Hạ Phạm Hành đi tới chỗ hẹn, sau khi vào cửa đẩy ghế lô ra, bên trong đã có hai người. Hạ Phạm Hành có chút phiền não kéo kéo cà vạt, cả người chung quanh đều bao phủ bởi phân tử nóng nảy.
"Thế nào?Ai đụng vào cậu? Là cái ông cậu quăng tám sào cũng không tới của cậu à?"
Người nói chuyện ngậm điếu thuốc, cà lơ phất phơ như một tên du côn ngồi ở đằng kia, sau làn khói là gương mặt mang theo một nụ cười châm biếm.
"Tử Chương, cậu đừng có mà chọc vào cậu ta. Giờ cậu ta như quả bom hẹn giờ ấy, nói như thế nào nhỉ, hậu tích nhi bạc phát (*), chắc để nói về tình huống này của cậu ta đó."
(*) hậu tích nhi bạc phát: tích lũy thật nhiều rồi bùng nổ
Dương Tuyền một tay đỡ trán, một tay duỗi thẳng, đầu ngón tay kẹp đầu thuốc lá, cổ tay đặt ở góc bàn, trong miệng nói lời nhắc nhở Quách Tử Chương nhưng sự ranh mãnh trong mắt nói rõ rằng chuyện không phải như vậy.
Hạ Phạm Hành lười nói nhảm với bọn họ, kéo Quách Tử Chương ra cái ghế bên cạnh,nặng nề ngồi xuống, một bên cởi nút cài trên cổ tay áo sơ mi một bên hỏi: "Cậu đến đây lúc nào?"
Quách Tử Chương hít một hơi thuốc lá, thảy bao thuốc lá trên bàn qua chỗ Hạ Phạm Hành, lười biếng nói: "Mấy ngày trước đi ngang qua một lần chỉ tới thăm Tử Hoa với Tiểu Niên, lần này coi như là nghỉ dài hạn nên nhất định phải tới thăm cậu."
Anh thẳng người nhìn về phía Hạ Phạm Hành, trong mắt sáng lên: "Như thế nào, đày đi biên cương, rời xa cuộc sống của hoàng đế trên trời cao không tệ lắm phải không? Nghe nói ngay cả tình nhân cũng có rồi cơ à?"
Hạ Phạm Hành lạnh lùng nhìn về phía Dương Tuyền. Dương Tuyền vội vàng khoát tay: "Cậu yên tâm, cái chính tôi chưa có nói, để cho cậu đó."
"Cái chính?" Quách Tử Chương không mặn không nhạt nhìn Hạ Phạm Hành, nhìn người đã rút điếu thuốc lá ra từ lâu nhưng vẫn kẹp ở trong tay không hút.
Quách Tử Chương híp mắt nói: "Chẳng lẽ... cậu đổi tính, thấy với phụ nữ tốt hơn? Làm cho người nào mang bầu à?"
"Phốc!" Dương Tuyền mới vừa uống một ngụm trà hoàn toàn phun ra trên mặt bàn ăn gỗ đỏ, một bên che miệng ho khan, một bên hướng Quách Tử Chương giơ ngón tay cái.
Hạ Phạm Hành ngược lại mặt đầy thản nhiên nói: "Câu sau đúng, câu trước sai rồi. "
Quách Tử Chương cau mày: "Có ý gì?"
"Ý chính là nói, có con rồi, nhưng mẹ con tôi không phải là phụ nữ."
Dương Tuyền cử chỉ ưu nhã cầm khăn lau miệng, ngẩng đầu muốn xem Quách Tử Chương cười nhạo nhưng cuối cùng chỉ thấy người này vẻ mặt thật sự khiếp sợ, không quá giống như trong tưởng tượng của y.
"Ê? Bị sợ đến choáng váng rồi hả?" Dương Tuyền đưa tay kéo tay Quách Tử Chương.
Quách Tử Chương mí mắt run rẩy, lấy lại tinh thần, coi như tỉnh táo nói: "Phải không? Phạm Hành, cậu đừng nói với tôi mẹ con cậu là đàn ông nha? Điều này làm sao có thể được!"
