Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1001: Nhớ Em Rồi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mục Đình Sâm đầu cũng sắp nổ: “m ừm ừm! Em bình tĩnh trước đã, nghe anh nói.

Không sai, là anh cho anh ta tiền, bởi vì bây giờ chỉ có thể dùng tiền giải quyết chuyện đó, ai chép lại của ai không quan trọng, việc chúng ta phải làm trước tiện là tự bảo vệ mình trước, sau này từ từ điều tra là được.

Bước đột phá trong chuyện này chỉ có thể ở trên người Tiết Dương, anh ta chói là anh ta chép lại của em, chúng ta lại không có chứng cứ, trước không ổn định thế cục thì có thể làm gì? Anh biết giải quyết như thế nào, em cũng đừng làm loạn thêm, em đi làm việc đi.”
Ôn Ngôn muốn nói lại thôi, cô rất không tán thành Mục Đình Sâm dùng tiền giải quyết chuyện này.

Thiết kế của cô và Tiết Dương xác suất giống nhau dường như là không có, cho nên chỉ có thể là bị Tiết Dương chép lại.


Cái tên kia rốt cuộc sao lại sao chép của cô? Nhìn thái độ của Mục Đình Sâm, chuyện này dường như không liên quan An Tuyết Ly? Vậy rốt cuộc là ai làm?
Dường như lại nghĩ tới điều gì, Mục Đình Sâm nhắc nhở: “Em đó, sau này đem bản thiết kế chưa xong cất kĩ đi, đừng để cho người ta thấy được.

Coi như là người cùng công ty, cũng phải đề phòng, vậy mới không có nhiều sự cố như vậy.”
Ôn Ngôn giải thích: “Không phải em không cát kĩ, em đã khoá kĩ ngăn kéo bàn làm việc rồi, buổi sáng hôm đó em đưa Tiểu Đoàn Tử đi bệnh viện, muốn nhờ Đường Xán xem giúp em một chút, nên bảo anh áy lây ra, cứ như vậy một chút thời gian, trừ Đường Xán chính là mẹ của anh xem qua, còn có thể là aï2”
Mục Đình Sâm nghe vậy thần sắc khẽ biến: “Em nói là…
cũng chỉ có Đường Xán đem bản thiệt kê của em lây ra, lúc đó có thẻ tùy tiện để cho người khác nhìn thấy?”
Ôn Ngôn khẳng định nói: “Đúng, em chắc chắn! Em không thể nào chép lại của Tiết Dương, chỉ có thể là anh ta chép lại của em, còn anh ta làm sao lấy được bản thiết kế của em, em không biết, em cũng không muốn anh vì chuyện này tốn tiền uỗổng, anh không muốn em quản em không quản là đuợc, anh tự xem mà làm.”
Mục Đình Sâm khoát tay một cái không lên tiếng, Ôn Ngôn cảm giác được, trong lòng anh có tính toán, cũng không muốn nói lời thừa thãi làm phiền anh, xoay người rời khỏi phòng làm việc.

Buổi tối, Mục Đình Sâm đi xe trở về Mục trạch, giống như: ngày trước, ở lại trong xe hồi lâu mới đi vào.

Anh biết, hôm nay bước vào cánh cửa này, lại là một trận bão táp, anh phải đối mặt.


Đột nhiên, Mục Đình Sâm cắt đứt câu chuyện của bà: “Tôi đã điều tra, bản thiết kế chỉ có dì và Đường Xán xem qua, Đường Xán bên kia tôi đã hỏi rồi, không phải cậu ta…”
Sắc mặt An Tuyết Ly cứng đờ: “Con… ý con là, chỉ có thể là mẹ làm phải không? Đình Sâm, con suy nghĩ một chút, tại sao mẹ phải làm như vậy? Mẹ ghét Ôn Ngôn, muốn đuổi cô ta ra khỏi Mục thị, nhưng như vậy đối với Mục thị cũng không có ích.

Mặc dù có hai lựa chọn, con cũng cho là là mẹ sao? Ở trong lòng con, mẹ không chỉ kém hơn Ôn Ngôn, còn không bằng một người ngoài như Đường Xán ư? Mẹ là mẹ đẻ của con, mẹ có thể hại con đến mức nào chứ?”

Nếu như là An Tuyết Ly, đúng là không quá hợp tình lý, nhưng, Mục Đình Sâm sẽ không tùy tiện tin bà nữa, bởi vì bà đã từng nói dối với anh. 
Tròng mắt Mục Đình Sâm nhìn mặt bàn bên cạnh, ngón tay thon dài nhẹ gõ, không có động tác dư thừa, sự yên lặng khiến người ta bất an: cũng muốn tin tưởng dì, nhưng sự thật ở trước mắt.

