Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1101: Chương 1100





Chuyện này, Ôn Ngôn không nghĩ cây ngay không sợ chết đứng, cô cũng muốn hảo hảo nói với anh, hy vọng anh có thể hiểu được, nhưng anh nghe không được giải thích, không chỉ đánh Quý Á Nam, còn đầy ngã cô hai lần.

Quan trọng nhất, cô ghét cảm giác bị người ta theo dõi, trước đây vẫn rất chán ghét! Anh nói anh ghét nhất phản bội, cô cũng không nghĩ tới phản bội, đối với một người đàn ông đem cô đặt ở trong lòng nhiều năm như vậy, cô không nên keo kiệt một cái ôm, chỉ thế thôi.


Cô nói cô ghét bị theo dõi, bị theo dõi, nhưng anh đã nhiều lần… nghĩ đến trước khi ra khỏi cửa anh thản nhiên, cô đều cảm thấy nực cười, anh rõ ràng đã biết cô đang nói dối, còn có thể bình tĩnh ngụy trang, chỉ chờ thời khắc “bắt gian”?
Trong mắt anh, cô là người phụ nữ như vậy sao?
Ngay từ đầu cô không muốn nói cho anh biết chính là sợ gây chuyện, không nghĩ tới cuối cùng lại trở thành có ý lừa dối.

Anh ngồi xổm người xuống, đưa tay nắm cằm cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô: “Sao em còn có thể khí thế hùng hồn như vậy?
Ở nơi này, trong môi trường bí mật trong xe như vậy, các người ôm nhau, tôi tận mắt nhìn thấy, em còn hy vọng tôi nghĩ như thế nào?”
Ánh mắt anh lạnh lẽo trong lòng cô, cô đột nhiên cảm thấy dùng sự thật để giải thích có vẻ tái nhọt, Sợ anh nghe như một trò đùa?
Ngoài cửa vang lên thanh âm của Tiểu Đoàn Tử cùng má Lưu, liều mạng vỗ vỗ cửa phòng, Mục Đình Sâm điếc tai không nghe thấy, lực đạo trên tay càng nặng thêm, Ôn Ngôn đau đến nhíu mày, muốn giãy dụa, thế nào cũng giãy dụa không được.


Cô không chút nghi ngờ, anh có thể giết cô trong cơn thịnh nộ, cô khổ sở, khổ sở nhiều năm như vậy tình cảm không chịu nổi ngờ vực vô căn cứ, nhưng lại không rơi một giọt nước mắt, cô không muốn trước mặt anh biểu hiện như thực sự làm sai chuyện đáng thương cầu xin tha thứ, điều đó sẽ chỉ khiến anh chán ghét.

Cô không muốn để Tiểu Đoàn Tử cùng má Lưu lo lắng: *Con không sao, má Lưu dẫn Tiểu Đoàn Tử đi chơi đi Nghe được giọng nói của cô, má Lưu thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có chút lo lắng, nhỏ giọng nói với Tiểu Đoàn Tử: “Mau để bố ra ngoài đưa con chơi, bằng không mẹ con sẽ bị đánh, thật là, không biết chuyện này là sao…”
Tiểu Đoàn Tử vừa nghe xong, vỗ cửa kêu lên: “Đàn ông đánh phụ nữ coi là gì vậy?
Mục Đình Sâm bố ra ngoài cho con, không được đánh mẹ conl”
Mẹ Lưu bị dọa cho phát sợ, che miệng Tiểu Đoàn Tử, ôm nó đi, Mục Đình Sâm đang tức giận, Tiểu Đoàn Tử không sợ chết như vậy, lát nữa nhất định sẽ nháo đến chó gà không yên.

Mục Đình Sâm nghe được “khiêu khích” của Tiểu Đoàn Tử, đang muốn đứng dậy mở cửa, bị Ôn Ngôn bắt được tay: “Anh muốn làm gì?
Có gì cứ hướng đên em, đừng hướng đứa nhỏ! Nó mới 3 tuổi, nó hiểu cái gì?

Em nói cho anh biết, hôm nay em đi gặp Quý Á Nam, là có nguyên nhân, anh ta từ khi học đại học đã thích em, lần này trở về, chỉ là muốn kết quả.

Những gì anh ta muốn cũng rất đơn giản, chỉ là một cái ôm, em không có lý do gì để keo kiệt.

Chúng tôi đều biết, chúng tôi không phải là một người trên một con đường, anh ta muốn nói lời tạm biệt, chỉ thế thôi, tin hay không tùy anh! Trước đó em căn bản không biết anh ta, cho dù là cho đến bây giờ, số lần em cùng anh ta gặp mặt cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, một mình gặp mặt cũng chỉ có hai bó lần như vậy, chỉ có một lần không có người khác chính là hôm nay, cũng là lần cuối cùng, anh ta lập tức lại muốn ra nước ngoài, em cùng anh ta bất kể là trước hay hiện tại, cũng sẽ không có bất kỳ giao điểm nào! Anh tin em một lần… được không…?”
Câu nói cuối cùng, cô cơ hồ là khẩn cầu nói, cô không nghĩ tới chuyện này lại làm thành như vậy, chỉ là một hiểu lầm, không cần phải nháo đến giương cung bạt kiếm..