Nhà Có Chính Thê

Chương 40: Người tới bất thiện



Tới cửa như thế n ày đều chẳng phải người có ý tốt đẹp gì. Quách Tĩnh Tĩnh đứng lên, đi tới trước mặt người nói chuyện kia, nhíu mi nói: "Chính là tôi, các người có chuyện gì không?"

Người đàn ông trên dưới nhìn Quách Tĩnh Tĩnh một cái, cười lạnh, hất cằm nói: "Không có gì, là mày thì được rồi. "

Vừa nói vừa nhấc cánh tay, sau lưng vọt tới bốn người đàn ông, vào cửa liền bắt đầu đập đồ, gian nhà chính bình nước sôi đặt trên bàn trà, ly thủy tinh, bàn ghế, thậm chí bao gồm cả bức họa Mao chủ tịch treo trên tường, tất cả đều bị đập, xé.

Quách Tĩnh Tĩnh từ kinh ngạc khôi phục lại tinh thần, siết quả đấm mặt đầy tức giận.

"Các người làm gì? Đây là xã hội pháp trị, tất cả dừng tay cho tôi! Không dừng tay lại tôi liền báo cảnh sát!"

Người đàn ông khinh miệt nhìn cậu, lạnh lùng nói: "Đếch dừng đấy, tao cứ tiếp tục đấy, mày báo cảnh sát đúng không? Được a, tao xem ai hơn ai."

Vừa nói, người đàn ông sán lại gần mặt Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Đây chính là hậu quả việc mày đắc tội với Đường tổng!"

Đường Đại Nghiệp!

Quách Tĩnh Tĩnh biết, chuyện mình tố cáo có thể bị đối phương truy ra, có thể tìm cậu tính sổ. Cứ tới đi, cậu không sợ, nhưng cái nhà này tuyệt đối không thể đập, Trương Thanh trở lại nếu  nhìn thấy, khẳng định sẽ lo lắng chết.

Quách Tĩnh Tĩnh tức giận cả khuôn mặt đỏ rần rần, lực cậu bộc phát rất mạnh, một quyền đấm thẳng vào mặt người đàn ông, người nọ một chút cũng không nhận ra kịp thời, tránh cũng không cách nào tránh, trực tiếp bị đánh đến máu mũi phun ra ngoài.

"A!"

Người đàn ông kêu thảm một tiếng, bốn người khác nghe thấy tiếng kêu, ngừng tay, lập tức vây quanh, có người đỡ người đàn ông hỏi: "Phụ tá, ngài không có sao chứ?"

Quách Tĩnh Tĩnh lui về phía sau hai bước, thân thể ngăn ở trước mặt Hạ Phạm Hành, ánh mắt cảnh giác nhìn người trước mặt, nhỏ giọng nói: "Tìm một cơ hội, anh mau rời đi."

Hạ Phạm Hành không đáp lời, còn ngồi ở đằng kia đưa lưng về phía đám người này, tựa hồ là bị dọa sợ đến choáng váng.

Quách Tĩnh Tĩnh cắn răng, chân sau hơi mở ra chút, nghiêm nghiêm thật thật chắn phía trước người Hạ Phạm Hành.

Thời điểm ba người đàn ông nhào lên, cậu từ đầu đến cuối đều đứng trước Hạ Phạm Hành mấy thước, không xê dịch. Quách Tĩnh Tĩnh chẳng qua là cảm thấy, những người này rõ ràng hướng về phía cậu mà xông tới, dù cho cậu có ngứa mắt Hạ Phạm Hành thế nào đi nữa, cậu cũng không thể để cho người này bởi vì cậu mà phải chịu liên lụy.

Cật nhân chủy đoản (há mồm ăn của người ta thì không được nói nặng lời với người ấy), huống chi cậu mới vừa ăn của người ta sáu... Cũng có thể là tám cái bánh bao thịt lớn, càng không thể để cho hắn bị thương.

Ba người đàn ông to lớn vạm vỡ mạnh mẽ vây lấy cậu,nhưng Quách Tĩnh Tĩnh giống như một con lươn, luồn lách nhanh nhẹn, làm sao bắt cũng không bắt được, ngược lại cậu bọn họ còn bị bị Quách Tĩnh Tĩnh đánh cho mấy lần, không nặng tay cho nên không phải rất đau, chính là lối đánh này khiến cho người khác rất khó chịu. Ba người kia rất nhanh bị chọc giận, ra tay càng ngày càng mạnh, nhiều lần đánh vào người cũng không muốn dừng tay.