Hạ Phạm Hành nhìn Quách Tử Chương đưa tay cầm ly trà, lần đầu tiên lại cầm vô ích. Hắn ngẩng đầu nhìn mặt Quách Tử Chương, Quách Tử Chương ngược lại thản nhiên quay đầu đối mặt với hắn.
Hạ Phạm Hành cười nói: "Không sai, lần này cậu đã đoán đúng."
Quách Tử Chương không uống mà đặt trở lại nhưng hai tay đặt ở trên bàn, không rời khỏi ly trà nói: "Cho nên ý cậu là, trên thế giới này thật sự có chuyện đàn ông mang thai sinh con?"
"Tôi nghĩ cậu rõ hơn tôi chứ."
Câu này của Hạ Phạm Hành mập mập mờ mờ không rõ, Quách Tử Chương quay đầu sâu xa nhìn hắn. Dương Tuyền nhìn bên này một chút rồi lại nhìn sang bên kia, sau đó vỗ bàn: "Chúng ta có phải anh em chí cốt không? Có cái gì mà hai người không thể nói thẳng mặt mà cứ liếc mắt đưa tình như thế? Tình huống gì đây?"
Quách Tử Chương không mở miệng, lần này người mở miệng là Hạ Phạm Hành. Hắn cũng không thèm nhìn tới Dương Tuyền liền nói: "Cậu không biết luôn à? Ở phương diện IQ cậu quả nhiên vẫn bị áp đảo."
Không phải chỉ là thành tích học tập thời đi học không bằng hai vị này thôi sao? Có gì đặc biệt chứ? Ít nhất về mặt tình thân mà nói thì hai người này không so được với y, chí ra ba y còn thực sự xem y là con trai mà nuôi nấng!
Sau khi cái đề tài ù ù cạc cạc này được vén lên, Quách Tử Chương không có hứng thú với chuyện của người khác, Hạ Phạm Hành cũng không phải là một người sẽ nói nhiều.
Sau buổi cơm trưa, Dương Tuyền số khổ còn phải đi làm, tiếp tục vì Hạ Phạm Hành mà bán mạng.
"Tôi đi trước đây, ở đây ăn cơm với các cậu đúng là vô nghĩa mà. Tôi sống qua bao nhiêu nồi bánh chưng rồi mà đây vẫn là lần đầu tiên ngồi ở bàn cơm mà chỉ uống mỗi nước!"
Dương Tuyền cũng không muốn ở lại nữa. Trước kia ba người tụ tập với nhau không say không về, hôm nay ngược lại hai người đều không uống rượu, còn dư lại y một người uống cũng không còn thú vị, kết quả y dứt khoát giận dỗi không uống, ba người liền vừa ăn thức ăn vừa uống trà. Dương Tuyền vừa đứng dậy lập tức cảm giác được lúc đi đường trong bụng luôn có nước đung đưa.
Mới vừa đi tới cửa, sau lưng còn truyền tới tiếng Quách Tử Chương không khách khí nói: "Đóng cửa hộ nhé."
Dương Tuyền lười để ý hai người bọn họ, đóng cửa lại liền đi.
Quách Tử Chương đưa tay sờ bao thuốc lá mở ra nhìn, không có. Anh có chút phiền não thấp giọng mắng một câu, ngẩng đầu nhìn Hạ Phạm Hành hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Người nọ thật sự mang thai? Dương Tuyền tại sao lại từ thủ đô tới đây? Cậu sắp xếp cho cậu ta công việc gì? Vừa gặp nhau cậu ta đã than phiền với tôi rằng cậu không coi cậu ta như con người rồi."
Hạ Phạm Hành ngược lại không gấp, nhìn Quách Tử Chương nói: "Tôi nhớ một buổi sáng sớm vào nhiều năm trước đây, cậu vội vàng chạy đến tìm tôi. Lúc ấy cậu có hỏi tôi một câu, cậu còn nhớ không?"
Sắc mặt Quách Tử Chương trong nháy mắt ngưng trọng. Anh gật đầu một cái nhưng không lên tiếng, môi mím chặt.
Hạ Phạm Hành đưa điếu thuốc bên mình cho Quách Tử Chương, Quách Tử Chương nhận lấy châm lửa, nhìn qua thì không có gì bất đồng, chẳng qua là ngọn lửa từ bật lửa vọt lên có chút đung đưa.
