Nhà có hãn thê làm sao phá

Chương 7: Thay đổi (2)



Cố Nhàn hỏi Thanh Thư có tâm sự gì nửa ngày, nhưng từ đầu đến cuối Thanh Thư không nói một lời, nàng vừa kinh vừa sợ: “Hồng Đậu, rốt cuộc con làm sao vậy, con nói cho nương a!”

Trần ma ma ở bên cạnh cũng nói: “Cô nương, có chuyện gì người hãy nói ra. Cứ giấu trong lòng không nói, hại thân.”

Thân thể Cố Nhàn nặng nề tinh thần lại sa sút, mấy ngày nay đều là Trần ma ma chăm sóc Thanh Thư. Tất nhiên biết Thanh Thư không giống trước. Trước kia cô nương tươi sáng hoạt bát, cả ngày cười tủm tỉm. Nhưng sau khi từ Đào Hoa thôn trở về, cô nương lại không thích nói chuyện, còn hay ngẩn người. Trần ma ma tưởng rằng là do mắc bệnh, nghĩ sau khi khỏi hẳn bệnh rồi thì sẽ tốt, lại không ngờ tới, tình trạng ngày càng nghiêm trọng.

Thanh Thư cúi đầu suy nghĩ rất lâu, lúc này mới nghĩ ra một cái cớ thích hợp: “Các nàng đều nói nương sinh tiểu đệ đệ thì sẽ không cần ta nữa, muốn mang ta đưa tới nông thôn.”

Nói xong, Thanh Thư ôm Cố Nhàn khóc nói: “Nương, ta không muốn quay về nông thôn. Nương, ngươi đừng bỏ mặc ta.”

Thật ra trong nội tâm nàng nói là nương không nên chết, phải sống tiếp thật tốt, đừng bỏ lại ta một mình.

Cố Nhàn vừa tức vừa giận: “Là ai nói với con những lời hồ đồ này?”

Thanh Thư không nói lời nào, chỉ khóc.

Cố Nhàn đè nén lửa giận dỗ nàng nói: “Hồng Đậu, con là nương hoài thai mười tháng sinh ra, nương làm sao lại không cần con. Hồng Đậu, con đừng nghe các nàng nói hươu nói vượn.”

Thanh Thư mắt ngấn lệ nhìn chằm chằm hỏi: “Thật không?”

Lấy khăn tay từ trong tay áo ra lau nước mắt cho Thanh thư, Cố Nhàn nói: “Tất nhiên là thật. Hồng Đậu, sau này có ai nói với con những lời hồ đồ này con hãy quay về nói với ta.”

“Được.”

Cố Nhàn vẫn băn khoăn chuyện vừa rồi: “Hồng Đậu, vừa rồi con quá không lễ phép, đợi lát nữa con hãy xin lỗi thẩm thẩm với Như Đồng.”

Thanh Thư cũng biết vừa rồi hành vi của mình có chút không thích đáng, nhưng muốn nàng nói xin lỗi, đó là chuyện không thể: “Nương, ta buồn ngủ.” Nói xong, còn cố ý ngáp một cái.

Vừa nhìn đã biết là giả vờ, nhưng lúc này Cố Nhàn lại không lỡ mắng nàng nữa.

Vi thị nhìn thấy Cố Nhàn, lo lắng hỏi thăm: “Hồng Đậu không có sao chứ?”

Cố Nhàn thở dài một hơi nói: “ Phải cẩn thận chăm sóc, nếu không sẽ lưu lại mầm bệnh.”

“Làm sao lại nghiêm trọng như vậy?” Trên mặt ra hiện vẻ khẩn trương, thật ra trong lòng lại xem thường. Chẳng qua là nhiễm chút phong hàn, uống hai thang thuốc sẽ khỏe ngay. Kết quả nha đầu này dưỡng gần nửa tháng vẫn còn chưa tốt, lớn lên cũng quá yếu ớt đi.

Cố Nhàn không muốn nói thêm về việc này, dời chủ đề:”Đệ muội đến huyện thành có chuyện gì không?”

