Đã mấy ngày kể từ khi ra khỏi Hạ Phạm Hành, ngày mai là cuối tuần, Quách Tĩnh tĩnh cảm thấy cần phải gọi điện thoại cho đối phương, nhắc nhở một chút về vấn đề con của hắn. Quách Tĩnh tĩnh thật ra thì có chút tức giận. Hạ Phạm Hành nói có muốn đứa nhỏ hay không đều tùy vào cậu, đoán chừng thấy thái độ không như hắn mong muốn liền lật lọng. Trước kia cậu thúc giục đi khám bác sĩ, bây giờ thì hay lắm, dứt khoát chơi trò biến mất.
"Tĩnh Tĩnh, con đừng lúc nào cũng cầm điện thoại di động." Trương Thanh thấy con trai từ buổi sáng tới giờ vẫn cầm điện thoại di động không buông, nhẹ nhàng tiến tới bên người cậu nói một câu. Y gần đây trộm xem một ít sách, trong sách nói phụ nữ có thai cần phải cách xa phóng xạ từ các thiết bị di động.
Quách Tĩnh tĩnh căn bản không nghe, đứng lên nói một câu: "Ba, con đi ra ngoài một chút."
Nói xong cắm đầu bực bội ra khỏi cửa, lưu lại Trương Thanh một mình căng thẳng. Y trong lòng chột dạ: Chẳng lẽ là mình biểu hiện quá rõ ràng sao?
Thật ra thì... Y vẫn rất muốn làm ông nội, y thật sự... Rất thích trẻ con. Nghĩ như vậy, Trương Thanh đứng tại chỗ có chút xuất thần.
Quách Tĩnh tĩnh đi ra cửa, đi vòng qua mặt bên góc tường của ngôi nhà gạch đỏ, gọi điện thoại cho Hạ Phạm Hành. Điện thoại di động bị dính nước mưa, dãy số ghi chép đều mất ráo, cũng may cậu còn nhớ số điện thoại di động của Hạ Phạm Hành, nhấn số gọi tới. Điện thoại mới vừa vang một tiếng lập tức có người nhận, chỉ có điều người nhận điện thoại cũng không phải Hạ Phạm Hành.
"Xin chào, ai vậy?"
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩn người, phản ứng đầu tiên chính là cúp điện thoại. Chẳng lẽ cậu gọi nhầm số? Dùng trí nhớ cậu lại gọi tới, bên kia vẫn là thanh âm giống như vừa nãy, lời nói cũng giống vậy.
"..." Bên kia tựa hồ sửng sốt một chút mới phản ứng được, lễ phép nói: "Xin lỗi, Phạm Hành mới vừa ngủ rồi. Cậu có chuyện gì không? Nói với tôi cũng được."
Phạm Hành?
"Không cần đâu."
Quách Tĩnh Tĩnh nói xong, lạch cạch một tiếng liền cúp điện thoại.
Quách Tĩnh Tĩnh dọc theo bờ tường đi đi lại lại, lại gọi thêm một lần nữa.
"Xin hỏi... Cậu rốt cuộc có chuyện gì không?" Đối phương giọng nghe có chút không nhịn được, đoán chừng là do mới vừa bị cúp điện thoại hai lần nên có chút khó chịu.
Quách Tĩnh Tĩnh so với y còn không nhịn được hơn, thanh âm lại càng không thoải mái.
"Hạ Phạm Hành tỉnh chưa?"
"..." Bọn họ mới vừa gọi điện thoại còn chưa tới năm phút đâu? " Xin lỗi, cậu ấy còn chưa tỉnh."
"Vậy anh đánh thức hắn dậy đi, tôi có chuyện tìm hắn."
Đối phương hít một hơi thật sâu, nói: "Cậu ta vừa uống thuốc. Bác sĩ dặn dò cậu ấy phải nghỉ ngơi nhiều, nếu như cậu thật sự có chuyện, chờ Phạm Hành tỉnh lại tôi sẽ giúp cậu chuyển lời."
