Sau khi Quách Tĩnh Tĩnh hỏi như vậy, Hạ Phạm Hành ngẩng đầu chăm chú nhìn cậu, có thể là do ánh mắt đối phương quá mức chuyên chú, Quách Tĩnh Tĩnh không được tự nhiên nghiêng qua một bên mặt.
Hạ Phạm Hành thở dài, sâu xa nói: "A Tĩnh, cõi đời này cũng không có kiểu ăn không cần phải trả tiền, nếu như cậu muốn lấy được từ tôi, vậy cũng phải bỏ ra mới đúng."
Quách Tĩnh Tĩnh cứng đờ, quay đầu trở lại sắc mặt bất thiện nói: "Nếu như anh muốn dùng cái này để trao đổi tình cảm, xin lỗi, tôi không làm được, cũng không muốn làm."
"Làm sao cậu biết, " Hạ Phạm Hành khẽ cười một tiếng, "Tôi mặc dù đã nói tôi muốn cậu, bất quá tôi biết ranh giới cuối cùng của cậu, tất nhiên sẽ không dùng tình cảm để trao đổi."
Hạ Phạm Hành nói vậy, sắc mặt Quách Tĩnh Tĩnh mới thả lỏng hơn chút, bất quá vẫn mím chặt môi không nói chuyện.
Hạ Phạm Hành có chút bất đắc dĩ nói: "A Tĩnh, tôi cũng không phải là rắn độc mãnh thú, cậu không cần khẩn trương như vậy. Tôi hy vọng lúc cậu ở cùng tôi có thể cảm thấy tự nhiên, cảm thấy buông lỏng."
Hạ Phạm Hành nói xong, cũng không muốn chờ câu trả lời từ Quách Tĩnh Tĩnh, chẳng qua là giọng nói càng phát ra ôn nhu: "Trước đây từng nói với cậu về bác sĩ Đông y, đối phương cuối tuần này sẽ đến Tể Ninh, đến lúc đó tôi tới đón cậu, để cho bác sĩ kiểm tra cho cậu một chút, được không?"
Quách Tĩnh Tĩnh không nghĩ tới cái Hạ Phạm Hành gọi là trao đổi lại là cái này, cái này cũng gọi là bỏ ra sao?
"Anh..." Quách Tĩnh Tĩnh muốn nói cái gì nhưng lại tạm thời dừng lại, đổi một câu, "Tôi không bị bệnh, không cần đi tới bác sĩ."
"Tôi biết, chúng ta chẳng qua chỉ là làm kiểm tra mà thôi."
Quách Tĩnh Tĩnh không biết Hạ Phạm Hành tại sao lại nhất quyết muốn cậu kiểm tra như vậy, lí do duy nhất có thể giải thích được chính là lần đi Tể Ninh khám sức khỏe đó.
"Thân thể tôi có vấn đề gì à? Lần trước ở Tể Ninh..."
"Không, không có vấn đề." Hạ Phạm Hành đưa tay cầm lấy bàn tay bởi vì khẩn trương mà nắm chặt của cậu, "A Tĩnh, thân thể cậu không có bất kỳ vấn đề gì, chớ suy nghĩ lung tung, kiểm tra chỉ là vì xác nhận một chuyện mà thôi."
"Chuyện gì?"
Hạ Phạm Hành nắm chặt tay Quách Tĩnh Tĩnh, lần này hắn cũng không có giấu giếm, trực tiếp nói cho Quách Tĩnh Tĩnh: "Em mang thai, đứa trẻ đã ba tháng, là chúng ta lần đó..."
Phanh! Quách Tĩnh Tĩnh đột nhiên đứng dậy, li nước trước mặt rơi xuống đất. Quách Tĩnh Tĩnh cắn răng nghiến lợi nắm cổ áo Hạ Phạm Hành, thần sắc dữ tợn nói: "Anh đang nói hươu nói vượn cái gì? Tôi đã nói rồi, đó là một bất ngờ, tôi cũng không phải là đàn bà! Đùa bỡn cũng phải có mức độ!"
"Tiên sinh, xin hãy tỉnh táo,cửa hàng chúng tôi cấm đánh lộn..."
Phục vụ viên thấy sự việc không đúng, lật đật vọt tới, mặt đầy gấp gáp nhìn Quách Tĩnh Tĩnh cùng Hạ Phạm Hành, chỉ sợ hai người này tùy thời đánh nhau.
Hạ Phạm Hành nhìn Quách Tĩnh Tĩnh tỉnh táo nói: "A Tĩnh, trước chớ xúc động. Em bây giờ không thích hợp ưu tư chập chờn quá lớn, hơn nữa nơi này là nơi công cộng, giám đốc bên kia mới vừa đi ra ngoài, hẳn là đi kêu bảo vệ tới rồi."