Lần này Vi thị đến tìm Cố Nhàn, thật ra là có việc: “Trong nhà dầu muối đều không còn, muốn mua nhiều thêm một chút mang về. Hơn nữa sắp đến mùa hè, cũng phải mua chút vải bố về làm xiêm y mùa hạ.”

Hạ Nguyệt nghe đến đây, mặt lộ vẻ châm chọc. Mỗi lần tới huyện thành mua đồ, đều cố ý nói với chủ tử nhà mình. Sau đó, chủ tử liền lấy tiền cho nàng ta.

Cố Nhàn cảm thấy nàng ta không ở nông thôn phụng dưỡng cha mẹ chồng, đưa nhiều một vài thứ về cũng coi như một phần hiếu tâm.

Cố Nhàn nói: “Đệ muội đã muốn đi mua đồ, vậy thì nhanh lên đi thôi!”

Vi thị lộ vẻ mặt không thể tin nhìn Cố Nhàn.

Sau khi Cố Nhàn gả cho Lâm Thừa Ngọc rồi cùng hắn đi phủ thành mưu cầu, vào tháng chín năm ngoái sau khi Lâm Thừa Ngọc trúng cử mới về huyện thành. Hơn nửa năm nay mỗi lần Vi thị tới huyện thành mua đồ, chỉ cần nói với Cố Nhàn, Cố Nhàn sẽ cho nàng ta bạc mua đồ.

Vì thế Vi thị rất đắc ý, nàng ta cảm thấy do nàng ta nên trong nhà bớt được một khoản chi tiêu lớn.

Thấy Vi thị bất động, Cố Nhàn nói: “Đệ muội, ngươi vẫn nên đi sớm một chút đặt mua đồ vật mới tốt. Nếu không, thì sẽ hết thuyền về thôn.”

Vi thị không biết Cố Nhàn có ý gì, lại không giúp mua đồ. Mắt thấy Cố Nhàn sắp vào phòng, nàng ta chỉ có thể kiên trì nói: “Đại tẩu, ta mang bạc nhưng đã bị trộm trộm đi, ngươi có thể cho ta mượn trước năm lượng bạc không, chờ lần sau đến huyện thành, ta liền trả lại ngươi.”

Cố Nhàn quay đầu nhìn về phía Hạ Nguyệt hỏi: “Trong nhà còn bao nhiêu bạc?”

Hạ Nguyệt trông coi ngân quỹ, trong nhà có bao nhiêu bạc không ai so với nàng ấy rõ ràng hơn. Nghe vậy, nàng ấy nhanh chóng nói:”Thái thái, sáng sớm vừa thanh toán tiền thuốc men của cô nương. Bây giờ trong nhà chỉ còn dư hai lượng bạc.”

Vi Thị thất thanh: “Làm sao có thể?” Trước kia Cố gia chính là phú hộ giàu nhất Thái Phong huyện, mặc dù vì Cố lão thái gia qua đời nên không bằng trước. Nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, mà Cố Nhàn lại là nữ nhi duy nhất của Cố lão thái thái, nàng ta sao lại thiếu tiền dùng đây!

Hạ Nguyệt nói: “Nhị thái thái, thái thái nhà ta vì có tiền cho đại lão gia mà đi gom tiền khắp nơi, còn định bán vài món đồ trang sức đi đây!”

Đây cũng không phải Hạ Nguyệt bịa đặt, đúng là như thế. Cố Nhàn tính tình kiêu ngạo, sau khi xuất giá liền không muốn Cố gia chi tiền. Cho dù Lâm Thừa Ngọc muốn đi thi ở kinh thành nhưng không đủ lộ phí, nàng cũng không có mở miệng với lão thái thái, mà đem bán mấy món trang sức.

Vi thị mới không tin Cố Nhàn không có tiền, không cho nàng ta cũng không làm gì được: “Đã như vậy, lần sau ta lại đến mua.”

Cố Nhàn gật đầu nói: “Hạ Nguyệt, ngươi đi tiễn Nhị thái thái.” Nói xong, nàng liền vào nhà.

Cũng đã nói đến nước này, Vi thị chỉ có thể mang theo Lâm Như Đồng đi.