"Bị bệnh?" Quách Tĩnh tĩnh sững sốt một chút, không nghĩ tới sau ngày hôm đó Hạ Phạm Hành vẫn chưa khỏe, "Hắn nằm viện sao?"
"Đúng vậy."
"Bệnh viện nào, là bị bệnh gì?"
"... Xin lỗi, cái này tôi không thể trả lời, tạm biệt."
Lần này đến phiên đối phương trực tiếp cúp điện thoại, bất quá đối phương còn nói một tiếng tạm biệt, nói tóm lại so với Quách Tĩnh Tĩnh có lễ độ hơn.
Bất quá Quách Tĩnh Tĩnh bây giờ tâm tư không đặt ở chuyện này, suy nghĩ một chút liền về nhà nói với Trương Thanh: "Ba, con có chuyện đi thành phố một chuyến."
Trương Thanh cầm chổi đang quét hậu viện, nghe thấy liền ngẩng đầu nhìn cậu, có chút khẩn trương nói: "Hạ Phạm Hành tìm con?"
"Không phải, con tìm hắn."
"A Tĩnh!" Trương Thanh đi tới kéo tay của con trai, "Con... Con tìm hắn có phải muốn hắn lấy đứa nhỏ ra giúp con không?"
Quách Tĩnh Tĩnh cũng không giấu giếm, gật đầu một cái nói: " Vâng."
"Kia..." Trương Thanh có chút nóng nảy."Vậy con đã nghĩ kĩ chưa? Thật ra thì trẻ con rất đáng yêu, nho nhỏ mềm mại. Con khi còn bé cũng đặc biệt đáng yêu."
"Ba?" Quách Tĩnh Tĩnh thật kinh ngạc. Ba cậu tựa hồ muốn cậu giữ lại đứa bé?
Trương Thanh nắm ngón tay, cúi đầu, thanh âm có chút trầm nói: "Ba không hy vọng con sau này hối hận. Thật ra thì có rất nhiều người muốn có con cũng không thể được, ba không hy vọng con lĩnh hội cái loại thống khổ khi có được thì lại mất đi ấy. A Tĩnh, con từ nhỏ tâm thiện, con thật... Thật sự một chút cũng không thèm để ý muốn lấy đứa nhỏ ra sao?"
Quách Tĩnh Tĩnh vểnh môi. Trương Thanh ngẩng đầu, ánh mắt ướt át ôn nhuận nhìn cậu. Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay cầm lấy tay Trương Thanh, cậu nói: "Ba, con cùng Hạ Phạm Hành không thể có bất kì sự dây dưa nào. Nếu quả thật... Sinh hạ nó, con cùng hắn đời này cũng không cách nào mà chấm dứt."
"A Tĩnh..." Trương Thanh vẫn cảm thấy Quách Tĩnh Tĩnh đối với phương diện tình cảm rất mờ mịt, thậm chí ngay cả Hạ Phạm Hành đối với cậu có tình cảm như thế nào phỏng chừng cũng không tự biết được. Nhưng cậu hôm nay lời này rõ ràng trong đó có hàm ý, Trương Thanh nhìn cậu, trong mắt đều là kinh ngạc.
Quách Tĩnh Tĩnh không nói gì nữa, xoay người rời khỏi nhà.
Hạ Phạm Hành nếu quả thật nằm viện thì cũng chỉ có thể ở một bệnh viện mà thôi, đó chính là Tể Ninh. Quách Tĩnh Tĩnh ngồi xe buýt đi vào trong huyện thành, lại bắt xe đi Tể Ninh, không sai biệt lắm cũng mất một giờ đi xe.
Đến Tể Ninh cũng gần mười giờ. Quách Tĩnh tĩnh đối với nơi này không quen thuộc, cũng không biết Hạ Phạm Hành cụ thể ở phòng bệnh nào, chỉ có thể đi tới quầy phục vụ hỏi.
