Trương Thanh phát hiện, từ sau khi Quách Tĩnh Tĩnh từ thành phố trở về liền trở nên không được nhanh nhẹn nữa.
Buổi tối ăn xong cơm tối, Trương Thanh gọi Quách Tĩnh Tĩnh đang chuẩn bị đi tắm rửa sạch để ngủ lại. Hai cha con ngồi ở trên ghế sa lon, ti vi mở rất nhỏ, cơ hồ không nghe rõ tiếng người nói chuyện.
"A Tĩnh, con hôm nay đi gặp Hạ Phạm Hành nói với hắn chuyện không muốn đứa nhỏ sao?"
"Hắn khi trước đã nói rồi, có muốn hay không cũng do con quyết định."
"Cho nên hắn đồng ý với con không muốn đứa trẻ sao?" Trương Thanh mặt đầy tức giận, nghiến răng tức giận hừ hừ, "Hắn làm sao có thể không chịu trách nhiệm như vậy!"
Quách Tĩnh Tĩnh không hiểu ba cậu làm gì mà tức giận như vậy, bất quá vẫn là nhắc nhở một câu: "Ba, là con nói không muốn."
"Hắn thì sao? Hắn muốn không?"
Quách Tĩnh Tĩnh không lên tiếng, Trương Thanh liền đoán được, Hạ Phạm Hành là muốn.
Trong nháy mắt, Trương Thanh cũng không biết thế nào, bỗng nhiên cất tiếng hỏi Quách Tĩnh Tĩnh một câu: "A Tĩnh, con... Con chán ghét chuyện hai người đàn ông ở chung một chỗ sao? Có phải...Có phải con cảm thấy đàn ông cùng đàn ông rất kinh tởm?"
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn thẳng vào Trương Thanh. Trương Thanh chống đỡ không nổi đôi mắt đen lay láy của cậu, lập tức quay sang một bên cúi đầu rũ mắt, lông mi cũng phát run.
Quách Tĩnh Tĩnh lời còn chưa dứt, Trương Thanh liền từ trên ghế salon đứng lên, kéo kéo khóe miệng nói: "Ba chỉ hỏi như vậy thôi, con chớ suy nghĩ nhiều, mau tắm một cái rồi đi ngủ sớm một chút đi. Nhìn con gần đây cũng không có tinh thần, ba đi lấy khăn lông cho con."
Nhìn Trương Thanh vội vội vàng vàng rời đi, Quách Tĩnh Tĩnh cau mày. Cha mẹ không thể nào hỏi con mình về loại vấn đề này được. Quách Tĩnh Tĩnh không cho rằng Trương Thanh đã thông suốt. Nếu như y đã thật thông suốt thì mới đầu cũng sẽ không gấp lo liệu hôn sự cho cậu như thế, nhưng Trương Thanh bây giờ thật sự rất khác thường.
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn thấy loại biểu tình kia trên gương mặt ba cậu không chỉ một lần: Lo được lo mất, cất giấu lo sợ cùng bất an.
Chủ nhật ở nhà nghỉ ngơi một ngày, thứ hai còn phải tiếp tục dạy học. Quách Tĩnh Tĩnh như cũ dậy sớm, đầu tiên đến trường học, giúp ông lão giữ cửa nấu nước, ném củi đốt xuống, ngọn lửa bùng lên cao. Lúc Quách Tĩnh Tĩnh tới còn mang cho ông lão một túi trứng gà, ông lão nhận rồi thì yên tâm thoải mái. Thật ra thì ông thật sự muốn nâng đỡ Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Tĩnh Tĩnh cũng không đoán được.
Buổi sáng không nấu cháo, ông lão liền dùng trứng gà Quách Tĩnh Tĩnh mang tới nấu lên, lại nấu thêm hai tô mì rồi đặt rau bắp cải vào, mùi vị thanh đạm, buổi sáng ăn lại vừa vặn thích hợp.
Quách Tĩnh Tĩnh vừa ăn vừa nhìn ông cụ. Ông bị cậu nhìn đến ngại, mút đầu đũa rồi lạch cạch đặt xuống trên miệng chén, hướng Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Có lời thì nói đi, mặt cậu như bị táo bón ấy làm cho tâm tình ăn cơm của tôi cũng mất rồi."
