Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1056





**********
Chương 1056:
Đường Xán giống như cắn nát răng: “Đủ rồi! Bà hại chết người khác rồi còn ngồi đây châm chọc? Thành tựu hôm nay tôi có được có liên quan gì đến bà sao? Bà dựa vào cái gì khua chân múa tay với tôi? Bà cho là bà là ai2 Hôn nhân của bà không hạnh phúc, đâu có liên quan gì tới tôi?
Bà tự làm bản thân bết bát như vậy, rồi lại tra tấn tôi, tôi thật sự là buồn nôn đủ rồi! Hiện tại bà hài lòng chưa? Tât cả đều như bà mong muốn! Bà sinh ta rôi, mặc dù tôi rất không hi vọng là như thế, nhưng cái này cũng đủ trả cho bà, về sau đừng có tìm tôi nữa!”
Bạch Mộ Tinh tức giận đến tháo mặt nạ trên mặt xuống, đứng lên gầm nhẹ nói: “Anh quát gì với tôi? Anh không nhận người mẹ như tôi, còn đi hầu hạ mẹ người khác sao? Anh có không muốn thì tôi cũng là mẹ ruột của anh, anh cho là cho ít tiền của anh có thể đuổi được tôi sao?
Nếu như anh nghe tôi sắp xếp, tôi cũng sẽ không đến mức ly hôn, tôi nhìn thấy anh ở cạnh Từ Dương Dương liền vô cùng tức giận! Bọn họ chết là đáng đời!”
Đường Xán tức giận đến toàn thân phát run, hai tay siết chặt thành quyền.

Nhìn bộ dáng này của anh, trong lòng Bạch Mộ Tinh có chút chột dạ: “Sao… Làm sao? Anh còn muốn đánh tôi sao?”

Đường Xán một quyền đập vào tường, máu me ở tay lập tức chảy đầm đìa.

Bạch Mộ Tinh bị dọa đến kêu lên một tiếng sợ hãi, che miệng không dám lên tiếng.

Ra khỏi nhà Bạch Mộ Tinh, tay Đường Xán vẫn luôn chảy.

máu, anh đã không cảm nhận được đau đớn nữa rồi, SO với đau khổ trong lòng, chút đau khổ ấy còn quá nhỏ bé.

Ngồi ở trong xe tỉnh táo một chút, anh lái xe đến cao ốc tập đoàn Mục thị, đi thẳng đến văn phòng Mục Đình Sâm.

Nhìn thấy bộ dáng này của anh, Mục Đình Sâm hơi kinh ngạc: “Chuyện của anh… Tôu nghe nói rồi, anh đây là làm sao làm? Đi xử lý vết thương trên tay trước đi…”
Đường Xán đứng thẳng người, kiên định nói: “Mục tổng, điều tôi ra nước ngoài đi, tôi có thể chuẩn bị trong vòng bố ngày!”
Mục Đình Sâm đoán được máy phần: “Có thể thì có thể, nhưng là… trạng thái hiện tại của mẹ Từ Dương Dương, bên người nếu không có ai, không sợ xảy ra chuyện sap?
Khuyên anh nên đi muộn một chút, chuyện điều anh ra nước ngoài không thành ván đề.

Đường Xán lúc trên đường đến đã dự định xong rồi: “Tôi sẽ tìm một bảo mẫu để chăm sóc mẹ tôi, hiện tại tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này, rời đi khỏi ma quỷ không có nhân tính kia, để ma quỷ cũng không tìm được tôi nữa!”
Xưng hô với mẹ Từ, Đường Xán nói là “mẹ tôi”, ma quỷ trong miệng của anh, chính là nói Bạch Mộ Tinh.

Mục Đình Sâm suy tư một lát, nói: “Được thôi, anh suy nghĩ xem bao giờ xuất phát thì phù hợp, anh nhân máy ngày còn lại sắp xếp thỏa đáng công việc trong nước đi.


Sau khi ra nước ngoài cũng không cần phải gấp gáp làm việc, điều chỉnh tâm tình tốt rồi làm, tôi không muốn mắt đi vị tướng tài đắc lực như anh đâu.