"Xin chào, tôi tìm Hạ Phạm Hành, có thể giúp tôi kiểm tra một chút hắn ở phòng bệnh nào không?"
" Được, xin chờ một chút."
Cô nương ở quầy phục vụ kiểm tra một hồi, ngẩng đầu ngượng ngùng cười nói: "Xin lỗi, bệnh viện chúng tôi không có người này."
"Không có?" Tại sao lại không có chứ?
Quách Tĩnh Tĩnh vừa định gọi điện thoại cho Hạ Phạm Hành, không nghĩ tới vừa quay đầu thì nhìn một người quen cũ —— Đường Đại Nghiệp.
Đường Đại Nghiệp lúc đi ngang qua người cậu hiển nhiên không chú ý tới, biểu tình vui thích cùng người bên cạnh nói: "Mấy ngày nay có thể xem như yên tĩnh rồi. Cậu nói xem, Hạ Phạm Hành một mực muốn ở bệnh viện như vậy thật là tốt biết bao?"
Đi theo phía sau gã là một người đàn ông mỏ nhọn hàm khỉ cúi người gật đầu nói: "Dạ dạ dạ, Đường tổng ngài nói đúng..."
Quách Tĩnh Tĩnh híp mắt một cái, không chỉ Đường Đại Nghiệp mà cái tên mỏ nhọn hàm khỉ đầu trọc kia cậu cũng biết, hơn nữa còn rất "quen thuộc"! Ban đầu nếu không phải người này, cậu cũng sẽ không gặp phải một loạt tai họa sau đó. Tay ở bên người khẽ nắm chặt, cậu nhấc chân không dấu vết đi theo phía sau bọn họ.
Lúc Đường Đại Nghiệp đi vào phòng bệnh Hạ Phạm Hành dĩ nhiên còn đang ngủ. Thư kí Dương tiến tới nhỏ giọng nói một câu: "Hạ tiên sinh, Đường tổng tới."
Hạ Phạm Hành mở mắt ra, trong mắt trấn tĩnh, tiếp đó hắn lại nhắm hai mắt, rồi lại mở ra, ngược lại mang theo mấy phần thiếu ngủ.
"Cậu tới sao? Xin lỗi, cháu mới vừa uống thuốc ngủ, không chú ý tới."
Đường Đại Nghiệp quan sát sắc mặt Hạ Phạm Hành, quả thật có chút tiều tụy, thêm nữa lúc đứng dậy còn phải để cho thư kí đỡ lên, trong lòng vô cùng hài lòng nhưng trên mặt lại đầy quan tâm chu toàn, hỏi: "Phạm Hành, cháu làm sao có thể nói như vậy? Cháu nhìn cháu bị bệnh cũng không nói cho đơn cậu biết. Cháu không biết cậu nghe nói cháu nằm viện lo lắng đến thế nào đâu. Cháu nói xem, mẹ cháu đem cháu giao cho cậu chiếu cố, cậu nhưng lại đem người chiếu cố thành như vậy, thật là..."
Hạ Phạm Hành nghe cái xưng hô "mẹ" này, ánh mắt trở nên thâm trầm. Đường Đại Nghiệp không nhìn thấy nhưng thư kí Dương lại hiểu rất rõ, quay đầu tỉnh rụi trên dưới quan sát Đường Đại Nghiệp một phen.
Đường Đại Nghiệp chép miệng một cái lắc đầu tiếp tục: "Thật là cũng không biết làm sao đối diện với nhà cháu ở bên kia."
Hạ Phạm Hành che miệng ho khan mấy tiếng, giơ cánh tay lên cố hết sức hướng Đường Đại Nghiệp khoát tay nói: "Cậu đừng nói như vậy, thế giới này có người nào mà không bị bệnh chứ. Cháu lần này cũng là do không thích ứng được với khí hậu nơi này mới vô tình nhiễm lạnh, huống chi bác sĩ đã nói không có sao. Ngược lại đã khiến cậu phí tâm, còn cố ý chạy đến chuyến này."
