Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1007: Diễn Xuất





Từ Dương Dương giải thích: “Chị ấy từng quan tâm tôi.

Dù rắc rối bây giờ đã vỡ lở, nhưng tôi vẫn phải trả ơn cá nhân.

Chúng ta hãy cùng nhau dùng bữa cuối cùng đi.”
Hướng Lệ không nói tiếng nào, cất điện thoại đi, không có tâm trạng chụp ảnh tự sướng nữa.

Ôn Ngôn đi tới bàn ăn, bình tĩnh ngồi xuống, không nhìn thẳng người khác, cũng không chào hỏi ai.

Hướng Lệ đảo mắt vạn lần trong lòng, còn kém không trực tiếp xem thường “qua vài ngày nữa là làm không nổi Mục phu nhân nữa.”
Trong bữa ăn, Ôn Ngôn đột nhiên hỏi một cách thản nhiên: “Hướng Lệ, nghe nói lúc trước cô với An Tuyết Ly có quan hệ tốt.


Sau khi bà ta đi, cô có còn giữ liên lạc không?”
Hướng Lệ nhìn biểu hiện của Ôn Ngôn, cũng không có lập tức trả lời, trong lòng thầm đoán Ôn Ngôn có ý tứ gì.

Sau khi ánh mắt sắc bén của Ôn Ngôn rơi vào mình, cô ta không còn nhìn đi chỗ khác, cô ta mới bắt chấp khó khăn trả lời: “Đúng vậy, thỉnh thoảng nói chuyện điện thoại thôi.

Dù sao thì… chân của bà ấy không được thuận tiện, không thể thường xuyên ra ngoài ăn cơm cùng nhau.

Nhưng mà cô hỏi vấn đề này để làm gì?”
Ôn Ngôn cười nhạt, đặt đũa xuống, lấy khăn giấy lau khóe miệng, cuối cùng nói: “Cô nói dối sao? Cô dùng máy tính làm việc trong phòng làm việc của Từ Dương Dương để gửi bản thảo thiết kế của tôi cho Tiết Dương đúng không?”
Sắc mặt Hướng Lệ thay đổi thành kinh ngạc: “Cô nói bậy bạ gì đó? Chuyện này bên trên đã điều tra là do Từ Dương Dương làm ra.

Liên quan gì đến tôi? Liên quan gì đến An tổng? Cô không được nhổ bậy vào người khác!
Hơn nữa, tôi còn không được đụng vào bản thảo thiết kế của cô.

Vì vậy, đừng đổ bừa cho người khác!”
Ôn Ngôn khẽ khit mũi: “Nếu đổi là người khác thì tôi sẽ tin, Dương Dương có chết cũng sẽ không tính kế với tôi.

Để cho cô cắn câu, tôi đã tát Dương Dương, cái này không nghĩ tới lại tốt như thế.

Cô không thể thấy bản thảo thiết kế của tôi, nhưng An Tuyết Ly thì đã thấy.

Ngoại trừ bản thân tôi thì chỉ có ba người đã thấy bản thảo thiết kế của tôi, ngoại trừ bản thân tôi, Đường Xán và Dương Dương thì không thể, chỉ còn lại An Tuyết Ly.”
Hướng Lệ không thể ngồi yên: “Tôi cũng lười nói chuyện với cô, cô có bằng chứng không? Cô nói gì với tôi nếu không có chứng cứ? Đừng tưởng là đã ly hôn rồi nhưng Mục tổng và cô vẫn không rõ ràng thì tôi phải tôn trọng cô, cô không xứng.

Cô tự hỏi chính mình đi, trong công ty có bao nhiêu người vừa lòng với cô? Đừng quá coi trọng bản thân, nếu sớm biết cô tới, hôm nay tôi sẽ không tới rồi.


Hai người tự nhiên ăn đi, tôi đi trước.”
Không đợi cho Hướng Lệ bước đến cửa, Từ Dương Dương đã chặn cửa trước.