Quách Tĩnh Tĩnh chính là muốn cố ý khích giận bọn họ, nếu không ba người kia ăn ý với nhau, tốc chiến tốc thắng xui xẻo nhất định là cậu. Chỉ có từ từ hao tổn về tinh thần, thời gian sẽ kéo chết bọn họ.

Người đàn ông dẫn đầu đứng ở bên ngoài cũng gấp muốn chết, vừa muốn đi hỗ trợ, giám đốc được người nọ đỡ gào khóc cái mũi muốn gãy, gã cũng sợ không dám nới lỏng tay.

Nếu là lúc trước, ba chọi một đánh nhau, ý chí sức mạnh Quách Tĩnh Tĩnh nhất định có thể thắng, bất quá mắt thấy thời gian càng kéo càng lâu, trên chóp mũi, trên tránQuách Tĩnh Tĩnh  đều bắt đầu đổ mồ hôi, môi cũng có chút trắng bệch, chân sau mất thăng bằng, bị đánh một quyền, khóe miệng bị rách, chảy ra một luồng máu đỏ tươi.

Quách Tĩnh Tĩnh trong mắt bốc lửa quang, ánh mắt hung hăng, giơ chân lên đá một phát vào kẻ đã đánh cậu, chân mới vừa nhấc tới vị trí song song, bụng đột nhiên đau, Quách Tĩnh Tĩnh đầu gối mềm nhũn, đem một cước kia đạp ra ngoài. Người đàn ông đánh cậu kêu một tiếng, nhảy sang một bên, mặt biến thành màu gan lợn.

"Tới đi!"

Quách Tĩnh Tĩnh cắn răng gầm nhẹ một tiếng, hai người khác phỏng đoán bị khí thế một cước kia của Quách Tĩnh Tĩnh hù dọa, sợ rằng nếu đi qua mình cũng trúng chiêu mất, nhất thời không dám động đậy.

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn ra nỗi khiếp sợ trên mặt bọn họ, mồ hôi trên trán trực nhỏ xuống. Thân thể cậu căng thẳng, duy trì tư thế súc thế đãi phát (tích sức mạnh để chờ thời cơ ra tay), địch không động cậu không động. Ngôi nhà gạch đỏ dù không giống những ngôi nhà khác trong thôn, nhà nhà san sát, nhưng động tĩnh lớn như vậy, một hồi nhất định sẽ có người tới, đến lúc đó thì rất phiền phức.

Mắt thấy chuyện có khả năng biến đổi, những người đó kiêng kỵ không dám động, Quách Tĩnh Tĩnh cũng có thể lấy hơi, nhưng Trương Thanh vào lúc này trở lại, đi vào cửa nhìn tình huống trong phòng, người đần ra, ngơ ngác nhìn Quách Tĩnh Tĩnh hỏi: "A Tĩnh? Đây là chuyện gì xảy ra?"

Quách Tĩnh Tĩnh thấy hai người trước mặt trao đổi một cái ánh mắt với nhau, xoay người muốn đi bắt Trương Thanh. Quách Tĩnh Tĩnh tim muốn vọt ra ngoài rồi, vội vàng kêu: "Ba, chạy mau!"

Trương Thanh cũng không phải không có đầu óc, vừa nghe Quách Tĩnh Tĩnh kêu, phản ứng đầu tiên xoay người muốn chạy, một chân mới vừa bước ra khỏi cửa, bả vai liền bị người nắm được. Trương Thanh mặt đầy ảo não bị bắt trở lại, nhìn Quách Tĩnh Tĩnh cũng sắp khóc rồi.

"A Tĩnh..."

Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

"Các người muốn bắt tôi, tôi không phản kháng, đem ba tôi thả ra, chuyện này không liên quan đến y."

Hai người nhìn người đàn ông được gọi là phụ tá, người đàn ông nói: "Đổi đi, bắt ba nó có ích lợi gì."

" Dạ, phụ tá."

Hai người cũng biết Quách Tĩnh Tĩnh không phải người dễ bảo,thời điểm trao đổi con tin, giống như đề phòng cướp mà nhìn chằm chằm Quách Tĩnh Tĩnh. Thật ra thì không cần phải làm vậy, Trương Thanh ở trong lòng 

Quách Tĩnh Tĩnh cậu vị trí còn quan trọng hơn bản thân cậu trăm nghìn lần, ở trong tình huống không xác định được sự an toàn của Trương Thanh, cậu cái gì cũng sẽ không làm.

Trao đổi rất thành công, trên tay hai người đổi từ Trương Thanh đổi thành Quách Tĩnh Tĩnh, hai cánh tay bị kiềm chế ở sau lưng, người đè cậu trợn mắt lớn tiếng nói: "Đàng hoàng một chút!"

