộc hẹn được, thật sự xin lỗi.
Những người đó tất nhiên sẽ không nói gì, cho dù muốn nói cũng không dám nói trước mặt Hạ Phạm Hành.
Tài xế đưa Hạ Phạm Hành về khách sạn xong, Hạ Phạm Hành liền bảo gã rời đi.

Người tài xế này là sau khi Hạ Phạm Hành tới bên này tạm thời thuê, vì muốn rút ngắn thời gian hết cỡ có thể mà phương tiện giao thông Hạ Phạm Hành dùng trên căn bản đều là lựa chọn máy bay hoặc là tàu cao tốc, ngay cả thư ký cũng không mang theo, chỉ độc lai độc vãng.
Đến nơi, hắn tìm một tài xế quen đường mà người ở nhà máy chế thuốc giới thiệu, thuê gã một khoảng thời gian để phục vụ cho  mình hắn.
Thật ra thì bây giờ rất nhiều người ra ngoài làm việc phần lớn thời gian đều lãng phí ở trên xe, một người tài xế địa phương quen đường tuyệt đối sẽ là một hành động khôn ngoan, tiết kiệm được sức lực nhiều lần so với thư ký, tài xế mà bạn mang theo.

Lần này Hạ Phạm Hành đã triệt để buông xuống sự phô trương của một thiếu gia.
Sau khi tài xế rời đi, Hạ Phạm Hành trở về phòng khách sạn, bắt đầu chuẩn bị cho ngày mai lên đường đi về.

Ngày thứ hai Quách Dực đến kinh thành, Quách Bình liền chủ động tìm tới cửa.
Lúc ấy Quách Dực vừa mới chuẩn bị đi tìm người năm đó ở cùng ngục giam với Trương Thanh.

Sau khi Quách Bình vào cửa, sắc mặt có chút âm trầm.
“Quách Dực, có phải chú sai người điều tra anh không? Chú điên rồi!”
Quách Dực thả lại chìa khóa xe trong tay lên bàn uống trà nhỏ, sau đó chậm rãi đi tới bên ghế sa lon ngồi xuống, còn đưa tay ra mời khách với Quách Bình.
“Ngồi đi, anh hai.”
Quách Dực còn nói gọi ông ta là anh hai, Quách Bình đột nhiên cảm giác bản thân hoàn toàn không hiểu được người em trai này.


Rốt cuộc ông đã biết bao nhiêu rồi? Ba mươi phần trăm? Hay là năm mươi phần trăm? Quách Bình vừa suy đoán vừa ngồi xuống ở ghế salon bên cạnh Quách Dực.
“A Dực…”
Quách Bình há miệng, còn chưa nói hết, Quách Dực đã giơ tay lên gọi bà vú tới, nói: “Đổi một bình đại hồng bào tới đây, anh hai tôi thích loại đấy.”
“Tôi biết rồi.”
Bà vú đi xuống pha trà, Quách Bình có chút kích động, to giọng nói: “A Dực, anh không nghĩ tới chú lại nhớ sở thích của anh đấy.” 
“Không riêng gì anh mà cả anh cả, anh ba em đều nhớ hết.

Chúng ta là anh em mà, không phải sao?”
Lúc Quách Dực nói lời này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Quách Bình, nơi đáy mắt sâu không thấy đáy.
Khóe miệng Quách Bình có hơi cứng lại.

Nét mặt Quách Dực vẫn không thay đổi, ngũ quan cương nghị nhưng lạnh nhạt vào giờ phút này lại mang theo khí thế bức người, khiến cho lòng người phải e ngại.
Quách Bình nhấp mím môi, thấp giọng nói: “Mộc Thanh là một người đàn ông, coi như cậu ta đã sinh con cho chú thì quan hệ của hai người mãi mãi không thể nào công khai ra ngoài được.

Chú có biết bây giờ chú như nào không? Với tình thế hiện giờ của chú, sớm muộn cũng sẽ có một ngày chú sẽ mang lại cho Quách gia vinh dự chí cao.