Hạ Phạm Hành nói: "Trước đó cậu hỏi tôi, tôi không có cách nào trả lời cậu. Bây giờ tôi có thể cho cậu một câu trả lời khẳng định, chuyện đàn ông sinh con quả thật tồn tại."
Cho tới bây giờ, thần sắc như thường Quách Tử Chương trong nháy mắt trầm xuống. Phục vụ viên ngoài cửa gõ cửa đi vào, cười hỏi một: "Xin hỏi hai vị tiên sinh có cần cái gì không?"
Quách Tử Chương ném tới một ánh mắt tràn đầy tia máu, thô lỗ quát: "Cút ra ngoài!"
Phục vụ viên bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, gấp rút cúi đầu xin lỗi rồi vội vội vàng vàng lui ra ngoài. Ngoài cửa ai ôi một tiếng, đoán chừng là bị sợ tới nỗi nhũn chân ngã xuống.
Quách Tử Chương bất chợt đứng lên, dọc theo cửa sổ ở bên tường đi đi lại lãi mãi cho tới khi hút xong điếu thuốc anh mới đứng yên, đỡ lưng ghế mắt nhìn Hạ Phạm Hành nói: "Năm kia khi tôi mười ba tuổi, cũng là một năm kia ở trong tiệc sinh nhật của cậu mà quen biết lẫn nhau, tôi một mực không hiểu Quách gia như vậy làm sao sẽ lại thu nhận một đứa cô nhi? Cho đến một năm kia, đã hơn ba mươi tuổi mà chú vẫn không lấy vợ, ông nội cùng chú náo loạn một trận. Ông nội lúc ấy nói nếu không cưới vợ lập gia đình sẽ đưa tôi giao cho chú. Tôi biết chuyện này cả đêm hưng phấn không ngủ được. Chú không có con, cho dù tôi không phải ruột thịt của chú, chỉ cần tôi đối xử với chú tốt thì một ngày nào đó chú sẽ tiếp nhận tôi, tôi thậm chí còn hy vọng chú đời này không bao giờ lấy vợ."
Không nói tới Hạ gia, Quách gia ở trong giới chính trị có tương đối địa vị, Quách lão gia tử so với Đường gia có đầu óc hơn nhiều. Trong thời cuộc hỗn loạn ấy thế lực khắp nơi rục rịch ngóc đầu, Đường gia đứng sai đội nên thiếu chút nữa nhà hủy người mất, Lý gia trở thành người thắng lớn nhất, mà Quách gia lại lựa chọn trung lập. Ngẫm lại tình huống lúc đó thì sau chuyện này Quách gia bị chấn động nhỏ nhất, có thể nói là cơ hồ không có bất kỳ tổn thất nào, nhưng sau đó thì sao? Lý gia vùng dậy với tốc độ mắt thường có thể thấy, Đường gia bị buộc phải lui khỏi ván cờ, mà Quách gia thì sao? Quách gia chỉ muốn ổn định thôi, nhưng có một số việc nếu ngươi không liều mạng thì sẽ là người đầu tiên gục ngã để cho người sau tiến lên, "ổn" có lúc cũng không nhất định là nghĩa tốt, tựa như Quách gia vậy.
Sau đó, hậu bối Quách gia không có một ai thành công lên chức, thịnh cực tất suy. Thời huy hoàng của Quách gia qua đi, nhưng huy hoàng sau khó khăn mới rực rỡ xán lạn nhất.
Đang lúc mọi người cho là Quách gia sẽ một mực suy sụp như vậy, người con nhỏ nhất của Quách gia - Quách Dực không chọn sống kiếp chính trị như anh trưởng mà là bỏ văn theo võ, lựa chọn nhập ngũ, hơn nữa còn trở thành nhân vật truyền kỳ trong quân đội. Có người nói ông cả đời không cưới vợ thành gia là bởi vì ông đem mình hiến tặng cho quốc gia, cũng có người nói ông sợ mình phát sinh bất ngờ, chết ở trên chiến trường phụ lòng vợ con. Vô luận như thế nào thì quân hàm sao trên cầu vai của Quách Dực cũng không ngừng tăng lên, cấp bậc cứ tăng rồi lại tăng dù tới nay ông chưa tới năm mươi. Một bước cuối cùng kia ông đi, ai cũng không dám suy đoán.
