Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 459: Chồng Của Em Thật Hào Phóng



Lâm Táp võ võ vai cô như một thói quen: “Cô đừng tính toán số tiền ít ỏi này với tôi, cứ xem như tôi là chủ nhà mời cơm là được. Đi thôi, để tôi đưa hai người đi

ngắm biển, chỗ này cách biển cũng gần thôi.”

Ông cụ nhìn theo động tác của anh, đột nhiên cười

gọi: “Cháu rẻ…”

An Nhã và Lâm Táp đều ngây người, cả khuôn mặt của An Nhã ngay sau đó liền đỏ bừng lên: “Ông nội à ông không được nói bậy, Tiểu Táp là bạn, không

phải… không phải là bạn trai của cháu…”

Lâm Táp cũng hơi khó xử nên anh đã đi ra ngoài trước.

Trong quan niệm của ông cụ gì thì chỉ cần người tiếp xúc với cháu gái ông là nam thì người đó chính là bạn

trai của cô.

Sau khi lên xe, ông cụ rất nghiêm túc nói với Lâm Táp:

“Tiểu Nhã, nó rất ngoan, lại nghe lời, là một cô gái tốt.”

Lâm Táp không phủ nhận điểm này: “Cháu biết.”

Ông cụ rất tự hào, nói: “Cậu phải đối xử với nó thật tốt.”

Lâm Táp có chút đau đầu, anh không biết nên giải thích với ông cụ như thế nào mới phải. An Nhã vô cùng khó xử: “Tiểu Táp, tình trạng của ông nội tôi thì anh cũng biết rồi đó… Lúc nãy anh chạm vào vai tôi

nên ông ấy hiểu lầm thôi, anh đừng để tâm…”

Lâm Táp lắc đầu cười khổ: “Không sao, tôi hiểu mà,

sẽ không đề tâm đâu.”

Chuyện cô gọi anh là Tiểu Táp mà anh còn nhịn được,

chuyện này thì đã là gì chứ?

Bạch Thủy Loan vốn ngay gần biển nên lái xe ra bãi biển chẳng mát bao lâu là tới nơi. Mùa này gió thỏi khá mạnh, thậm chí là có chút lạnh nên không thể xuống nước được, chỉ có thể đứng trên bờ ngắm biển

thôi. An Nhã và ông cụ đều là lần đầu tiên được nhìn

thấy biển lớn, thế nên sự hưng phấn là không thể che

giấu được. Tinh thần của ông cụ đột nhiên trở nên bình thường rất nhiều: “Thì ra biển lại to lớn đến vậy…”

An Nhã rất quan tâm ông, cô lấy một chiếc áo khoác đã chuẩn bị sẵn từ trước đắp lên người ông: “Ông nội à, nếu như ông thích thì sau này cháu sẽ thường xuyên đưa ông tới đây. Sau này ông nhất định sẽ sống

lâu trăm tui.”

Ông cụ nghiêm túc lắc đầu: “Cả đời này của ông làm được chuyện to lớn gì, không sóng lâu được như vậy đâu. Ông chỉ muốn trước khi nhắm mắt ông có thể nhìn thấy cháu tìm được người đàn ông tốt. Vì ông mà cháu đã phải trì hoãn đi tìm hạnh phúc rất lâu rồi. Nếu ông chết đi rồi thì cháu sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều. Cháu lớn rồi, cũng đủ hiểu chuyện rồi, còn ông thì thành lão già vô dụng rồi. Tiểu Nhã nhà ông tốt như vậy, chắc

chắn sẽ tìm được một người chồng tốt thôi.”

Viền mắt của An Nhã đã đỏ hoe. Ông cụ còn có thể sống được bao lâu, trong lòng cô cũng đại khái đoán

được. Nói là sống lâu trăm tuổi nhưng đó cũng chỉ là

lời nói lừa mình dôi người thôi: “Ông nội không phải lão già vô dụng, ông là người đã nuôi cháu lón lên. Chỉ cần ông cứ sống tốt thì cả đời cháu không lấy chồng cũng được, không có ai quan trọng bằng ông hêt.”

Lâm Táp có chút lo lắng cho sức khỏe của ông cụ: “An Nhã, ven biển gió thổi khá mạnh, thời tiết ở đây không giống với nơi hai người đang ở. Tôi sợ ông không kịp

thích ứng, chúng ta vẫn là về sớm một chút nhé?”

