Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1019: Em Muốn Trút Giận Với Ai





Mục Đình Sâm mang theo rất nhiều đồ chơi đến, khiến cho Tiểu Đoàn Tử sung sướng đến nhảy múa tưng bừng, anh bế Tiểu Đoàn Tử lên trêu một lúc rồi mới mở miệng nói: “Anh còn tưởng là mẹ con em ở nhà, kết quả là ở nhà chẳng có ai cả, anh quên không mang theo chìa khóa.”
Ôn Ngôn đi đến trước định mở cửa, nhưng mà lục lọi trong túi nửa ngày mà vẫn không tìm thấy chìa khóa đâu, cô có chút bực bội: “Em cũng quên không mang theo chìa khóa rồi, gọi điện thoại cho má Lưu vậy, chắc là đang đi mua thức ăn…”
Mục Đình Sâm không hề thấy ngạc nhiên: “Anh đã gọi rồi, má Lưu đang trên đường về, bà ấy sớm đã nói cho anh biết là em đi ra ngoài không mang theo chìa khóa.

Nếu như em đã không muồn ra ngoài ăn thì anh đến đây cùng ăn ở nhà vậy.

Sao trông em như có vẻ không được vui thê?”
Vui? Cô có thể vui được sao?
Ôn Ngôn dựa vào bên cửa, cúi xuống không nhìn anh: “Không có gì là không vui cả, đợi má Lưu về vậy.”

Khoảng mười lăm phút sau thì má Lưu hộc tốc chạy về: “Nhận được điện thoại là má đã vội quay về ngay, hai người đợi lâu lắm rồi hả?”
Ôn Ngôn không nói gì, lấy chìa khóa từ trong tay của má Lưu mở của ra, đi vào trong nhà trước.

Má Lưu nhìn Mục Đình Sâm, cảm thấy là có chuyện gì đó, nhưng mà cũng không hề nói gì.

Lúc này không còn sớm nữa, má Lưu đi vào nhà là vào thẳng trong bếp nâu cơm, Ôn Ngôn cũng đã đeo tạp dề đi đến: “Để con làm cho, má Lưu má đi ra ngoài trông Tiểu Đoàn Tử đi.”
Má Lưu hạ thấp giọng hỏi: “Con và thiếu gia lại có chuyện gì à? Con sao lại phải tránh cậu ấy chứ? Bình thường việc nấu nướng chẳng phải đều là má làm sao? Con vào đây làm gì chứ? Huống hồ thiếu gia ở ngoài đó chơi với Tiểu Đoàn Tử, có cần má phải trông đâu? Muốn trông thì con đi mà trông.

Thiếu gia khó khăn lắm mới đến được một lần, con trốn vào trong bếp này làm gì chứ?”
Ôn Ngôn hậm hực nói: “Đúng thế, khó khăn lắm mới đến được một lần, trước đây là An Tuyết Ly không để cho anh ấy đến, bây giờ thì có ai quản anh ấy đâu chứ.”
Nghe ra được hàm ý trong câu nói của cô, má Lưu cười, nói: “Haizz… má nói gì đây? Con trách cậu ấy không đến thăm con và Tiểu Đoàn Tử đúng không? Hai người ở công ty không phải là ngày nào cũng gặp nhau à? Con không vui thì con nói thẳng ra, thiếu gia là người như thế nào thì con cũng không phải là không biết, còn mà không nói thì cậu ấy cũng sẽ không hỏi đâu, mâu thuẫn cũng chính vì thế mà nảy sinh đấy! Con mau đi nói chuyện với cậu ấy đi, biết đâu tối nay cậu ấy không đi nữa?”
Ôn Ngôn cố chấp nhặt rau trong tay: “Con không đi, ai muốn đi thì đi! Anh ấy đi hay không đi thì cũng không liên quan gì đến con hết, con cũng không hề cầu xin anh ấy ở lại.”
Má Lưu nhìn cô không giống như là đang nói đùa, xem ra là tức giận thật rồi, thế nên cũng không nói nữa.