Quách Tĩnh Tĩnh thu hồi tầm mắt, không lên tiếng. Ông cụ nhìn cậu một hồi, lần nữa cầm đũa lên, vừa ăn vừa nói: "Tuổi trẻ tâm sự thật đúng là không ít. Cậu nói cuộc sống mệt biết bao nhiêu, muốn thông suốt mọi thứ. Chờ lúc cậu đến tuổi của tôi rồi, không nghĩ thông cũng không được." Tay Quách Tĩnh Tĩnh gắp mì dừng một chút, ngẩng đầu nhìn ông: "Ông ơi."
"Chuyện gì? Nói đi."
"Ông muốn có con trai không?"
"Phốc!" Ông lão đáng thương vừa mới gắp một đũa mì bỏ vào miệng đã bị những lời này của Quách Tĩnh Tĩnh làm cho sặc mì từ trong lỗ mũi chui ra, gương mặt già nua lúc đỏ rồi đen, lúc đen rồi lại thành đỏ.
Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng rót ly nước đưa tới: "Ông ơi, uống miếng nước đi."
Ông cụ đoạt lấy ly nước từ trong tay cậu, ừng ực ừng ực uống mấy hớp, giương mắt trừng cậu: "Tôi nói cậu tiểu tử này, nói thế nào cũng không biết thẳng cong gì cả. Người nào không biết mà nghe được còn tưởng tôi từng tuổi này rồi còn mê gái!"
Quách Tĩnh Tĩnh mặt đầy thành khẩn cúi đầu nói một tiếng: "Thật xin lỗi ông."
Sau một lát, ông cụ thở dài, đối với Quách Tĩnh Tĩnh khoát tay một cái: "Quên đi, tôi mặc dù biết cậu mới không bao lâu nhưng cậu tính cách gì tôi cũng biết, biết cậu không có ác ý. Ai, ai mà không nghĩ tới có con trai có con gái, già rồi trải qua cuộc sống hàm di lộng tôn (*), bất quá tôi đời này đã định là trước không thể nào."
Hàm di lộng tôn: ngậm kẹo đùa cháu; niềm vui thú của người già
Quách Tĩnh Tĩnh nhíu mày mặt đầy nghi ngờ hỏi: "Vậy ông tại sao không kết hôn?"
Đại gia ngẩng đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh một hồi lâu, ánh mắt có chút phức tạp. Quách Tĩnh Tĩnh mím môi: "Ông nếu là không muốn nói thì coi như cháu không có hỏi đi."
Ông lão để đũa xuống, từ trong túi mò ra một bọc Hoàng Sơn, rút ra một điếu đốt, dùng sức hít vài hơi, quay đầu nhìn về ra ngoài cửa, ánh mắt đục ngầu.
"Tôi khi còn bé ngã từ trên chóp tường xuống không cẩn thận đập vào cọc sắt... Bị thương căn, lấy vợ... Đây không phải là hại người sống chẳng khác gì một góa phụ sao?"
Lúc ông cụ nói câu cuối cùng trong mắt mang theo sự trêu đùa nhưng nụ cười này lại khiến cho người nhìn trong lòng khó chịu. Quách Tĩnh Tĩnh hối hận, đáng ra cậu không nên hỏi mới đúng.
"Thật ra thì a, chuyện này ở trong lòng tôi như vậy nhiều năm cũng quả thật rất khó chịu. Lúc còn trẻ còn thường có người hỏi tôi tại sao không tìm vợ, sau đó lớn tuổi, người khác trong lòng tò mò cũng sẽ không chạy tới hỏi. Tôi liền nghĩ, này tốt lắm, không cần tìm lý do đáp lại, giấu ở trong lòng mấy thập niên như vậy, tư vị kia còn không bằng nói ra, dầu gì cũng coi là mượn cớ để an ủi mình."
Ông cụ hút thuốc xong, khuấy khuấy mì chưa ăn xong. Mì kia đã lạnh, ông nhưng lại ăn tiếp.
"Tôi chỉ thích trẻ con, ngây thơ, hồn nhiên. Châm ngôn không phải nói rằng thứ không có được vĩnh viễn đều là tốt nhất sao? Phỏng chừng lý lẽ ấy thật sự đúng. Có lúc nghe thấy những bậc phụ huynh than phiền trẻ nhỏ không nghe lời, quá phiền người khác, nói gì mà "Còn không bằng không nuôi ". Nhưng ở trong mắt tôi, chúng nó mỗi đứa đều thật đáng yêu. Tôi thậm chí còn nghĩ, các người nếu ngại phiền vậy không bằng cho tôi mang về làm cháu trai đi, tôi không chê. Dù khổ đi nữa mệt mỏi đi nữa, tôi đều nguyện ý nuôi nó, nhìn nó lớn lên, thành gia, lập nghiệp... Nếu Diêm vương chê tôi không muốn thấy tôi sớm, tôi còn có thể tiếp tục bế chắt trai. Tôi mua đồ ăn cho nó, mua đồ chơi, muốn cái gì tôi cũng mua!"