Vào phòng thấy Thanh Thư ngủ thiếp đi, Cố Nhàn nhẹ nhàng xoa mặt nàng, trên mặt tỏ vẻ áy náy.

Trần ma ma nói: “Thái thái, về sau trừ ngày lễ ngày tết mang quà qua hiếu kính lão thái gia cùng lão thái thái, chuyện khác người cũng chớ để ý.” Cứ cách một thời gian lại đưa cho hai ba lượng bạc, nửa năm qua cũng mất chừng ba mươi lượng bạc.

Đưa nhiều bạc như vậy nhưng cũng không nói được một câu tốt lành, Trần ma ma thấy rất không vừa mắt.

Cố Nhàn lắc đầu nói: “Đó là cha mẹ ruột của phu quân ta, sao có thể mặc kệ được.”

Lúc trước Cố Nhàn xuất giá, trừ những đồ trang sức và tranh chữ, Cố lão thái thái còn cho nàng hai cửa hàng ở phố Tam Nguyên, hai trăm mẫu ruộng nước loại tốt nhất với năm mươi mẫu ruộng dâu làm của hồi môn. Cố Nhàn không giỏi buôn bán, hai cửa hàng đều cho thuê. Có thể coi như khá giả, mấy sản nghiệp hàng năm cũng có bốn năm trăm lượng bạc tiền lợi nhuận. Chỉ là Cố Nhàn từ nhỏ đã quen cẩm y ngọc thực dùng cái gì cũng muốn phải thật tốt, mà các loại phí chi tiêu cho Lâm Thừa Ngọc cũng là một khoản lớn, mặt khác còn muốn giao tiếp làm quen. Cho nên những năm này, Cố Nhàn cũng không có để dành bạc. Nếu không, cũng sẽ không vì gom lộ phí cho Lâm Thừa Ngọc mà bán đồ trang sức.

Nhưng dù có eo hẹp, năm lượng bạc nàng vẫn bỏ ra được, chỉ là chuyện của Thanh Thư làm trong lòng nàng không thoải mái, cho nên không tính đưa tiền. Người Lâm gia không chiếu cố tốt Thanh thư làm cho con bé sinh bệnh còn đau bụng, sau đó lại nói linh tinh trước mặt Thanh Thư, nếu còn đưa tiền lại tưởng nàng dễ ức hiếp.

Trần ma ma thấy nàng không phải bác, mừng rỡ: “Thái thái, người sắp tới sẽ lâm bồn, chúng ta vẫn phải tích lũy nhiều bạc một chút mới ổn thỏa. Về sau trừ ngày lễ ngày tết hiếu kính, việc khác người cũng đừng xen vào nữa.”

Cố Nhàn trầm mặc nói: “Từ nay về sau, phải tiết kiệm chi tiêu tích lũy chút bạc.”

Trước kia tiêu tiền không có kế hoạch, cho nên cũng không có một phân tiền để dành. Sắp tới phải nuôi hai đứa bé, nuôi đứa bé là chuyện đặc biệt tốn tiền. Bây giờ lại không có tiền tiết kiệm, sợ là lại phải bán đồ trang sức đi. Chuyện như vậy một hai lần còn có thể giấu, nhiều lần người ngoài sao có thể không biết. Cố Nhàn rất sĩ diện, cũng không muốn sau này để cho người ta chế giễu.

Thật ra ngày đó gả cho Lâm Thừa Ngọc, tất cả mọi người đều chế giễu mắt nhìn của nàng có vấn đề.

Từ sau khi Thanh thư bệnh, Cố Nhàn vẫn ngủ ở tây phòng, sau một hồi nói chuyện với Trần ma ma, nàng trở về phòng nghỉ ngơi.

Mặc dù chỉ là một thay đổi rất nhỏ, nhưng Trần ma ma vẫn vui vẻ không thôi. Những năm này bà cũng đã khuyên Cố Nhàn không biết bao nhiêu lần, đáng tiếc đều vô dụng.

Nhưng nghĩ đến nguyên nhân làm cho Cố Nhàn thay đổi, trong lòng Trần ma ma khó chịu. Lần này cô nương, thật đúng là bị chịu tội lớn.