Đột nhiên, Tiểu Đoàn Tử cầm hai hộp sô cô la lao vào bếp: “Mẹ ơi, bố lại mua cho mẹ “khô hô la” này!”
Ôn Ngôn không kìm được liếc mắt nhìn, vẫn là loại có vỏ bọc như trước đây, Mục Đình Sâm từng nói, đây là từ nước ngoài mua về, giá rất đắt, vỏ hộp màu đen có chữ vàng bên ngoài rất là tinh xảo… Bình thường thì lạnh lùng hờ hững, bây giờ lại đem đến máy hộp sô cô la là có ý gì chứ?
“Mẹ không lấy, đem trả cho bố, răng của mẹ hỏng rồi, không ăn được.”
Tiểu Đoàn Tử nghiêng đầu hỏi: “Thật vậy sao? Vậy thì có thể đều cho con ăn không?”
Ôn Ngôn nhắn mạnh lại: “Là nói con đem trả cho bố, con cũng không được ăn, con ăn rồi lại bị đau răng như mẹ ấy, đau chết đi được đấy! Con muốn ăn cái gì mà mẹ có thể mua được ấy, không được đòi đồ của người khác.”
Tiểu Đoàn Tử quay đầu chạy đến trước mặt Mục Đình Sâm truyền đạt lại những lời của Ôn Ngôn: “Bồ ơi, mẹ bảo.


con đem “khô hô la” trả lại cho bố, nói là không được lấy đồ của người khác.”
Sắc mặt của Mục Đình Sâm đã tối sầm lại: “Bồ là người khác à? Chúng ta là người một nhà, đồ của bó cũng là đồ của hai mẹ con con.

Mẹ con làm sao vậy chứ? Mẹ con hình như là đang nổi giận với bố? Có phải là con đã làm gì khiến cho mẹ không được vui không?”
Vẻ mặt của Tiểu Đoàn Tử trở nên nhăn nhó: “Con không có..”
Mục Đình Sâm tháy nghi ngờ, quay ra phía bếp gọi: “Ngôn Ngôn, em ra đây!”
Ôn Ngôn giả vờ như là không nghe thấy, má Lưu nhắc: “Ngôn Ngôn, con trả lời một tiếng đi, đợi lát nữa là thiếu gia sẽ nổi giận đấy…”
Ôn Ngôn ném mắấy cọng rau trong tay vào trong bồn rửa: “Giận thì giận, ai sợ anh ấy nổi giận chứ? Con còn nổi giận nữa là! Anh ấy về nhà họ Mục của anh ấy mà nồi cáu, đến chỗ con oai phong gì chứ? Má sợ, con không sợ!”
Má Lưu nghe thấy cô nói lớn như vậy, sợ là Mục Đình Sâm sẽ nghe thấy: “Nhỏ tiếng một chút! Con làm gì vậy chứ hả? Má thấy thiếu gia rất bình thường mà, lại còn mua bao nhiêu thứ cho con với Tiểu Đoàn Tử nữa, sao.

lại làm gì con rồi à? Con thật là tính khí càng ngày càng nóng rồi đấy.”
Ôn Ngôn không muốn bị má Lưu cằn nhẳn nữa, quay người đi ra ngoài phòng khách: “Gọi em là gì chứ?”
Mục Đình Sâm nhìn cô một lúc: “Em rốt cuộc là làm sao.