Hướng Lệ trầm mặc hỏi: “Cô đây là muốn làm gì? Hai người các cô đang âm thầm chơi xấu tôi sao? Bình thường nhìn cô giống như thỏ trắng ngốc nghéch, không ngờ tới lại giả vờ để giống như vậy.

Cô tránh ra để tôi đi, nếu không tôi sẽ kêu lên đấy.”
Từ Dương Dương vẫn chặn trước cửa: “Cô kêu đi, cô không nhìn xem đây là địa bàn của ai à, có kêu cũng vô dụng.

Hai lần lúc trước tôi khóc ở công ty, cô đều đi đến hỏi xem có chuyện gì, quan hệ của chúng ta cũng không tốt, cô đối xử với tôi như thế nào trong lòng cô không rõ sao? Chỉ vì tôi với Ôn Ngôn có quan hệ tốt, khi An Tuyết Ly còn ở đó, cả bộ phận không có lấy một người để ý đến tôi, đừng nói là tôi khóc có người hỏi, ngay cả khi tôi chết trong công ty cũng không ai quan tâm.

Cô như vậy quá bắt bình thường, lẽ nào không phải cô sốt sắng muốn biết có phải vì chuyện ăn cắp bản thảo mà tôi mới khóc hay sao?
Biết chuyện này được đổ lên đầu tôi, cô liền cảm thấy thoải mái đúng không? Không chỉ có cô nhẹ nhõm, An Tuyết Ly cũng cảm thấy nhẹ nhõm, bởi vì bà ta đã chỉ dẫn chị làm chuyện này, các người đều muốn đuổi chị Ôn Ngôn ra khỏi Mục gia!”
Sắc mặt Hướng Lệ trắng xanh, bắt đầu gạt Từ Dương Dương qua: “Đuổi cô ta ra khỏi Mục gia, cô ta đi khỏi Mục thị đối với tôi có lợi ích gì sao? Cô đừng có mà ngậm máu phun người.”
Ôn Ngôn bước tới, túm cổ áo Hướng Lệ và ép cô ta vào tường: “Đây là nhà hàng do Kính Thiếu Khanh mở.

Người phụ nữ của anh ấy, Trần Mộng Dao lại là bạn thân nhất của tôi.

Cô cảm thấy cô đi được không? Néu hôm nay cô đã đến đây rồi, cô mà không nói sự thật, tôi sẽ không để cô đi đâu.

Rốt cục thì An Tuyết Ly đã cho cô bao nhiêu lợi Ích? Tại sao cô lại liều lĩnh mà làm việc cho bà ta? Bà ta đã phải vắt não để nghĩ cách đuổi tôi ra khỏi Mục thị, cách đơn giản nhất chính là tìm gặp trực tiếp Mục Đình Sâm, nhưng tại sao bà ta lại phải lãng phí công sức như thế này? Là bởi vì khi tôi ly hôn với Mục Đình Sâm, là anh ấy đã buộc tôi phải ở dưới mắt anh ấy, chính anh ấy cũng không muốn tôi đi, nên là An Tuyết Ly có xử với tôi như thế nào đi chăng nữa thì cũng vô ích thôi.

Hướng Lệ, trước đây chúng ta không có thù oán gì cả có phải không?
Bây giờ thì có rồi, tôi lại cực kì thù dai, mắt cả chì lẫn chài cũng tốt, ai cũng đừng hòng có thể may mắn qua được.”
Hướng Lệ không ngờ Ôn Ngôn lại khoẻ như vậy, cô ta không thấp hơn Ôn Ngôn, nhưng chật vật hồi lâu cũng không thoát được.