Người đàn ông bị đá che vị trí bị đánh đau đi tới, người nào bị đánh cũng sẽ không dễ dàng buông tha, gã còn nghĩ đem những gì mình phải chịu đòi lại trên người Quách Tĩnh Tĩnh.

"Tiểu tử thối, tao nhìn mày làm sao còn đắc ý!"

Vừa nói một quyền hướng bụng Quách Tĩnh Tĩnh đánh tới.

"A Tĩnh!"

Trương Thanh bị dọa sợ mặt mũi trắng bệch, chân như nhũn ra, con ngươi bị kích thích tựa như phóng đại, tựa như sắp từ trong hốc mắt rớt ra ngoài.

Quách Tĩnh Tĩnh biết mình một quyền này làm sao cũng không tránh khỏi, dứt khoát nhắm mắt lại, kết quả bên tai liền nghe thấy Trương Thanh một tiếng hô to, sau hồi lâu cũng không có động tĩnh gì. Quách Tĩnh Tĩnh mở mắt ra, tay Hạ Phạm Hành đang nắm cổ tay người đàn ông trước mặt, ánh mắt lạnh như băng nhìn gã.

"Hạ... Hạ tiên sinh?"

Người đàn ông kia một tay che, một tay bị Hạ Phạm Hành bóp ở trong tay, cũng không biết là tay đau hay là mặt đau, mồ hôi dọc theo gò má chảy xuống. Gã nhìn Hạ Phạm Hành, hiển nhiên là biết hắn.

"Hạ tiên sinh." Phụ tá bị đánh gãy sống mũi vừa thấy mặt Hạ Phạm Hành, bất chấp mũi gãy đi tới, cúi đầu thái độ cung kính, "Xin lỗi, Hạ tiên sinh, chúng tôi không biết Hạ tiên sinh ở chỗ này, đã quấy rầy ngài, thật xin lỗi."

Hạ Phạm Hành mặt không biểu tình trả lời một câu: "Biết thì thả người ra rồi cút đi."

Người nọ không động, nhìn Quách Tĩnh Tĩnh một cái, thần sắc khó khăn nói: "Hạ tiên sinh, nhưng Đường tổng..."

Hạ Phạm Hành không đợi gã nói xong, một cước đem người đạp lộn mèo trên đất, thanh âm lạnh lùng nói: "Lập tức thả người, trở về nói cho Đường tổng, Quách Tĩnh Tĩnh là người của tôi, sau này ai cũng đừng nghĩ sẽ đụng tới cậu ấy, biết chưa?"

"Hạ tiên sinh..."

Phụ tá còn chưa từ bỏ ý định, còn muốn nói điều gì, Hạ Phạm Hành ném một cái ánh mắt tới, lời đến khóe miệng làm thế nào cũng không thể nói ra miệng.

Hạ Phạm Hành quay đầu lại nhìn hai tên đang giữ Quách Tĩnh Tĩnh, ánh mắt dừng lại trên hai tay đang siết tay cậu, hai người kia giống như bị giật điện, vội vàng đem tay thu về, rất sợ chậm trễ một bước, Hạ Phạm Hành liền đem tay bọn họ chặt mất.

Quách Tĩnh Tĩnh được thả ra, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống, dưới chân quơ quơ, cứ thế thẳng đờ đứng không nhúc nhích. Hạ Phạm Hành đưa một cánh tay tới, vòng qua hông Quách Tĩnh Tĩnh đem người ôm chặt trong ngực, trong mắt đều là đau lòng, ôn nhu hỏi: "Như thế nào rồi? Có bị thương nơi nào không?"

Quách Tĩnh Tĩnh giãy dụa một chút, cánh tay Hạ Phạm Hành giống như đúc từ sắt, căn bản không di chuyển tí nào. Vào loại thời điểm này, Quách Tĩnh Tĩnh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể để cho hắn ôm như vậy, chính là cơ mặt có chút cứng ngắc.

Cậu không lên tiếng, Hạ Phạm Hành ngược lại mặt đầy tình thâm, ngón tay lau đi vết máu trên khóe miệng cậu. Bộ dáng kia, như đối với trẻ con vậy, mấy người đàn ông đứng một bên mắt đều nhìn thẳng, mới vừa nhìn bọn họ như muốn giết người, hướng về phía Quách Tĩnh Tĩnh lại là cực kì ấm áp, đây không phải yêu thì là cái gì?