Đường Xán trước khi đi đã chuyển tên biệt thự của mình cho mẹ Từ, nhờ bà giúp bán đi, tiền cũng là biến tướng mà chuyển vào tay của mẹ Từ, như vậy thì kể cả anh ta có không ở trong nước, mẹ Từ có gặp phải chuyện gì thì cũng không phải lo lắng tìm cách mưu sinh.

Không biết là Bạch Mộ Tinh nghe được tin tức ở đâu, chạy đến chặn anh ta lại trên đường đi ra sân bay, ép được anh ta dừng xe vào vệ đường.

Đường Xán không hề xuống xe, khóa cửa xe lại, chỉ mở cửa kính xuống một chút.

Bạch Mộ Tinh xuống xe thì chạy thẳng đến trước cửa kính xe, cố gắng thử mở cửa xe nhưng mà phát hiện ra không cách nào mở được, bà ta dùng sức đập cửa xe: “Mở cửa Xe ra, con xuống xe cho mẹ!”
Đường Xán nhìn bà ta không chút biểu tình: “Đừng làm tôi lỡ chuyến bay, cho bà thời gian là hai phút, cái gì cần nói thì nói đi, không nên nói thì đừng nói, tôi không muốn nghe.


Bạch Mộ Tinh thật sự là thấy sợ rồi, Đường Xán mà ra nước ngoài thì sẽ hoàn toàn thoát ly khỏi sự khống chế của bà ta: “Tại sao lại ra nước ngoài chứ? Tại sao lại muốn trốn tránh mẹ! Mẹ là mẹ ruột của con, con lại chuyển biệt thự của mình cho mẹ của Từ Dương Dương!”
Đường Xán nhếch mép cười châm chọc: “Bà là mẹ tôi? Bà xứng đáng sao? Tôi không muốn phải lặp lại nữa, bà tốt nhất là nên tự biết mình là ai, tiện thể…biết điều một chút.

Mời bà tránh ra đi, tôi không muốn nhìn thầy bà nữa.


Bạch Mộ Tinh hai tay bám chặt vào cửa kính xe: “Con đừng hòng đi! Con cho là con bỏ đi thì có thể bỏ mặc mẹ sao? Con không sợ là mẹ sẽ làm gì mẹ của Từ Dương Dương sao? Con mà dám bỏ đi thì mẹ sẽ dám đi tìm bà ta Đường Xán dùng ánh mắt nhìn thằng hề nhìn bà ta, chậm rãi nói: “Muốn đi tìm bà ấy? Vậy thì bà đi đi, bà không đi tìm bà ấy thì bà ấy cũng sẽ đi đến tìm bà thôi, bà hại chết con gái và chồng người ta, bà ấy còn chỉ hận là không được cùng chết với bà ấy chứ, tôi khó khăn lắm mới khuyên bà ấy được, bà mà muốn tìm đường đi chết thì tôi cũng không cản.



Bạch Mộ Tinh đương nhiên là không dám đi tìm mẹ Từ, bà ta chỉ là muốn uy hiếp Đường Xán mà thôi, nhất thời bị chặn họng đến không nói được gì.

Đường Xán nhân cơ hội đấy cậy tay của bà ta rồi, đạp ga phóng đi.

Bạch Mộ Tỉnh là người sợ chết, vội vàng lùi ra sau, chỉ có thể trơ mắt nhìn xe của Đường Xán phóng đi xa, tức đến dậm chân mà không làm gì được.

Bà ta chỉ biết là Đường Xán sẽ ra nước ngoài, lại còn tặng bất động sản của mình cho mẹ Từ nữa, không biết là Đường Xán rốt cuộc là đi đâu, bà ấy ngẫm nghĩ một lát, quay đầu đi đến tòa nhà của tập đoàn Mục thị, chuyện như thế này, Mục Đình Sâm nhát định là biết rõ nhát.

Khiến bà ta không ngờ được là, bà ta đến cửa của Mục thị cũng không vào được, bảo vệ nói thế nào cũng không để cho bà ta đi vào.

Nhìn tòa nhà cao lớn trước mắt, bà ta dằn cơn tức giận xuống, đi đến hầm để xe, bà ta sẽ ở đây đợi, bà ta không tin là Mục Đình Sâm sẽ không đến đây!
- -----
!.