Thấy Hướng Lệ mím chặt miệng, Ôn Ngôn dùng sức đưa tay thêm một chút, Hướng Lệ bị cánh tay kẹp ở sau lưng làm cho đau, sắc mặt đột nhiên tái nhọt: “Buông tôi ra! Cô dựa vào cái gì mà dám đối xử với tôi như thế này? Tôi một chữ cũng sẽ không nói, xem cô có thể làm gì tôi? Nếu như cô là người tốt, cuối cùng tại sao không phải là An tổng rời khỏi Mục gia mà lại là cô?”

Ôn Ngôn lạnh lùng nói: “Cô thật thích xen vào chuyện của người khác nhỉ? Cô không nói gì cũng không sao.

Chỉ cần tôi nói một lời, cô sẽ phải cút khỏi Mục thị.

Nếu không tin thì cứ thử xem, để xem An Tuyết Ly có thể giúp cô giữ được công việc của cô không? Tôi nói cho cô biết, tôi đảm bảo là sau này sẽ không có công ty nào tuyển dụng cô, xem xem An Tuyết Ly có thể hỗ trợ gia đình cô mãi mãi được không? Cô cũng nói rồi, sau khi tôi ly hôn vẫn còn cùng Mục Đình Sâm qua lại không rõ ràng, trong tay tôi có con trai của anh ấy, anh ấy có thể không nghe lời tôi không?”
Hướng Lệ cắn môi không nói gì, nhưng trong mắt hiện lên một tia do dự.

Bình thường Mục Đình Sâm rất hay đưa Ôn Ngôn đi ăn tối, cả hai sẽ cùng nhau rời công ty sau khi tan sở, việc này mọi người đều quá rõ ràng, đuổi cô ta ra khỏi Mục thị, Ôn Ngôn thực sự có thể làm được.

Bây giờ An Tuyết Ly đang không làm việc ở Mục thị, có thể giữ lại cô ta thực sự là một vấn đề.

Ôn Ngôn tranh thủ thời cơ: “Không cần phải như vậy, bây giờ cô gọi điện cho An Tuyết Ly đi, nói là Mục Đình Sâm thấy cô làm việc không tốt, muốn sa thải cô, cô yêu cầu An Tuyết Ly phải giữ cô lại công ty, cô xem bà ta nói thế nào.

Bà ta chắc chắn sẽ chọn những lời tốt đẹp mà khuyên nhủ cô, khiến cô ngoan ngoãn mà rời khỏi, bà ta không thể quản chuyện của công ty, chắc chắn bà ta sẽ vẽ cho cô một cái bánh mì lớn, nói là bà ta sẽ không đối xử tệ với cô, sau đó hứa với cô là quyền lợi sẽ là vô thời hạn.”
“Cô chỉ là một kẻ ngốc bị bà ta lợi dụng mà thôi, cô thực sự cho là bà ta rất coi trọng cô sao? Tôi hiểu bà ta hơn cô, và bà ta chỉ mong sao cô rời khỏi Mục thị, bởi vì chỉ có cô mới biết bà ta đã làm những điều quỷ quyệt gì! Tôi chẳng qua là lười không thèm đấu với bà ta, chứ miễn là tôi muốn, tôi và Mục Đình Sâm có thể tái hôn bát cứ lúc nào.”
Hướng Lệ có chút bối rồi trước lời nói của Ôn Ngôn, cô ta sợ mình bị lừa: “Cô đừng có mà gieo rắc bất hòa ở đây…
An tổng không phải loại người như cô đang nói!”
Ôn Ngôn cười: “Ha ha, không phải? Vậy sao cô không dám gọi điện thử? Bằng cách này liền có thể rõ ràng xem xem đến cuối cùng là tôi đang lừa cô hay bà ta chính là loại người mà tôi đang nói?”
Từ Dương Dương giật túi xách của Hướng Lệ, lấy điện thoại ra: “Nếu cô không gọi, tôi sẽ gọi thay cô!”
Hướng Lệ không có cách nào ngăn được, khi cuộc gọi được kết nói, cô ta chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Xin chào? Ừm… An tổng… Là tôi, Hướng Lệ.”.