Hạ Phạm Hành lau xong, thấy mấy người kia còn không có động tĩnh, một  ánh mắt lạnh lùng nhìn sang, trầm giọng nói: "Còn chưa cút!"

Phụ tá thấy Hạ Phạm Hành như vậy, rất tức giận, ngoắc tay, lúc tới uy phong lẫm lẫm, lúc đi hai tàn ba thương, đi ra khỏi cửa.

"Buông tay!"

Người vừa đi, Quách Tĩnh Tĩnh cũng tỉnh lại, cùi chỏ đẩy một cái, đem Hạ Phạm Hành đẩy ra Hạ Phạm Hành cũng không lằng nhằng, buông tay ra đứng qua một bên.

"Cậu sắc mặt không tốt lắm, có muốn tôi lái xe đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra một chút?"

Quách Tĩnh Tĩnh còn chưa kịp hồi phục, Trương Thanh đứng một bên lảo đảo, đảo cặp mắt trắng dã, người liền ngất đi.

"Ba!"

Quách Tĩnh Tĩnh sợ, trên đất đầy mảnh vụn thủy tinh, Trương Thanh ngã xuống khẳng định sẽ bị thương, bất quá cậu mới vừa trải qua một trận ác chiến, thân thể còn không có khỏe lại, chân mới vừa dời ra một bước, bên người một bóng người chợt lóe, đi lên đem Trương Thanh ôm ở trong ngực.

Hạ Phạm Hành nửa ôm Trương Thanh, Quách Tĩnh Tĩnh vào lúc này trong lòng đối với hắn thật cảm kích, tiến lên đối với Hạ Phạm Hành nói tiếng "Cám ơn", từ trong ngực hắn đem Trương Thanh nhận lấy.

Hạ Phạm Hành vừa tức giận vừa buồn cười, hắn mới vừa cứu cậu, cậu còn khó chịu với hắn, bây giờ liền đỡ Trương Thanh một cái liền nói một câu cảm ơn. Nghĩ tới tình hình vừa nãy, cậu còn ở trước mặt che chở cho hắn, chẳng lẽ Hạ Phạm Hành hắn nhìn rất yếu ớt sao?

"Trước đi bệnh viện đi."

Hạ Phạm Hành trong lòng thở dài, nhìn khuôn mặt trẻ trung của Quách Tĩnh, khó hiểu cảm khái.

Quách Tĩnh Tĩnh ôm Trương Thanh đi vào trong phòng, ngoài miệng nói: "Không cần, anh đi nhanh đi."

Hạ Phạm Hành đưa tay ra ngăn lại cậu, ôn nhu khuyên nhủ: "Đi bệnh viện xem một chút đi, sắc mặt cậu rất kém."

"Không cần." Quách Tĩnh Tĩnh  cự tuyệt, cậu không muốn nhận ơn huệ của Hạ Phạm Hành, cậu không muốn dây dưa với hắn.

Hạ Phạm Hành chân mày cũng nhăn lại rồi, thanh âm có chút lạnh lẽo cứng rắn: "Coi như cậu không có vấn đề, vậy ba cậu thì sao? Kiểm tra thì có gì không tốt?"

Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành sắc mặt lạnh lùng vô cùng đáng sợ, nhưng cậu không sợ, cứng đầu cứng cổ cùng Hạ Phạm Hành đối mặt, mặt đầy quật cường.

Hạ Phạm Hành biết uy hiếp là vô dụng, thở ra một hơi, lần nữa trở lại tư thế mềm mỏng.

"Cậu nghe tôi nói, cậu hiện tại ở lại chỗ này, vạn nhất ba cậu tỉnh lại nhìn thấy tình huống này, đảm bảo sẽ lại choáng váng? Tôi trước tiên đưa hai người đi bệnh viện, để cho bác sĩ kiểm tra một chút. Tình cảnh mới vừa hỗn loạn như vậy, ba cậu té xỉu, vạn nhất bị mấy người đó vô tình làm bị thương thì sao? Ông ấy không giống cậu, thân thể tố chất tốt, đi xem một chút đi, cậu cũng có thể an tâm, không phải sao?"

Quách Tĩnh Tĩnh lần này không tiếp tục quật cường nữa, cúi đầu suy nghĩ một chút, ngẩng đầu cùng Hạ Phạm Hành nói: "Không cần đi bệnh viện, đi tới chỗ bác sĩ Vương là được."

Hạ Phạm Hành thấy cậu đồng ý, khóe mắt hiện lên nụ cười, gật đầu nói: " Được, tôi lái xe, cậu dẫn đường."

Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, không lên tiếng, gật đầu đồng ý.