Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 542: Ngoại Trừ Anh, Không Có Ai Chịu Nổi Em



Trần Mộng Dao hiểu ý cười một tiếng, gật gật đầu, đưa Hạ Lam ra cổng.

Chờ Hạ Lam đi xa, An Nhã cảm thán nói: “Dì Hạ suýt nữa trở thành mẹ chồng tương lai của cô. Dì tốt thật đấy. Cô và Kính Thiếu Khanh chia tay rồi mà dì còn đối xử với cô tốt như vậy.”

Trần Mộng Dao thở dài: “Thực ra dì như vậy tôi cũng có áp lực tâm lý, tôi không có các nào tiếp nhận ý tốt của dì bởi vì tôi cũng không thể hồi báo được cái gì.

Dì mong muốn nhát là tôi có thể trở thành con dâu của dì, nhưng tôi… Kkông làm được… Hi vọng dì chỉ nhất thời như thế chứ sau này đừng tiếp tục quan tâm tôi, nếu không tôi không chịu nổi mắt.”

Không đến máy phút, Hạ Lam đột nhiên điện thoại tới, Trần Mộng Dao cho rằng bà có đồ vật gì quên cầm đi: “Sao vậy dì? Dì quên đồ rồi sao?”

Trong điện thoại truyền ra tiếng rên rỉ thống khổ của Hạ Lam: “Không phải… dì ngã sắp xuống… Hình như eo bị thương rồi, cũng trặc chân, hiện tại không đứng dậy nỗi… dì đang ở lối ra thang máy khu nhà…”

Trong đầu Trần Mộng Dao “ong” một tiếng, giày cũng không kịp đổi liền lao ra ngoài. Thời điểm tìm được Hạ Lam, tim cô khẩn trương, nếu giống như Hạ Lam miêu tả vậy ngã xác thực không nhẹ. Gót giày cao gót bên phải đã gãy rời, mắt cá chân có thể thấy rõ đang nhanh chóng sưng đỏ.

Cô tiến lên thử nâng Hạ Lam, Hạ Lam đau đến sắc mặt trắng bệch: “Không được rồi… Eo dì đau quá…

Thật sự là đã có tuổi, lúc còn trẻ tùy tiện quãng quật cũng chẳng sao. Lái xe của dì ở ngay trong xe, cháu gọi cậu ấy tới đi. Tốt xấu gì cậu ấy cũng là đàn ông, một mình cháu không đỡ được bác đâu.”

Trần Mộng Dao vừa sốt ruột, cũng quên sự tồn tại của điện thoại, trực tiếp chạy đến trước xe Hạ Lam gọi lái xe tới. Hai người hợp sức lại đưa Hạ Lam đến khoa chỉnh hình của bệnh viện, nếu cú ngã này có ảnh hưởng xấu gì thì cô sẽ áy náy cả đời.

Thời điểm xếp thẻ đợi kết quả, Hạ Lam vịn eo mặt mũi tràn đầy thống khổ nói: “Cháu giúp dì đi lấy một chút đồ trang sức đi. Không cần canh chừng ở đây đâu, sa TK A7 nơi này có tài xê đê ý rôi.

Trần Mộng Dao không yên tâm lắm, lái xe phải chạy lên chạy xuống giao nộp lấy kiểm tra báo cáo, bên người Hạ Lam phải có người trông coi. Nghĩ đi nghĩ lại, cô gọi điện thoại cho Kính Thiếu Khanh. Trong vài giây đã có người nghe máy, cô không nghĩ nhiều được như vậy, nói thẳng: “Mẹ anh bị ngã, đang ở bệnh viện, tôi phát định vị cho anh, mau tới đây đi!”

Nói xong cô liền cúp điện thoại, đem định vị phát sang bên kia.

Không đến hai mươi phút Kính Thiếu Khanh liền chạy đến, cô không nhìn anh, nói tạm biệt với Hạ Lam xong liền đi.

Hạ Lam trừng Kính Thiếu Khanh một chút: “Ngây ra đấy làm gì? Đưa con bé đi đi. Nó đi lấy đồ trang sức giúp mẹ. Lấy xong con đưa con bé về nhà, sau này mẹ sẽ qua đó lấy đồ trang sức sau.”

Kính Thiếu Khanh nhìn mắt cá chân sưng vù của Hạ Lam hỏi: “Chỗ này của mẹ không sao chứ? Con trước hết không nên rời đi thì hơn…”

Hạ Lam có chút bất đắc dĩ: “Con nhìn mẹ chằm chằm mẹ liền có thể lập tức tốt lên à? Con là bác sĩ sao?

Dao Dao vì đưa mẹ đến bệnh viện, giày cũng không kịp thay, ngồi xe mẹ tới còn bản thân không lái xe.

Con để cô bé mang dép đi đón xe giúp mẹ lấy đồ trang sức, xong lại tự về nhà sao? Con rốt cục có hiểu ý mẹ không hả? Con là đồ đầu gỗ đấy à?”

Kính Thiếu Khanh bị bà lải nhải phải có chút bực bội: “Được được được, con đi được rồi chứ? Người hẳn là còn chưa đi xa, con đuổi theo đây. Mẹ nghỉ ngơi một chút đi, có việc gọi điện thoại cho con.”