Quách Tĩnh Tĩnh cũng không phải xúc động đến nỗi không để ý hậu quả, mặc dù cậu bây giờ rất tức giận, bất quá cuối cùng vẫn thu tay đặt trên cổ áo Hạ Phạm Hành về.
"Xin lỗi, tính tiền đi." Hạ Phạm Hành nói với phục vụ viên.
"Nhưng món ngài gọi còn chưa có..."
"Không cần." Hạ Phạm Hành cắt đứt lời đối phương, đưa tay rút ví trong túi. Quách Tĩnh Tĩnh vô cùng tức giận, xoay người đi ra bên ngoài.
Hạ Phạm Hành trả tiền, nói một câu "Không cần thối" rồi vội vàng đuổi theo bước chân Quách Tĩnh Tĩnh.
Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu đi về phía trước, cậu cảm thấy tức giận cũng không phải là hoài nghi mình mang thai, cậu tức giận Hạ Phạm Hành lại đùa bỡn cậu như vậy. Quách Tĩnh Tĩnh từ nhỏ chính là một đứa trẻ nghiêm túc, đối với bất kỳ chuyện gì cũng tương đối tích cực, nhưng là cái trò đùa này của Hạ Phạm Hành quả thực rất quá đáng.
Thật ra thì khoảng thời gian gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, Quách Tĩnh Tĩnh thay đổi cái nhìn không ít về Hạ Phạm Hành. Cậu cảm thấy mình đã từ từ xem Hạ Phạm Hành là bạn bè mà đối đãi, nhưng cậu xem đối phương là bạn, đối phương cũng đừng có coi cậu là kẻ ngu, lúc nhàm chán sẽ tới trêu chọc một phen.
Bầu trời bỗng nhiên bắt đầu mưa, Quách Tĩnh Tĩnh bước chân rất nhanh, dọc theo vỉa hè bước nhanh về phía trước, căn bản không để ý mưa hay không mưa. Hạ Phạm Hành lái xe, đi theo cậu thần sắc nóng nảy.
"Quách Tĩnh Tĩnh, dừng lại, chúng ta nói chuyện một chút!"
Quách Tĩnh Tĩnh không đáp lời, kéo cái mũ trên áo che đi gương mặt của mình, hai bàn tay nhét trong túi quần siết chặt thành quả đấm. Cậu bây giờ vô cùng không muốn nhìn thấy người này.
"Quách Tĩnh Tĩnh, tôi xin lỗi, là tôi cân nhắc không chu toàn, nhưng là chuyện này tôi cũng không muốn lừa gạt em. Tôi hy vọng chúng ta có thể thẳng thắn đối mặt lẫn nhau..."
Hắn lời còn chưa dứt, Quách Tĩnh Tĩnh đã nhấc chân chạy.
"Đáng chết!"
Hạ Phạm Hành sắc mặt vô cùng khó coi, đen kịt như mây trên bầu trời, dưới chân nhấn cần ga một cái, thân xe lao về phía trước.
Quách Tĩnh Tĩnh chạy rất nhanh. Cậu trước kia ở trường học chạy ngắn, chạy đường dài hàng năm đều đứng top 1, lực bộc phát hết sức kinh người. Quách Tĩnh Tĩnh nếu không muốn để cho Hạ Phạm Hành đuổi kịp, tự nhiên động cơ sẽ hoạt động hết cỡ. Ở trong mưa to chạy nhanh khiến cậu cảm thấy rất thoải mái mặc dù nước mưa có chút lạnh, nhưng cậu trước kia cũng không phải là chưa trải qua huấn luyện kiểu thế, cho nên chút mưa này nào có thấm thía gì.
Nhưng mới vừa chạy được không xa, bụng mơ hồ dấy lên đau đớn khiến khóe miệng đang giương lên nụ cười của Quách Tĩnh Tĩnh trong nháy mắt cứng lại, chân sau lảo đảo một cái, cũng may cậu kinh nghiệm phong phú mới không ngã xuống. Loại đau này Quách Tĩnh Tĩnh rất quen thuộc, trước kia cũng có trải qua, nhưng đau một hai lần là thôi, nhưng lần này có lẽ là bởi vì cậu một mực chạy quá nhanh, cái loại cảm giác đau đớn đó vẫn không có biến mất, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Trước kia, cậu vẫn cho rằng đây là đau dạ dày, lần này, cậu nắm tay dán vào trên dạ dày của mình, nơi đó không có cảm giác, lòng bàn tay hướng xuống, Quách Tĩnh Tĩnh vừa chạy một bên tìm kiếm chỗ đau. Nguyên lai cái đau không phải là dạ dày, mà là bụng dưới.