Quách Tĩnh Tĩnh nghe ông lão nói liên tục, rất nhiều lời đều là lập lại ba bốn lần, nhưng trong mắt người khác lại tạo cảm giác rất mãnh liệt. Cho đến khi ngoài cửa truyền tới tiếng người, bọn học sinh cũng đã đi học, ông lão mới đứng lên nói: "Cậu đi đi, đã làm chậm trễ việc của cậu rồi, cửa tôi còn chưa mở đâu."
Vừa nói vừa đi ra mở cổng trường. Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nói: "Ông ơi, ông nếu không ngại, sau này cháu chính là cháu trai của ông, cháu sẽ dưỡng lão tống chung (**) cho ông."
(**) Dưỡng lão tống chung: chăm sóc người già trước lúc lâm chung, lo ma chay cho người thân.
Ông cụ đưa lưng về phía Quách Tĩnh Tĩnh, hốc mắt nóng lên, ông hung dữ mắng: "Cậu tiểu tử thúi này, nói chuyện nghe chẳng lọt tai gì cả! Xương cốt tôi còn rất tốt! Mấy thập niên tuổi thọ hoàn toàn không thành vấn đề."
Nói xong, người đi tới cửa lại thêm một câu: "Nếu đến ngày đó thì cậu có thể tới đưa tiễn tôi là được."
Lúc thầy thể dục đến tìm Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Tĩnh Tĩnh đang sửa bài tập ngữ văn cho học sinh. Học sinh năm thứ nhất viết chữ như chó chạy ấy,phỏng đoán bắt bọn nhỏ ngồi trước mặt mình bọn nhỏ cũng chưa chắc hiểu hết.
"Lúc nãy tôi cho học sinh điểm danh thấy thiếu một người, tôi để cho thầy thể dục lớp khác sang trông bọn trẻ một chút còn bản thân thì vào lớp tìm người nhưng không thấy. Thầy Quách, cậu xem có nên gọi điện cho phụ huynh không?"
Thầy thể dục không có số điện thoại di động của cha mẹ học sinh, việc trao đổi thông tin với phụ huynh đều là do chủ nhiệm lớp.
Quách Tĩnh Tĩnh nghe y nói như vậy liền hỏi: "Là ai không đi học?"
"Quách Tiểu Niên."
Nghe được cái tên này, Quách Tĩnh Tĩnh có chút không ngờ được. Cũng đúng, cả lớp không dám trốn tiết thể dục, chắc cũng chỉ có tiểu ma đầu đó thôi.
Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ cùng thầy thể dục thương lượng một chút, để cho thầy trước đi dạy học, còn cậu đi tìm Quách Tiểu Niên, tìm không ra sẽ liên lạc với phụ huynh. Thầy thể dục dĩ nhiên gật đầu đồng ý.
Quách Tĩnh Tĩnh đầu tiên đi tới chỗ ông Tần. Ông Tần chính là ông lão giữ cửa của trường, ông họ Tần. Ông lão nói ông không thấy Quách Tiểu Niên đi ra. Tuy nói Quách Tiểu Niên người nhỡ nhỡ nhưng khả năng trèo tường viện không lớn, bất quá ông vẫn nói sẽ giúp cậu lượn quanh tường viện tìm một vòng.
Sau đó Quách Tĩnh Tĩnh đi ngang qua toilet lại vào trong tìm một lần, cũng không tìm thấy, cuối cùng mới đi tới phòng học. Thầy thể dục nói phòng học y tìm rồi, người không có ở đây. Quách Tĩnh Tĩnh sau khi đi vào, tra xét từng chỗ ngồi, quả thật không có người. Quách Tĩnh Tĩnh cẩn thận quan sát chung quanh, cuối cùng ánh mắt định cách ở trên bục giảng. Quách Tĩnh Tĩnh híp mắt đi tới bàn giáo viên. Cậu đứng ở trước bàn khom người một cái, Quách Tiểu Niên trốn ở bên trong co lại thành một đoàn.
