Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 320: Yêu Ai Yêu Cả Đường Đi



Sau một ngày bận rộn, Trần Mộng Dao tính sổ sách: "Tiểu Ngôn, một khởi đầu tốt, hôm nay kiếm được không ít. Minh thấy chỉ cần có tòa nhà văn phòng đối diện, thì cửa hàng chúng ta mở ra sẽ không bị chết đói rồi, qua mấy ngày nữa có thể chuẩn bị tuyển thêm người Thực tế order trên platform chiết khấu rất nhiều, những đơn hàng này đều gọi điện thoại đến cửa hàng đặt, chúng ta vẫn có thể kiểm được nhiều hơn, lần sau mình để An Nhã giao đồ ăn kèm theo card visit."

An Nhã cặt ngang và nói: "Mộng Dao, tôi đã đưa rồi, hôm nay lúc giao đồ, tôi đã lấy card visit từ cửa hàng, nói với họ lần sau muốn ăn trực tiếp gọi điện thoại đặt là được rồi."

Trần Mộng Dao lấy ra phong bao đỏ đóng chặt ra: "Đây, khuyến khích cho cổ, tiểu quỷ thông minh."

Ban đầu An Nhã nhận lì xì hết sức phấn khởi, cầm trong tay độ dày của phong bì làm cô bất an: "Cái này... quá nhiều không? Một ngày công thì tính gấp ba cũng không nhiều như này."

Trần Mộng Dao nói với một giọng điệu thoải mái: "Cho cô thì cô nhận nhé, đây là tôi và Tiểu Ngôn đã sớm thương lượng muốn gửi cho cô, sau này ở đây làm việc tốt là được."

An Nhã không kim được nước mắt, ngoại trừ ông, không có ai tốt với cô như vậy: "Tôi nhất định sẽ làm tốt mọi việc, cảm ơn hai người."

Không ai coi số tiền này là tiền từ thiện, người với người, thật đáng để đối xử chân thành.

Mục trạch.

Màn đêm bao phủ, cả ngôi nhà sáng rực rỡ.

Mục Đình Sâm ngồi lặng lẽ trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của căn phòng, Bánh Trôi nằm trên đùi anh ngủ ngon lành, tay anh từ từ vuốt nhẹ vào lưng nó, thỉnh thoảng nó sẽ phát ra âm thanh “meo meo" biểu đạt an nhàn.

Cảnh này, trước đây tuyệt đối không thể xuất hiện, sau khi Ôn Ngôn rời đi, anh mới có một loại yêu mềm với Bánh Trôi như này, đây có thể là yêu ai yêu cả đường đi.

Điện thoại anh để sang một bên đột nhiên vang lên, là tin nhắn.

Anh đưa tay lên nhìn một cái, sau đó trả lời: "Ngày mai cô quay lại của hàng tiếp tục làm việc, ngoại trừ làm tốt mọi việc ra, thì không cho bất kỳ người đàn ông nào đến gần cô ấy."

Gửi tin nhắn xong, anh đứng dậy đặt Bánh Trôi lên ghế, sau đó xuống lầu ăn cơm, mả Lưu đã dọn đồ ăn lên bàn, trên bàn ăn chỉ có một mình anh, trong hơi vắng vẻ. Lâm quản gia đứng sau lưng anh nói: "Triển Trì đã trốn ra nước ngoài rồi, chúng ta muốn tìm thấy cậu ta sẽ có chút khó khăn."



Mục Đình Sâm lạnh nhạt nói: "Tôi quá nhân từ rồi, không nên cho cậu ta cơ hội trốn thoát, bất cứ khi nào tôi động ý nghĩ trong đầu, những lời nói cuối cùng của bố tôi trước lúc chết sẽ lặp đi lặp lại quanh quần trong đầu của tôi, khiến tôi buông tha cho con hoang kia, nhưng là bản thân cậu ta tự đi tìm chết, chạm đến điểm mấu chốt của tôi, chú Lâm, chủ nghĩ thế nào? Tôi nên làm gì?"