Bánh xe vạch qua mặt đất, va chạm tạo ra tiếng vang chói tai. Một chiếc xe đột nhiên xông lên vỉa hè, khiến người đi đường xung quanh giật nảy mình. Quách Tĩnh Tĩnh cũng bởi vì đột nhiên xuất hiện một chiếc xe ở trước mặt mình mà bất đắc dĩ dừng bước.
Cửa xe bị kéo ra, Hạ Phạm Hành sắc mặt âm trầm từ trên xe bước xuống. Hắn không che dù, nước mưa dọc theo khuôn mặt tuấn mỹ của hắn chảy xuống. Hắn đưa tay kéo cửa xe chỗ ngồi bên cạnh ghế lái ra, lời nói vững chắc mang theo lửa giận đối với Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Lên xe."
Lần này lời nói rất không khách khí, hoàn toàn không có chút ôn nhu ôn nhu nào, giống như cấp trên ra lệnh cấp dưới không thể cãi lại.
Quách Tĩnh Tĩnh mím chặt môi, nhìn thẳng Hạ Phạm Hành cũng không nhúc nhích, trong mắt đầy khiêu khích.
Hạ Phạm Hành siết chặt quả đấm, kềm chế lại nói một lần: "Lên xe, đừng để cho tôi nói lần thứ ba."
Quách Tĩnh Tĩnh như cũ không đáp lời, chẳng qua là rút hai tay từ trong túi, hơi tách chân ra, hai nắm đấm căng thẳng trong trạng thái sẵn sàng tấn công, thu cằm nhìn Hạ Phạm Hành ánh mắt tựa như con sói đang quan sát kẻ địch của mình.
Hạ Phạm Hành cũng thật sự nổi giận, bình thường luôn có cử chỉ tao nhã lại thô bạo cởi áo khoác trên người mình ném vào trong xe.
"Xem ra để cho em ngoan ngoãn nghe lời là không thể nào. Rất tốt, đến đây đi."
Hạ Phạm Hành mặc dù tức giận, bất quá hắn cũng không có mất đi lý trí, miệng nói như vậy nhưng trong đầu vẫn đang suy nghĩ làm sao một kích tức trúng, vừa không khiến Quách Tĩnh Tĩnh bị thương vừa có thể ngăn cản trận đánh nhau này.
Quách Tĩnh Tĩnh nghe những lời này, một chút không cảm thấy sợ, híp mắt nhìn Hạ Phạm Hành, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Hạ Phạm Hành trong lòng thầm mắng: Tiểu hỗn đản, bình thời nhìn hiền lành như chú thỏ con, không nghĩ tới lại máu chiến như vậy!
Hạ Phạm Hành có chút vui mừng vì bản thân không giấu diếm chuyện mang thai, nếu không thì với tính cách của Quách Tĩnh Tĩnh, mười đứa bé cũng không đủ cho cậu chơi đùa!
Quách Tĩnh Tĩnh dĩ nhiên không biết Hạ Phạm Hành đang suy nghĩ gì, trực giác nói cho cậu biết, người trước mặt thân thủ tuyệt đối sẽ không kém hơn so với cậu. Quách Tĩnh Tĩnh chỉ thích tỉ thí với kẻ mạnh, bị đánh cũng không sao, càng thua cậu ngược lại càng hưng phấn!
Mẹ nó! Không cần quan tâm bụng có đau hay không, trước đánh một trận đã rồi nói sau!
Quách Tĩnh Tĩnh giơ chân lên đá tới Hạ Phạm Hành. Hạ Phạm Hành vội vàng né người tránh đi, Quách Tĩnh Tĩnh một cước kia cũng không nhẹ, gót chân rơi trên mặt đất, nước mưa bị văng lên thành một đường cong.
Hạ Phạm Hành nhìn thấy, sắc mặt đen như đít nồi. Sớm biết tiểu tử này tinh lực tốt như vậy, hắn còn thương xót cái gì hương, tiếc cái gì ngọc, trực tiếp kéo lên trên giường đánh là được rồi!
Quách Tĩnh Tĩnh một cước kia không đạp trúng, nhìn Hạ Phạm Hành ánh mắt càng ngày càng liều lĩnh, người này quả nhiên có thân thủ!
Hạ Phạm Hành bị nhìn như vậy thật sự rất nhức đầu. Dựa theo tình huống này, đừng nói đến việc chế trụ Quách Tĩnh Tĩnh, cậu mà đá như thế thêm mấy thằng con trai hắn chắc chắn không còn đâu!
