Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 336: Mỗi Ngày Sau Khi Kết Hôn Đều Có Thể Làm



Cô phiền não hỏi anh: “Anh cảm thấy em không hề thú vị và thất vọng về em đúng chứ?”

Nghe cô hỏi vậy anh càng không hiểu đang xảy ra chuyện gì: “Hử? Không… không có… anh cảm thấy cũng ồn mà, sao bỗng nhiên hỏi vậy?”

Cô nghe anh trả lời xong liền cảm thấy anh đang thừa nhận cô không thú vị. Cái gì mà cũng ổn chứ? Phải thì là phải, không thì là không! Dùng hai chữ “cũng ổn” nghĩa là phải rồi còn gì? Cô không đoái hoài tói anh nữa, trực tiếp xoay người bước vào thang máy trước. Anh có chút không biết làm sao liền vội vã đi theo: “Lại làm sao rồi? Khó khăn lắm anh mới tới được đây, em đừng lãng phí thời gian ở đây giận dỗi anh chứ? Chỗ nào anh làm chưa tốt thì em cứ nói, anh sẽ sửa.”

Cô ngắng đầu nhìn anh: “Trước đây anh đều không thiếu thốn phụ nữ, từ khi ở cùng một chỗ với em thì giống như hòa thượng ăn chay. Dù sao em với anh cũng yêu xa, nếu anh thật sự lén lút ăn vụng sau lưng em thì coi như em chưa từng đồng ý ở bên anh vậy.”

Ôn Ngôn cong môi nói: “Ít khẩu thị tâm phi đi, rõ ràng trước đây ngày nào cậu cũng bảo muốn làm cơm cho người ta ăn rồi nhớ nhung đủ thứ. Bây giờ người ta đang ở trước mặt cậu lại không dám nói.”

Kính Thiếu Khanh nhìn khuôn mặt đỏ bừng ta còn chưa bắt đầu ăn cơm anh không tự chủ được nhếch lên: “Tôi biết

ôn đều có thể làm mà.”

Khó chịu trong lòng Mộng Dao bị lời nói của anh đánh bay hoàn toàn. Cái gì mà mỗi ngày? Loại chuyện đó sao có thể mỗi ngày đều làm được chứ? Cô trừng mắt nhìn anh một cái: “Anh biến đi!”

Anh nhìn phản ứng của cô lúc này mới yên tâm. Trước giờ anh đều không để ý tới cảm xúc của phụ nữ thế mà bây giờ phải dần học cách thận trọng. Người ta bảo rằng trong cuộc đời mỗi người đều sẽ xuất hiện một người chuyên trị mình, quả

thật nói không sai chút nào. Điểm yếu của Mục Đình Sâm là Ôn Ngôn, còn của anh thì là người phụ nữ đang đứng trước mặt này.

Sau khi đặt phòng ăn xong thì Ôn Ngôn và những người khác đã tới nơi. Nhà hàng do Kính Thiếu Khanh mở khá cao cấp, An Nhã bọn họ là lần tiên ăn cơm ở một nơi như vậy nên có chút cứng nhắc, lúc ngồi cũng không dám nhúc nhích gì nhiều.

Lam Tương nhỏ tuổi hơn Kính Thiếu Khanh một chút nhưng là người lớn nhất trong nhóm phụ nữ, lần này cô còn mang theo đứa nhỏ đi cùng nên thoải mái nói:

“Thật ngại quá, khiến anh phải mời bữa.”

Kính Thiếu Khanh xua xua tay: “Không cần khách sáo với tôi đâu, mọi người

muốn ăn gì thì cứ gọi.”

Ánh mắt của Lê Thuần và Kính Thiếu Khanh chạm nhau vài giây sau rồi rời

sang chỗ khác.

Đợi món ăn và rượu lên đủ, Lê Thuần rót một ly cho Kính Thiếu Khanh rồi mới châm rượu cho những người khác. Trần Mộng Dao không nhận ra có chút gì đó không ổn nhưng Ôn Ngôn đã nhìn ra rồi. Lê Thuần luôn đối xử lạnh lùng với người khác, trước giờ cô ấy không có tỏ ra lịch sự với ai cả nên động tác rót rượu này cũng quá là kỳ lạ. Chưa nói tới lúc cô ấy rót rượu cho Kính Thiếu Khanh, ánh mắt

cô ấy thường xuyên rơi trên người anh.

