Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1107: Chương 1106





Kính Thiếu Khanh hít một hơi: “Em vẫy vẫy tay thử xem, đến một người anh giết chết một người.

Được rồi, buổi tối lại a, em bây giờ nhiều hơn nữa cũng là không tốt, trên đường lớn anh còn có thể đem em giải quyết tại chỗ?
Đúng rồi, mẹ bảo anh trở về mua chút sữa bột, sữa bột của lão nhị sắp hết rôi.”
Trần Mộng Dao liếc anh một cái: “Đừng gọi lão nhị lão nhị có được không?
Con gái người ta, cũng không phải không có tên, nó tên là Kính Tiểu Nhiễm, lại để em nghe thấy anh gọi nó là lão nhị, “lão nhị” của anh liền không còn.”
Kính Thiếu Khanh xấu hổ cúi đầu nhìn mình: “Anhđây không phải là… gọi quen miệng sao?

Tốt xấu gì cũng cho một chút sai suất chứ?”
Về đến dinh thự Kính gia, Kính Thiếu Khanh liền đi ăn cơm, con gái muốn ăn sữa, Trần Mộng Dao liền nhận lấy cho ăn, cô ở Mục trạch đã ăn rồi, cũng không tốt lại để cho Hạ Lam cho con ăn trước rồi ăn cơm.

Phàm Phàm nhanh chóng và cơm trong bát của mình xong, chạy đến trước mặt Trần Mộng Dao, nhìn chằm chằm em gái uống sữa, nhìn sữa trong bình sữa một chút không còn, hắn ghét bỏ bĩu môi nói: “Thật có thể ăn, nhà này sớm muộn gì cũng bị em ăn hết.”
Trần Mộng Dao không ra tay đánh hắn: “Cái gì?
Ăn một miếng sữa, nhà ai có anh trai như vậy?
Con không bảo vệ em gái còn chưa tính, con còn ghét bỏ, con rốt cuộc có phải là ruột thịt hay không?
Nếu đã như vậy, quay lại khi chúng ta chuyển đến Bạch thủy Loan con liền không đi theo, con liền cùng ông bà nội đi, em gái đi cùng mẹ.”
Phàm Phàm chẳng thèm ngó tới: “Đi thì đi, con mới không cùng cọp mẹ người ngây ngốc cùng một lúc, còn có cái người xấu xí này, cùng ở lại lâu, con cũng sẽ biến dạng!”
Hạ Lam ăn cơm ở nhà ăn cười đến sặc sụa: “Khụ khu…
Ha ha ha ha ha… Phàm Phàm, con mới bây lớn?
Cái miệng con sao lại nói như vậy?
Nếu con lớn hơn một chút, liền bị đánh rồi.


Em gái chỉ là tạm thời xấu, sau này lớn lên sẽ đẹp, cfon không vui mừng chơi cùng con nha.”.

Trần Mộng Dao đột nhiên nghĩ đến chỉ số thông minh của con gái thiếu sót, khổ sở cúi tháp đầu xuống, mỗi lần Phàm Phàm ghét bỏ em gái, trong lòng cô đều thật sự tức giận, con gái đã đủ đáng thương rồi, còn phải bị ghét bỏ, tuy Phàm Phàm cũng không hiểu chuyện, cô vẫn đau lòng.

Người ngoài làm sao ghét bỏ con gái của cô cũng được, nhưng người nhà mình tuyệt đối không được, đó là cô bỏ nửa mạng đổi lấy, mặc kệ có đủ thông minh hay không, cô đều phải chờ đợi cả đời.

Cảm thấy sự trầm mặc của cô, Hạ Lam cho là mình đã nói sai: “Cái kia… Dao Dao, mẹ không phải ý đó, mẹ liền thuận miệng như vậy, mẹ không cảm thấy Nhiễm Nhiễm xấu, kỳ thật nhìn rất đáng yêu, từ từ liền nảy nở.

Cháu gái ruột của mẹ, thế nào đều thích nó, con đừng để trong lòng.”
Trần Mộng Dao hít sâu một hơi: “Không sao đâu, mẹ, con không trách mẹ.

Kính Tinh Phàm, nếu con dám trước mặt mẹ nói một câu người quái dị, mẹ sẽ đối với con không khách khí.

Em gái con nó vốn có khuyết điểm, không đủ hoàn mỹ, ngay cả anh trai con cũng ghét bỏ… con để em nó… sống như thế nào?”

Cuối cùng, cô gần như nghẹn ngào.

Nhìn hốc mắt cô đỏ lên, Phàm Phàm tụt rè lui về phía sau vài bước, quay đầu chạy về nhà ăn, một đầu đâm vào trong ngực Kính Thành Húc, mỗi lần bị đánh, nó đều tìm ông nội che chở, thân cách thế hệ thật sự không phải chơi đùa.

Hạ Lam đau lòng cháu gái, cũng đau lòng cháu trai, yên lặng vuốt ve đầu Phàm Phàm, không lên tiếng nữa.

Kính Thiếu Khanh thấy Trần Mộng Dao khóc, cũng ăn không ngon, sớm bỏ đũa: “Dao Dao, em lên lầu nghỉ ngơi một lát, anh đến cho Nhiễm Nhiễm bú sữa.

Đứa nhỏ không hiểu chuyện, nó ngay cả xấu cũng không biết là có ý gì, em tính toán với nó làm gì?
Con gái chúng ta, bản thân chúng ta đau.”
Trần Mộng Dao trong lòng nghẹn khó chịu, đem con cho Kính Thiếu Khanh, trực tiếp lên lầu..