Nhưng có điều, Quách gia có thể giữ được địa vị ngày hôm nay có mối liên hệ chặt chẽ với Quách Dực.
Quách Tử Chương là con nuôi được Quách gia nhặt về, từ một đứa trẻ không cha không mẹ lại được anh cả Quách Lương nhận nuôi. Trừ anh ra Quách Lương còn có một con trai và một con gái, con trai là Quách Tử Ngạn, con gái là Quách Tử Hoa.
Quách Dực một mực không chịu lấy vợ, Quách Tử Chương rõ ràng có thể cảm giác được sự khẩn trương và vội vã của người nhà nhưng không một ai dám tới trước mặt ông nói ông lập gia đình. Quách lão gia tử khi còn tại thế không nhịn được nói mấy câu nhưng mỗi lần nói xong lời cuối cùng cũng sẽ cãi vã, cuối cùng Quách Dực rời khỏi nhà, chỉ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần, số lần Quách Dực trở về càng ngày càng ít, thậm chí mấy lần năm hết tết đến cũng không trở lại.
Lần cuối cùng là ba năm. Ba năm sau Quách lão gia tử bệnh tình nguy kịch Quách Tử Chương mới gặp lại Quách Dực một lần nữa, một năm kia anh mới mười tuổi, điều nên hiểu cũng đã hiểu, không nên hiểu cũng sẽ không có người nói cho anh biết.
Quách lão gia tử nằm ở trước giường bệnh, nhượng bộ Quách Dực. Bất kể Quách Dực đời này có kết hôn hay không Quách lão gia tử cũng không thể thấy được nữa, lão chỉ hy vọng Quách Dực có thể thu nuôi một đứa bé, tương lai già rồi cũng có một người để dựa vào.
Lần đó Quách Tử Chương thật sự cho là Quách Dực trên danh nghĩa sẽ đem anh qua bên người. Không riêng gì anh mà tất cả mọi người cũng cho là như vậy, nhưng kết quả Quách Dực đồng ý cho Quách Tử Hoa tới bên cạnh - người cháu gái lớn chỉ nhỏ hơn mười tuổi.
Không nói được trong lòng là tư vị gì, lúc ấy tất cả mọi người nhìn Quách Tử Chương cũng tràn đầy phức tạp.
"Bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy hết sức buồn cười." Quách Tử Chương nói với Hạ Phạm Hành trong ánh mắt quả thật ẩn chứa nụ cười chẳng qua là nụ cười kia không đạt tới đáy mắt."Chẳng lẽ bọn họ nhặt tôi về là để cho chú tôi nhận làm con trai? Trời mới biết khi đó chú mới bao nhiêu tuổi, bọn họ làm sao có thể luận chú sau này sẽ không kết hôn sinh con chứ?"
Hạ Phạm Hành rót cho Quách Tử Chương thêm chút trà, Quách Tử Chương nói một tiếng cám ơn nhưng không định uống.
Hạ Phạm Hành biết, cảm tình Quách Tử Chương đối với Quách Dực rất phức tạp, nhưng nguyên nhân cụ thể thế nào Hạ Phạm Hành cũng không biết. Mỗi một người đều có ranh giới cuối cùng của bản thân, Quách Tử Chương không muốn nói thì cho dù là bạn tốt cũng sẽ không ép buộc được.
"Phạm Hành, cậu có thể để cho tôi gặp mặt một lần không?" Quách Tử Chương không chỉ rõ là ai nhưng Hạ Phạm Hành lại biết, "Tôi muốn gặp người đó một lần, gặp xong tôi mới dám khẳng định những bí mật ẩn giấu trong lòng tôi mấy năm qua rốt cuộc có phải là thật hay không."
Hạ Phạm Hành nhìn anh gật đầu: "Có thể."
"Vậy thì ngày mai nhé?"
Hạ Phạm Hành híp mắt: "Cậu thật đúng là... Được voi đòi tiên."
Quách Tử Chương cười một tiếng: "Cậu đối với Dương Tuyền không phải cũng giống vậy sao? Chúng ta như nhau thôi."