Cũng không thể trách Ôn Ngôn nhạy cảm, đây là chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của Trần Mộng Dao nên cô nhất định phải để ý, không thể để sai lầm xảy ra lần nữa. Nhất là tên Kính Thiếu Khanh này. Anh từng có “tiền sử” với biết bao phụ nữ, không thể nào lập tức buông bỏ thói hư của cuộc sống phóng túng trước đây được. Nếu thật sự xảy ra thì Trần Mộng Dao làm sao chịu nổi? Lê Thuần là cỏ gần

hang, cô không thể để chuyện này xảy ra.

Sau khi rót rượu cho tất cả mọi người, Lê Thuần rất tự nhiên mà ngồi xuống chiếc ghế ta còn chưa bắt đầu ăn cơm Khanh còn Trần Mộng Dao đang ở bên trái của anh. Trước đó Lê Thuần ngồi cạnh Lam

Tương, chiếc ghế bên phải của Kính

Thiếu Khanh là ghế trống. Ôn Ngôn phát hiện ra điều này liền đứng lên cười bảo: “Lê Thuần cô đổi chỗ với tôi nhé? Tôi muốn tiện nói chuyện với Kính Thiếu

Khanh và Dao Dao một chút.”

Lê Thuần không nói gì, cô đứng dậy

nhường chỗ cho Ôn Ngôn.

Sau khi ngồi xuống, Ôn Ngôn hỏi Kính Thiếu Khanh một câu: “Lần này anh định

ở đây chơi bao lâu?”

Kính Thiếu Khanh nghĩ ngợi một chút sau đó nhìn Trần Mộng Dao một cách ám muội: “Vậy phải xem Dao Dao muốn tôi ở

lại bao lâu rồi.”

Trần Mộng Dao trợn mắt nhìn anh một

cái: “Em ước gì ngày mai anh đi.”

Ôn Ngôn cong môi nói: “Ít khẩu thị tâm phi đi, rõ ràng trước đây ngày nào cậu cũng bảo muốn làm cơm cho người ta ăn rồi nhớ nhung đủ thứ. Bây giờ người ta đang

ở trước mặt cậu lại không dám nói.”

Kính Thiếu Khanh nhìn khuôn mặt đỏ bừng ta còn chưa bắt đầu ăn cơm anh không tự chủ được nhếch lên: “Tôi biết

mà, cô ấy là vậy đấy.”

Lê Thuần bỗng nâng ly đứng dậy, ánh mắt cô ấy trực diện với Kính Thiếu Khanh:

“Kính thiếu, tôi kính anh ly này.”

Cả bàn ăn nhất thời yên lặng, động thái này của Lê Thuần trông có vẻ bình

thường nhưng lại khác thường. Bởi vì nếu muốn cảm ơn người khác tiếp đãi thì cô phải kéo theo những người khác kính rượu mới đúng, thế nhưng cô lại mời mỗi mình Kính Thiếu Khanh, còn gọi là Kính thiếu. Bữa cơm này rõ ràng anh đãi họ vì Trần ta còn chưa bắt đầu ăn cơm của Lê Thuần không hề nhắc đến Trần Mộng Dao, điều này cho thấy hai người kia sớm

đã quen biết nhau.

Kính Thiếu Khanh ho khan hai tiếng, có chút khó chịu nâng ly rượu vang đứng lên: “U

Trần Mộng Dao nhìn anh khó hiểu. Anh không phải dạng người lạnh lùng gì, trước giờ có không thích ai mới trả lời ngắn gọn

như vậy. Còn bây giờ người ta đang kính ly rượu nhưng anh chỉ “ừ” một cái, điều này làm cô cảm thấy kỳ lạ.

Sau khi Kính Thiếu Khanh uống một ngụm rượu vang, Lê Thuần trực tiếp dốc cạn một ly. Ôn Ngôn nhắc nhở cô: “Lê Thuần, chúng ta còn chưa bắt đầu ăn cơm, cô đừng uống nhiều quá.”