thế? Có gì bất mãn với anh à?”
Những câu tương tự như thế anh y đã từng hỏi qua rồi, Ôn Ngôn bỏ qua những gì anh nói, ôm Tiểu Đoàn Tử đi vào nhà vệ sinh: “Rửa sạch đôi tay bẩn nhỏ bé của con đi rồi mới được ăn đồ ăn, bằng không sẽ ăn vào toàn là vi khuẩn đấy, sau này đi vào nhà là phải đi rửa tay trước, biết chưa hả?”
Tiểu Đoàn Tử nhìn sắc mặt của Ôn Ngôn một lúc, rồi nói với giọng non nớt của thằng bé: “Mẹ ơi, mẹ giận bó rồi trút lên người con hả? Con rất ngoan đấy, con không hề làm cho bà tức giận chút nào…”
Ôn Ngôn vốn là nhìn thấy Mục Đình Sâm là tức anh ách, bị Tiểu Đoàn Tử hỏi như thế, không nhìn được cười: “Con nói bậy bạ gì thế hả? Mẹ mà là loại người đó sao? Mẹ mà tức giận với ai thì sẽ trút thẳng lên người đó, sao lại phải gây tai ương cho những người không liên quan chứ? Con nghe lời như thế, mẹ đương nhiên là sẽ không mắng mỏ con rồi, ngoan ngoãn rửa tay đi rồi ra ngoài chơi.”

Đột ngột, ở phía sau lưng vang lên giọng nói của Mục Đình Sâm: “Em là muốn trút giận vào ai?”
Ôn Ngôn bị giật bắn mình, cố tỏ ra trấn tĩnh nói: “Chẳng trút vào ai cải”
Mục Đình Sâm giật Tiểu Đoàn Tử ở trong lòng cô ấy ra: “Tiểu Đoàn Tử, con đi ra ngoài chơi trước đi, bố nói chuyện với mẹ vài câu.”
Tiểu Đoàn Tử thì vẫn còn đang bận tâm đến sôcôla mà Mục Đình Sâm mang đến, vui vẻ đồng ý rồi chạy luôn ra ngoài.

Ôn Ngôn muốn đi ra nhưng đã bị Mục Đình Sâm chặn lại trong nhà vệ sinh, cả người anh đã chắn ở cửa ra vào, cô muốn đi ra thì phải vượt qua anh: “Anh tránh ra nào.”
Vẻ mặt của anh rất đăm chiêu nhìn cô: “Anh không tránh ra thì sao nào? Em uống nhằm thuốc gì thế hả?”
Ôn Ngôn không muốn đếm xỉa gì đến anh cả, muốn đầy anh sang một bên, không ngờ là bị anh túm lấy hai tay, đẩy sát vào tường, hơi thở của anh ở ngay sát mặt cô: “Em mà không chịu nói rõ thì đừng hòng đi ra, anh nghiêm túc đấy, rốt cuộc em làm sao thế hả?”
Âm cuối anh nói kéo dài giọng ra, mang một vẻ quyến rũ, âm thanh trầm ấm ấy kích thích vào màng nhĩ của cô, khiến cho trái tim cô không khỏi đập nhanh hơn: “Anh…
anh đừng có mà làm bậy nhé, má Lưu và Tiểu Đoàn Tử vẫn còn ở đây đấy!”
Anh biết là cô rất dễ xáu hỏ, thế nên có tình tiến sát lại gần hơn nữa, cơ thể hai người bọn họ gần như là dính sát vào nhau: “Chuyện thân mật hơn chúng ta cũng đã làm không biết là bao nhiêu lần rồi, thế này đã là gì chứ? Nói ra thì hình như cũng đã lâu lắm rồi chúng ta không…”
Không đợi anh nói hết câu, Ôn Ngôn đột ngột dẫm thật mạnh lên chân của anh, vẻ mặt anh hơi thanh đổi, buông tay cô ra, thế là bị cô chạy mắt.

Sự tu dưỡng của bản thân anh từ xưa đến nay khiến cho anh nhẫn nhịn mà không hét to lên vì đau, thật sự là rất đau, cái cô nhóc này thật là không hề nẻ mặt gì cả!
Chạy về đến phòng ngủ, tim của Ôn Ngôn vẫn đập “thình thịch” không ngừng, trong lòng không khỏi chửi bới Mục Đình Sâm cả ngàn lần, cái tên này, thật là chuyện gì cũng dám làm mà!.