Trần Mộng Dao từ bệnh viện ra liền đứng tại giao lộ chờ xe, thời gian này là giờ cao điểm tan tầm, taxi cơ bản không còn chỗ ngồi. Tỉ lệ gọi được một chiếc xe trống nhỏ đến thương cảm. Hết lần này tới lần khác cô còn mang dép, đi ra ngoài cũng không mặc áo khoác, trong đêm thời tiết lạnh, tê cóng đến mức khiến chân cô run lên.

Nghe được sau lưng có tiếng bước chân tới gần, cô vô thức quay đầu nhìn quanh, thời điểm trông thấy là Kính Thiếu Khanh, cô nhah chóng dời ánh mắt: “Sao anh lại ra làm gì? Tết xấu gì cũng ở lại với mẹ một lát chứ?”

Kính Thiếu Khanh mặt không thay đổi lái xe đến trước mặt cô: “Bà ấy nhờ anh đưa em đi, em lại bảo anh đến chỗ bà, anh lại không thể phân thân. Đi, anh đi lấy trang sức với em.”

Trần Mộng Dao theo bản năng cự tuyệt: “Không cần đâu, tôi tự đi là được.”

Anh nhìn cô, con ngươi có chút nheo lại: “Làm sao?

Sợ à?”

Cô cười ha ha: “Sợ anh? Dẹp đi đi, sợ anh thì tôi không phải họ Trần. Tôi không thích ngồi xe của anh, thế nào? Bớt khích tướng đi!”

Khóe môi anh lộ ra một nụ cười không rõ ý vị: “Không thích ngồi xe của anh? Thật giống như em có thể đứng đây gọi xe vậy. Đừng lằng nhằng nữa, lãng phí thời gian.”

Cô đứng trong gió lạnh đích thức làkhông thoải mái, nội tâm vùng vẫy một hồi, dù sao cũng là đi lấy đồ trang sức giúp Hạ Lam, ngồi xe anh cũng không có gì.

Coi anh như lái xe là được. Sau khi thuyết phục mình xong, cô mở cửa xe ngồi xuống chỗ ngồi phía sau.

Kính Thiếu Khanh không còn gì để nói: “Coi anh là lái xe?”

Cô không chút do dự đáp: “Không sai, không phải à?

Coi anh là bạn trai cũ, vị hôn phu cũ sao? Như vậy thì xấu hồ lắm.”

Anh không có đáp lời, lái xe chạy tới của tiệm trang sức Hạ Lam thường định chế đồ kia.

Lấy xong đồ trang sức, trần Mộng Dao trưng cầu ý kiến của anh: “Anh lát nữa còn phải đi bệnh viện à?

Đem đồ trang sức mang cho mẹ anh nhé? Tôi tự gọi xe về nhà được.”

Anh lườm cô một chút, thản nhiên nói: “Mẹ anh nói rất rõ ràng, để em mang đồ trang sức về nhà sau này bà tự đi lấy, em nghĩ nên đưa cho anh chắc? Bà bảo anh đưa em trở về, anh phải hoàn thành. Lên xe đi, đừng lãng phí thời gian của anh.”

Trong nội tâm cô hận đến nghiền răng, miệng anh lúc nào bắt đầu nói chuyện khắc bạc như thế? Trước kia giống như bôi mật còn giờ lại hệt như có đao? Ngay tại thời điểm cô hầm hừ đưa tay kéo cửa chỗ ngồi phía sau xe, anh đột nhiên kéo cổ tay của cô lại: “Ngồi phía trước đi.”

Cô hắt tay của anh ra: “Không!”

Anh không đôi co với cô, ấn cô vào ghế phụ, còn thuận tay dùng dây an toàn đem cô “trói” chắc chắn.

Cô bây giờ mới biết, sức lực giữa hai người chênh nhau nhiều thế nào. Chỉ e trước kia đều là anh tận lực nhường cô, nếu thật sự muốn động thủ, cô sợ là lập tức bị nghiền ra bã.

Trên đường, mới đầu ai cũng không nói chuyện. Trần Mộng Dao nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa số xe, yên lặng đợi đến nơi. Dù sao giờ cô cũng không muốn có vất cứ va chạm gì với người đàn ông này.

Sau khi đi được hơn nửa lộ trình, Kính Thiếu Khanh mở miệng: “Nghe nói em chuyển đến chung cư gần công ty?”

Cô tức giận nói: “Đúng vậy, thì thế nào? Không liên quan gì đến anh chứ?”

Anh dừng một chút: “Không liên quan thật. Anh chỉ là tò mò, ngoài anh ra còn ai chịu được thói quen sinh hoạt của em? An Nhã đoán chừng chẳng bao lâu nữa sẽ tự tìm phòng dọn ra ngoài lần nữa thôi.”

Lời này khiến Trần Mộng Dao suýt nữa không biết nên làm sao cãi lại. Cô hơi nheo mắt: “Liên quan quái gì đến anh… Coi như chia tay cũng không cần cay nghiệt như thế chứ? Tôi khuyên anh thiện lương chút đi..

Đừng chỉ nói mỗi tôi, anh thì sao? Bạn gái hiện tại định qua bao lâu sẽ vứt bỏ? Nể mặt đoạn tình cảm trong quá khứ, tôi khuyên anh đừng trác táng quá, vạn nhất mắc phải căn bệnh gì kì quái vậy thì đúng là cái được không bù nỗi cái mắt.”