"Cháu nói như vậy thật khách khí, trước không nói chúng ta là họ hàng thân thích, nói tới quan hệ giữa hai ta trong khoảng thời gian này vậy cậu cũng không thể không đến a, bất quá lần sau xuất hiện lại tình huống này, cháu phải nói cho cậu sớm một chút, không được lừa cậu."
"Vâng."
Đường Đại Nghiệp hài lòng gật đầu một cái, lại hỏi: "Bác sĩ nói lúc nào có thể xuất viện a? Đến lúc đó cậu mời khách, chúng ta cùng đi tẩy xui một phen."
Hạ Phạm Hành bất đắc dĩ nói: "Cháu cũng muốn lắm, chẳng qua là lần này lên cơn sốt bởi vì bị lây vi khuẩn, bệnh tình cứ trở đi trở lại. Ý bác sĩ là để cháu ở lại quan sát mấy ngày, nhưng mà cháu cũng không định ở lại đây lâu."
"Vậy cũng không được." Đường Đại Nghiệp vừa nghe, mặt hung dữ không đồng ý, "Nếu bác sĩ đã nói như vậy thì cháu phải nghe lời, chớ nóng vội xuất viện. Sức khỏe rất quan trọng, cần được chăm sóc kỹ. Cháu yên tâm, chuyện của công ty mà có cậu thì cậu sẽ giúp cháu trông nom. Cháu yên tâm ở lại nơi này, chờ tới ngày xuất viện cậu tới đón cháu, có được hay không? Chuyện này cứ quyết định như vậy đi."
Hạ Phạm Hành nhìn Đường Đại Nghiệp, Đường Đại Nghiệp vốn là có dụng ý khác, bị nhìn như vậy bỗng nhiên có chút chột dạ đứng lên, vừa định nói thêm chút gì đó thì Hạ Phạm Hành đã cười đồng ý.
" Được, nếu cậu đã nói như vậy, vậy thì cháu an tâm ở lại."
"Được được được, cháu chỉ cần để ý tĩnh dưỡng thân thể còn lại cái gì cũng không cần lo lắng."
Đường Đại Nghiệp dứt lời, lại trò chuyện mấy câu, cũng không nói thêm gì nữa đứng dậy để lại trái cây rồi đi.
Người vừa đi, ánh mắt Hạ Phạm Hành lập tức lạnh xuống, trên môi treo lên một nụ cười lạnh lùng, nói với thư kí Dương: "Dương Tuyền, biết người vừa nãy là ai sao?"
Dương Tuyền ngồi trên ghế ở một bên, nhìn hắn nói: "Có thể khiến cho cậu tức giận như vậy lại cùng họ với vị kia, tôi làm sao lại không biết. Ngược lại là cậu càng ngày càng tăng khả năng nhẫn nhịn rồi đấy, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ đích thân xé xác hắn ra."
Dương Tuyền mặc dù là thư kí của Hạ Phạm Hành bất quá hai người này là phát tiểu (cha mẹ quen biết nhau nên con cái cũng chơi với nhau từ nhỏ), ba Dương Tuyền là tổng giám đốc của Tể Ninh. Năm đó cha Hạ Phạm Hành một tay tạo dựng Tể Ninh, ba Dương Tuyền kể từ lúc đó vẫn giúp việc quản lý Tể Ninh. Sau đó cha Hạ Phạm Hành qua đời, ba Dương Tuyền vừa muốn đem Tể Ninh giao lại cho hắn, Hạ Phạm Hành trên danh nghĩa là chủ tịch nhưng lại đem Tể Ninh giao cho ba Dương Tuyền, hơn nữa để cho ông toàn quyền phụ trách quản lý bởi vì mục đích của hắn cho tới bây giờ không chỉ là Tể Ninh.