Lâm quản gia rũ mắt xuống, cân nhắc một lúc mới nói: "Giả sử từ lúc mới bắt đầu cậu ta đều không làm cái gì cả, thiếu gia có thể buông tha cậu ta không? Bây giờ, cậu ta làm việc xấu xa, thiếu gia không cần mềm lòng. Giao phó của lão gia cũng chỉ là giao phó, cậu đã làm rất tốt."

Mục Đình Sâm khẽ cười: "Vẫn là chú Lâm chủ biết lý lẽ, có lời nói của chú, thì tôi yên tâm rồi."

Lâm quản gia biết Mục Đình Sâm muốn ông nói lời gì, đối vỏi lão quản gia Mục trạch, ông tuân theo lời di ngôn của ông chủ, ngăn Mục Đình Sâm ra tay với em trai mình là Triển Trì, nhưng tất cả mọi việc Triển Trì làm ông luôn thấy được, lại không thể bất công nữa, cho nên những điều không thế nói, ông cũng đều nói rồi.

Trong những ngày sau khi Ôn Ngôn rời đi, những hành động bị mật của Mục Đình Sâm, công ty dưới cái tên Triển Trì dần dần bị đánh tan, ngay cả mảnh đất và các tòa nhà chưa hoàn thành mua từ nhà của Trần Mộng Dao cuối cùng cũng bị Triển Trì đóng gói mà bán, đổi thành tiền để làm phí đi đường bỏ trốn sang nước ngoài.

Trong thời gian ngắn Triển Trì không thể nhanh chóng khôi phục việc kinh doanh trở lại, nhưng dù sớm hay muộn, Mục

Đình Sâm cũng không thể cho Triển Trì cơ hội trở lại.

Ngày hôm sau.

Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao đến tận 10 giờ sáng mới vô tư đi đến cửa hàng, vốn tưởng là ôm Tết trong hình thức bận rộn, nhưng điều khiến các cô không ngờ đến là, Lê Thuần có mặt ở cửa hàng từ sớm, vệ sinh đều làm xong, ngay cả sàn nhà đều có thể phản chiếu được bóng người.

"Không phải nói nghỉ một tuần sao? Bây giờ mới mấy ngày mà cô đã đến rồi?" Ôn Ngôn có chút kinh ngạc.

Lê Thuần cầm giẻ lau quầy thu ngân: "Tôi ở nhà không có việc gì làm, nghe An Nhã nói ngày hôm qua cô bắt đầu kinh doanh tiếp, nên tôi mới muốn đi làm, tôi không muốn tăng lương gấp ba, cứ trả lương như bình thường là được."

Nghe kỹ giọng nói, Lê Thuần không phải người địa phương, Ôn Ngôn ý thức hỏi: "Cô không phải là người địa phương? Bố mẹ cô đều ở đây hay chỉ có một mình cô?"

Động tác trên tay Lê Thuần trở nên cứng ngắc, nhanh chóng trở lại bình thường: "Bố mẹ tôi không có ở đây, tôi sống một mình đã lâu, Tết Nguyên Đán tôi không về quê, ở một mình trong phòng thuê sẽ rất nhàm chán, có chuyện gì sao?" Ôn Ngôn đột nhiên nói: "Thảo nào, nếu ở cùng bố mẹ, nhất định đang ở nhà với bố mẹ rồi, nào có tâm tư đang nghỉ mà muốn làm việc. Vậy cô làm tiếp đi, tôi đi vào phòng bếp."

Nhìn thấy bóng dáng Ôn Ngôn biến mất ở trong của phòng bếp, Lê Thuần nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, Trần Mộng Dao thì thào tiến lên hỏi: "Cô làm sao vậy? Làm gì mà thở phào nhẹ nhõm như thế? Cô rất sợ Tiêu Ngôn sao? Còn có người sợ Tiểu Ngôn nữa hả?"