"Quách Tĩnh Tĩnh, em dừng lại cho tôi! Em không muốn sống nữa sao?"
Quách Tĩnh Tĩnh vào lúc này cái gì cũng nghe không vô, một lòng chỉ nghĩ làm sao có thể đem người này dẫm ở dưới chân!
Hạ Phạm Hành không có biện pháp, không thể đánh trả chỉ có thể lùi về sau né tránh.
Quách Tĩnh Tĩnh nổi giận, híp mắt vừa đánh vừa chửi một câu: "Đồ nhát gan!"
Hạ Phạm Hành tức đến bật cười: Tôi con mẹ nó cũng là vì ai? (=)))))
Quách Tĩnh Tĩnh lần nữa phát động công kích, hướng Hạ Phạm Hành một quyền quét tới. Hạ Phạm Hành giơ hai cánh tay ngăn cản, Quách Tĩnh Tĩnh cũng vô cùng sinh mãnh, một quyền tới thiếu chút nữa khiến Hạ Phạm Hành đập vào cửa kính xe ô tô. Hạ Phạm Hành bởi vì không ngừng nhượng bộ, người đã dán lên thân xe rồi.
Hạ Phạm Hành sợ cậu tiếp tục như vậy sẽ ngộ thương mình, vừa ngăn đồng thời khom người tránh một cái, đi vòng qua sau lưng Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh vừa muốn xoay người đuổi theo, bụng bỗng nhiên truyền tới một trận đau nhức. Quách Tĩnh Tĩnh đầu gối mềm nhũn, thân thể chưa chạm mà trán đã chạm vào nóc xe.
"A Tĩnh!"
Lần này Hạ Phạm Hành cũng bị dọa sợ, vội vàng chạy sang đây xem người.
"Như thế nào? Đụng vào chỗ nào rồi? Để tôi nhìn một chút."
Quách Tĩnh Tĩnh hất tay của hắn ra còn muốn tới, Hạ Phạm Hành nắm chặt cổ tay cậu, hét: "Em còn dám đánh? Thật không muốn sống nữa?"
Nói xong dùng chút sức lực đặt Quách Tĩnh Tĩnh vào trong xe, ánh mắt nhìn Quách Tĩnh Tĩnh như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Em tốt nhất là biết điều tí đi, nếu không tự gánh lấy hậu quả!"
Nói xong dùng sức đóng cửa xe, sải bước tới chỗ điều khiển, một bên đạp cần ga một bên thắt giây an toàn.
Quách Tĩnh Tĩnh thấy Hạ Phạm Hành lái xe giống như đang lái phi cơ, một đường vượt đèn đỏ xông về phía trước, nhiều lần cảm giác sắp tông vào đuôi xe rồi. Cậu nghiêm mặt nói: "Anh có thể lái chậm một chút được không, tôi sẽ không nhảy xe."
"Im miệng!"
Hạ Phạm Hành căn bản không nói lí với cậu. Mặc dù trong xe có mở máy điều hòa không khí nhưng toàn thân ướt đẫm cảm giác thật hết sức tệ hại. Hạ Phạm Hành lau mặt, nước trên tay áo cũng có thể vắt xuống, xe ngồi cũng bị ướt. Phía trước có xe ngăn cản, Hạ Phạm Hành bấm còi liên hồi.
Lúc vượt qua xe người ta hắn còn quay đầu qua cửa kính xe chửi: "Mẹ mày, mày có biết lái xe hay không? Chỉ số thông minh là âm vô cực sao! Thao!"
Quách Tĩnh Tĩnh tỉnh bơ nắm chặt giây an toàn, ừng ực nuốt nước miếng một cái. Cậu bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo lại,phân tử hiếu chiến trong cơ thể cũng lui xuống. Loại thời điểm này, lý trí nói cho cậu biết: Vì an toàn tính mạng của mình, ngàn vạn lần chớ chọc vào trái lựu đạn Hạ Phạm Hành kia, ngoan ngoãn làm một người vô hình là tốt nhất.
________________________
Lời của editor: Chương này hai trẻ kéo nhau ra màn mưa đánh đấm một hồi rồi đua xe tốc độ làm tôi buồn cười quá các cô ạ =))) Anh công khi điên lên thì dù là tổng thống vũ trụ cũng kệ miệ =)))
Từ đầu truyện tới giờ chắc các cô cũng biết thụ là người siêu cường chứ chẳng yếu đuối mềm mại như mấy em thụ khác đâu, cho nên tôi nghĩ mai sau về chung một nhà hai người này có cãi nhau thì lại xông ra đánh đấm một trận, đến khi có người bị người còn lại đè dưới chân thì xong =)))