An Nhã gật đầu, ông đã lớn tuổi nên không thể ở ngoài quá lâu, hành trình hôm nay chỉ có thể đến đây

là phải kết thúc rồi.

Sau khi đưa hai người quay trở lại khách sạn, Lâm Táp liền lái xe về thẳng công ty. Anh chở An Nhã và ông nội cô ra ngoài chỉ vì muốn hoàn thành lời hứa trước đây, trong lòng anh không có chút dao động nào khác. Khi tới công ty thì anh đột nhiên phát hiện một tin nhắn thông báo chuyển khoản, thì ra là An Nhã đã gửi lại anh một nghìn tệ của bữa cơm trưa nay. Anh vẫn cảm thấy cô gái này khá thú vị, rõ ràng cô nghèo

muốn chết vậy mà cứ phải để tâm những chuyện nhỏ

nhặt này. Chỉ là lâu lâu trục lợi từ người khác một chút

thôi mà? Dù sao anh cũng sẽ không để tâm.

Buổi chiều, Ôn Ngôn và Lam Tương còn có Trần Mộng Dao vẫn đang đi dạo ở ngoài chưa về. An Nhã nhìn thấy tinh thần của ông nội không được tốt lắm

nên đã ở lại khách sạn.

Mục Đình Sâm vừa bận việc xong liền gọi cho Ôn

Ngôn: “Em đang làm gì thế?”

Ngữ khí khi nói chuyện của anh dịu dàng hơn xưa, Ôn Ngôn cũng không để ý trên khóe môi của cô đang cong lên: “Đang cùng Dao Dao và chị Lam đi dạo phó, tối nay tôi không về ăn cơm đâu. Khi nào anh về tới

nhà thì nói với má Lưu một tiếng.”

Mục Đình Sâm chú ý tới việc cô dùng đến chữ “về”, tâm trạng anh liền không tệ: “Được thôi, vậy em cứ dạo phó tiếp đi, nhớ về sớm một chút. Anh sẽ chuyển

cho em một chút tiền, em muốn mua gì thì mua.”

Anh không cho Ôn Ngôn cơ hội từ chối thì đã cúp

máy. Ôn Ngôn có chút phiền lòng, cô nghĩ là néu anh

có chuyển khoản cũng không nhiều, nếu nhận cũng

không quá đáng, ai bảo trước đây anh cứ ức hiếp cô? Cùng lắm sau này cô trả lại cho anh là được. Thế nhưng lần này dự đoán của cô đã sai, anh ấy đã chuyển hẳn một triệu cho cô. Không sai, cô đã tỉ mỉ đếm từ số không trên đó, cô chắc chắn mình không nhìn lầm. Cô lập tức gửi một tin nhắn hỏi anh: “Anh chắc chắn anh không có bị run tay chứ? Anh có lỡ tay nhấn dư hai số không không? Tôi đi dạo phố thôi mà anh gửi tôi một triệu? Sao anh không chuyển hết tài

sản của anh cho tôi luôn đi? Anh bị khùng rồi à?”

Mục Đình Sâm rất nhanh đã trả lời tin nhắn: “Em là phu nhân của một hào môn thì cần gì phải tiết kiệm. Một loại trang sức cũng phải vài trăm vài triệu tệ rồi, em đừng tiết kiệm thay anh, cứ giữ mà dùng. Không

đủ thì gọi điện cho anh.”

Ôn Ngôn nghẹn họng, trước giờ cô đều không có thói quen vung tiền. Lần này xem như anh bị điên đi, một triệu tệ đối với anh chả là bao nhiêu nhưng với cô thì

đủ để kinh ngạc rồi.

Lam Tương tò mò nhìn sang màn hình điện thoại của

cô, miệng cô liền biến thành hình chữ O: “Chồng của em thật hào phóng, em đi dạo phố mà chuyển hẳn một triệu?”

“Ư… não anh ấy có chút không bình thường, lỡ tay ấn nhằm thêm hai số không…” Ôn Ngôn vô tình khoe ra sự giàu có khiến cô vô cùng mất tự nhiên.

Trần Mộng Dao thì không nghĩ vậy: “Chị Lam chị đừng giật mình, Mục gia giàu có trước giờ.. Kính Thiếu Khanh nhà em còn không giàu bằng anh ấy, em đoán một triệu này là do Mục Đình Sâm gửi nhằm. Thay vì gõ dư thì phải nói là gõ thiếu vài số không mới đúng, cứ làm quen với chuyện này là được.”