Nếu như là dì làm, bây giờ dì liền thừa nhận đi.”
Nếu như bà thừa nhận, nều như bà có thể bảo đảm không làm loại chuyện này nữa, anh… có thể để cho bà một con đường, coi như là thay mẹ nuôi từng thua thiệt bà.

An Tuyết Ly cắn môi, giống như là nước mắt vô cùng ẳn nhẫn, hốc mắt đã nổi lên đỏ, lúc lâu bà mới run giọng nói: “Người khác không tin mẹ sao cũng được, nhưng con lại không tin mẹ… là, Ôn Ngôn là người đàn bà con thích nhất, chỉ cần là cô ta nói, con đều tin.

Mẹ nhiều năm như: vậy bị uy hiếp không biết làm sao không có thể ở bên cạnh con, kém hơn Ôn Ngôn mẹ nhận, nhưng chuyện chưa từng làm, mẹ làm sao thừa nhận? Mẹ cũng không nên động đến đồ của cô ta, đừng nói nhìn lâu như vậy một cái…”
Mục Đình Sâm nghe không nổi nữa: “Được rồi, cứ như vậy đi, tôi không có khẩu vị, dì tự mình ăn đi, tôi đi ra ngoài một chuyền.”
An Tuyết Ly vội vàng hỏi: “Tối nay con sẽ trở về chứ?”
Anh dừng một chút: “Bận rồi, không trở về.”
Nhìn anh cũng không quay đầu lại rời đi, hai vai An Tuyết Ly kéo xuống, đối với một bàn món ngon, cũng mất hứng thú thưởng thức.

Toàn bộ Mục trạch đều không khí trầm lặng, những người giúp việc cũng chỉ có mặt sau khi bà gọi máy tiếng, bình thường cũng né tránh bà, dường như bà là ôn thần vậy, loại cô đơn này, tương tự giống lúc trước bà ở nước ngoài, khi đó, bà cũng luôn là một mình như vậy… Một ngày dài bằng một năm, mỗi một ngày, đều là đau khỏ, ngay cả một người nói chuyện cũng không có.

Nghe tiếng gõ cửa, Tiểu Đoàn Tử vội vàng vung chân chạy ra, kiễng chân mở cửa, lúc nhìn thấy Mục Đình Sâm, đôi mắt trong veo của thằng bé cười thành trăng lưỡi liềm: “B Mục Đình Sâm quỳ xuống ôm lấy Tiểu Đoàn Tử: “Nhớ bố không? Ăn cơm rồi sao?”
Tiểu Đoàn Tử cong môi lên: “Đương nhiên nhớ, vẫn chưa ăn cơm, mẹ và bà đang nâu cơm, con đã ngửi được mùi thơm rôi.”
Ôn Ngôn nghe tiếng từ phòng bếp đi ra, cô cũng chỉ là giúp má Lưu một tay, rửa rau gì đó, việc khác má Lưu cũng không để cô làm.


Cô lau nước động ở tay vào khăn làm bếp: “Sao anh lại tới?”
Mục Đình Sâm nhìn cô chằm chằm hai giây, ngọt ngào bất ngờ không kịp đề phòng đến làm cho lòng người hoảng sợ: “Nhớ em.”
Cả người Ôn Ngôn nổi da gà lên: “Ngày ngày ở công ty đều thấy, anh chưa chán? Được rồi, lập tức dọn cơm, nhìn dáng vẻ của anh chắc vẫn chưa ăn.”
Chỉ có ở chỗ này, Mục Đình Sâm mới có thể cảm giác được thả lỏng chốc lát.

Anh cười một tiếng, ôm Tiểu Đoàn Tử ngồi xuống trên ghế sofa: “Tối nay anh không về.”
Nghe được anh lời này, Ôn Ngôn theo bản năng nghĩ sai lệch: “Anh không đi thì không đi… Đừng có nói ra… giống như chỉ lo người khác không biết anh muốn làm gì…
Đáy mắt anh nụ cười càng đậm: “Trong đầu em nghĩ gì vậy? Anh chẳng qua là nói cho em, tối nay anh không vè, ý chữ trên mặt mà thôi, là chính em tư tưởng xấu xa.”
Ôn Ngôn bị anh chọc cho một trận đỏ mặt: “Hứ hứ hứ, anh ở cùng Tiểu Đoàn Tử đi, còn có một bát canh, xong rồi thì ăn cơm.”
Hai người cũng ăn ý không nói chuyện sao chép, nhà vốn là nơi thả lỏng, lấy chuyện phiền lòng ở công ty ra nói chính là khiến bản thân không thoải mái.

Đêm khuya, hai người ôm nhau ở trên giường, dù cái gì cũng không làm, cũng có thể cảm giác được yên lòng vô hình.

Trong chốc lát Ôn Ngôn không ngủ được, tựa vào trong ngực anh hỏi nhỏ: “Anh đang nghĩ gì thế?”.