Quách Tiểu Niên tựa hồ cũng không nghĩ tới lại bị tìm được. Lúc mặt Quách Tĩnh Tĩnh lộ ra, ánh mắt nhóc trợn tròn.
"Còn không tính đi ra à?"
Quách Tĩnh Tĩnh nói xong, Quách Tiểu Niên từ bên trong chui ra, chạy ra ngoài mấy bước mới quay đầu chỉ Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Thầy làm sao biết con trốn ở chỗ này. Ông nội con nói, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, thầy thể dục cũng không tìm được con!"
Quách Tĩnh Tĩnh bây giờ đối với ông nội Quách Tiểu Niên thật vô cùng không có hảo cảm, gương mặt thối ngồi xuống bàn học, nhìn Quách Tiểu Niên hỏi: "Tại sao không đi học thể dục?"
Bọn nhỏ đều rất thích giờ thể dục không phải sao? Giống như cậu khi còn bé hận không thể học thể dục mỗi ngày, theo lý thuyết, Quách Tiểu Niên hiếu động như vậy hẳn phải rất thích giờ thể dục mới đúng.
Quách Tiểu Niên nghe Quách Tĩnh Tĩnh hỏi như vậy, nắm eo ngước cằm nhỏ, đầu nhỏ hướng bên cạnh hất một cái.
"Con mới chẳng cần chơi chung với bọn họ, hừ!"
Quách Tĩnh Tĩnh không lên tiếng mà cứ nhìn nhóc như vậy còn chưa tới một phút đứa nhỏ liền không chịu nổi, buông tay xuống ngang hông.
Bĩu môi đứng ở đằng kia, nói lầm bầm: "Bọn họ không chơi với con, con cũng chẳng thèm chơi với bọn họ. Con ghét nhất giờ thể dục."
Quách Tĩnh Tĩnh thấy nhóc như vậy lúc này mới hỏi: "Quách Tiểu Niên, có phải là các bạn trong giờ thể dục không chơi với con?"
"Đúng!" Quách Tiểu Niên mặt đầy tức giận hô, hai tay nhỏ bé nắm thành hai cái bánh bao.
Quách Tĩnh Tĩnh lại hỏi: "Vậy con tại sao phải kéo tóc Lâm Thiến?"
"Bởi vì bạn ấy đem cục gôm cho Mộ Dung Dương mượn, không cho con mượn!"
"Vậy tại sao phải đánh Hà Đông Đông?"
"Nó đem đồ chơi cho người khác chơi, không cho con chơi, con đã nói dùng đồ chơi đổi với nó rồi mà! Hơn nữa con không có đánh nó, con chẳng qua là nhẹ nhàng đẩy một chút mà thôi!" Quách Tiểu Niên vừa nói xong ánh mắt cũng ửng đỏ. Nhóc đưa tay hung hăng xoa xoa, thanh âm nghẹn ngào."Bọn nó dựa vào cái gì không chơi với con, không chơi với con thì con phải khi dễ bọn nó."
"Nhưng con càng đánh các bạn, các bạn dĩ nhiên càng không muốn chơi với con. " Quách Tĩnh Tĩnh đi tới, kéo tay đang dụi mắt của Quách Tiểu Niên xuống. Mắt nhóc đỏ bừng, tay vừa buông lỏng nước mắt suýt tuôn ra, nước mũi cũng chảy xuống. Nhóc dùng sức đem nước mũi hít trở về, chưa tới một giây lại rớt xuống.
Quách Tĩnh Tĩnh từ trong túi lấy giấy ra, giúp nhóc đem nước mũi lau sạch. Quách Tiểu Niên nhìn cậu, nháy mắt nước mắt liền rớt xuống. Quách Tiểu Niên khóc cũng không lên tiếng, hừ cũng không hừ một tiếng, mặt đầy quật cường.
Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay dùng sức xoa xoa đầu nhóc nói: "Quách Tiểu Niên, con có phải là anh hùng không?"
Quách Tiểu Niên sửng sốt một chút, nâng tay áo lên hung hăng lau nước mắt, nói: "Con nghĩ ông nội con chính là anh hùng! Con tương lai còn dài, cũng phải trở thành người như ông nội!"
Quách Tĩnh Tĩnh quả thực không nhịn được hỏi một câu: "Ông nội con làm gì?"
Quách Tiểu Niên ưỡn ngực đặc biệt tự hào nói: "Ông nội con là Đại tướng quân!"