Quách Dực, đừng vì một tên người ngoài mà phá hủy đi chính mình!”
“Mộc Thanh không phải là người ngoài, ” Quách Dực ngồi dựa ở trên ghế sa lon, nhàn nhạt nói, “Em ấy là người duy nhất duy nhất mà em yêu trên đời này, cũng là người em muốn chung sống cùng cả đời, bất kể em ấy là nam hay nữ, là cao hay thấp, là mập hay gầy, là sống hay là chết!”
“Chú điên rồi!” Quách Bình bật dậy từ trên ghế salon, bà vú bưng trà tới chưa kịp né tránh, chỉ kịp hét lên một tiếng, đại hồng bào thượng hạng vãi đầy ra đất.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi tôi không phải cố ý đâu, để tôi pha cho ngài một bình mới.”
“Không cần.” Quách Dực lên tiếng ngăn bà vú lại, “Chắc hẳn anh hai bây giờ cũng không có tâm tư uống trà đâu, bà đi xuống trước đi, một hồi nữa thu dọn cũng không muộn.”
“Được, thưa tiên sinh.”
Bà vú nơm nớp lo sợ đi xuống, căn bản không dám ở lại lâu.

Quách Dực lúc nói chuyện mặc dù vẫn luôn cười, nhưng vẻ mặt kia thấy thế nào cũng có cảm giác rất đáng sợ.
“Chú thật là bị ma quỷ ám rồi!” Quách Bình tức giận mặt đỏ rần, hất tay làm đổ cái gạt tàn trong tay.”Quách Dực, chú tỉnh lại đi! Chú nhìn thật kỹ thế giới này đi, chuyện này của hai người là biến thái, là có bệnh!”
Quách Dực nâng mi mắt nhìn Quách Bình, ánh mắt lạnh lẽo cực độ.
“Anh hai, tôi còn có thể gọi anh một tiếng anh hai là bởi vì tôi chưa tra rõ hoàn toàn chuyện năm đó.

Nếu như bây giờ anh nói lời chúc phúc, có lẽ sau khi biết những thứ kia tôi còn có thể tha thứ cho anh…”

“Chúc phúc?” Quách Bình giống như đã nghe được chuyện hài nhất trên đời, “Chú nói chúc phúc? Quách Dực, não chú bị úng rồi à? Chú bảo anh chúc phúc cho chú cùng một người đàn ông hạnh phúc đến khi răng long đầu bạc, vĩnh kết đồng tâm?”
Quách Dực nói với thanh âm lạnh như băng: “Anh đưa Mục Thanh vào ngục giam, sai người phóng hỏa thiêu chết Mộc Vĩ, ngay cả con trai của chính tôi cũng là quen biết ba mươi năm mà không nhận ra nhau, tất cả những chuyện này anh còn ngại không đủ sao?”
“Ai nói cho chú? Là ai nói cho chú! Mộc Thanh? Hay là Mộc Vĩ!”
Quách Bình kích động đưa tay kéo lấy cổ áo Quách Dực, trừng mắt như muốn ăn thịt người.

Quách Dực lại vô cùng bình tĩnh.
“Nói cho anh rồi anh còn muốn đi phóng hỏa đốt người tiếp sao? Hay lại làm giả tên thay thế tội danh, đưa Mộc Thanh nhốt vào phòng giam?” Quách Dực giễu cợt, “Quách Bình, anh cho rằng tôi sẽ cho anh có cơ hội này sao? Ba mươi năm trước anh có thể can thiệp, ba mươi năm sau anh cho là tôi sẽ mặc cho anh định đoạt sao?”
Quách Bình tức giận tới độ ngực phập phồng.

Ông ta đưa tay định đấm Quách Dực một quyền, với thân thủ của Quách Dực dĩ nhiên sẽ tránh được.

Nắm đấm của Quách Bình không đụng phải người, Quách Dực đã vọt đến một khu vực an toàn.
“Quách Bình, tôi đã cho anh cơ hội, là do anh không biết quý trọng.

Đã như vậy thì cũng đừng trách tôi không niệm tình anh em.”
“Mày dám!”
Quách Dực nhíu mày nhìn Quách Bình.

Dưới chân Quách Bình hơi run run, ông ta biết Quách Dực thật sự dám làm.

Cũng phải, trên đời này còn có cái gì mà Quách Dực không dám sao?
“Anh hai, đây có lẽ lần cuối cùng tôi gọi anh như vậy, tự anh thu xếp ổn thỏa đi.
Nói xong, Quách Dực liền xoay người rời đi.
Quách Bình đuổi theo ông mà quát: “Mày đi đâu!”
Quách Dực cũng không buồn quay đầu lại, chỉ nói: “Đi tra rõ chân tướng năm đó.”
“Rầm!”
Cửa bị đóng lại, để lại Quách Bình đứng ngẩn ngơ tại chỗ, sắc mặt tái xanh.
_________
Lời của editor: trong truyện t sẽ thay đổi cách xưng hô theo ngữ cảnh tui thấy hợp nhe, mà cũng có thể tui bị quên nên loạn ;;-;;.