Dương Tuyền người này cũng thật nhàm chán, sau khi tốt nghiệp không giúp ba y lại chạy tới làm thư kí cho Hạ Phạm Hành, bất quá không thể không nói, y đúng là một trợ thủ đắc lực. Mấy ngày trước y gọi điện thoại cho Hạ Phạm Hành, càng về sau tắt máy cũng không có người tiếp, đợi một đêm sáng sớm ngày thứ hai dùng phi cơ tới bên này, tìm nhà và chìa khóa. Vừa vào cửa y đã bị dáng vẻ "bán sống bán chết" của Hạ Phạm Hành dọa cho sợ hết hồn, vội vàng đem người mang tới Tể Ninh. Hạ Phạm Hành vừa tỉnh, y vỗ đầu che mặt đem người trước mặt mắng một trận mới hả giận.
Có thể nói, chuyện Hạ Phạm Hành y cơ hồ không phải không biết, trừ... Vị hôm nay gọi điện thoại kia, nói tới vị kia thật muốn điên luôn. Dương Tuyền chưa từng gặp qua người dám treo điện thoại của y như vậy, bất quá cuối cùng y vẫn là có treo trở lại, tâm tình sảng khoái không ít.
"Cậu thừa dịp tôi ngủ làm cái gì? Một mình cười thành như vậy?" Dương Tuyền hiểu Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành cũng hiểu y, thấy y một mình cười giống như con hồ ly, phỏng đoán lại làm cái chuyện nhàm chán gì rồi.
Dương Tuyền lập tức hứng thú, trên mặt cười hết sức vô lại nói: "Thiếu chút nữa quên mất chuyện này. Lúc nãy cậu ngủ thì có người cho cậu.."
Dương Tuyền chưa nói xong, ngoài cửa lại có người gõ cửa. Dương Tuyền nhíu mày, chẳng lẽ Đường Đại Nghiệp đi rồi còn trở lại? Hạ Phạm Hành hất hất cằm với y, Dương Tuyền đứng dậy đi mở cửa, đứng ngoài cửa là y tá, sau lưng dẫn theo Quách Tĩnh tĩnh. Y tá cười hỏi Dương Tuyền: "Xin chào thư kí Dương, vị tiên sinh này nói anh ấy là do Đường tiên sinh an bài tới, nói là Đường tiên sinh quên mang theo điện thoại, để cho anh ấy trở lại tìm một chút."
"Điện thoại di động?" Dương Tuyền căn bản không tin, Đường Đại Nghiệp lúc tới căn bản không lấy điện thoại di động đi ra, quay đầu nhìn người phía sau y tá một chút, dáng dấp sạch sẽ, ăn mặc phổ thông, nhìn một cái cũng biết không phải người đi cùng một đường với Đường Đại Nghiệp.
Quách Tĩnh Tĩnh đi theo Đường Đại Nghiệp tới bên này, vốn định chờ Đường Đại Nghiệp đi rồi thì trực tiếp đi vào tìm người. Lúc đi ngang qua trạm y tá, y tá không cho vào, nói bên này là phòng bệnh VIP. Quách Tĩnh Tĩnh lúc này liền lấy Đường Đại Nghiệp vừa rời đi ra để nói dối, y tá ban đầu cũng không tin, thấy cậu biết Đường Đại Nghiệp lại biết Hạ Phạm Hành là thân thích của gã, bán tín bán nghi liền đem người dẫn đi.
Dương Tuyền nhìn Quách Tĩnh Tĩnh từ trên xuống dưới, hất cằm hỏi: "Cậu là ai?"
Quách Tĩnh Tĩnh đã chắc chắn Hạ Phạm Hành đang ở phòng bệnh này, cũng không cần phải tiếp tục nói dối, nhìn Dương Tuyền hỏi: "Hạ Phạm Hành tỉnh chưa?"
Dương Tuyền sửng sốt một chút, nhìn Quách Tĩnh tĩnh híp mắt: "Nguyên lai là cậu a..." Tiểu tử này cúp điện thoại y mấy lần, gặp mặt câu thứ nhất đã không khách khí, lá gan thật không nhỏ!