Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 589: Lấy Tiền Của Chồng Mình Nuôi Cậu



Mục trạch lớn như vậy cũng không vì người tăng lên mà náo nhiệt, ngược lại càng thêm âm u đầy sát khí. Trần Mộng Dao bởi vì che chở An Nhã, đối với Lâm Thải Vi lật mặt, thêm cả Kính Thiếu Khanh cũng ở đấy làm bầu không khí thêm phần âm u.

Lâm Thải Vi tự nhiên như chốn không người, ghé vào trong nhóm nam nói, như “chúng tinh phủng nguyệt”, loại con gái mà tự nhiên quá mức như này, quả thật khiến người khác không cách nào ưa thích. Quá đáng hơn, Lâm Thải Vi còn rất không khách khí mà sai bảo má Lưu đang bé đứa bé: “Dì giúp tôi làm chút nước ép trái cây được không? Tôi không quen uống hồng trà.

Má Lưu vì nễ mặt Lâm Táp nên không có tức giận: “Tôi đang bế đứa nhỏ, phòng bếp có những người khác, cô để người khác làm giúp đi, nếu không thì tự cô cũng có thể làm, công cụ đều là có sẵn, hoa quả ở trong tủ lạnh, muốn uống loại gì thế nào, cô có thể tự chọn.”

Lâm Thải Vi liền quay đầu nũng nịu với Lâm Táp: “Tiểu Táp…

Người ta muốn uống nước trái cây mà…”

Trần Mộng Dao liếc mắt, cả người nổi da gà lên. Lâm Táp không nói hai lời đứng dậy tiến đến phòng bếp: “Anh đi xem một chút, muốn uống nước trái cây gì?”

Lâm Thải Vi cười ngọt ngào: “Nước ép lựu.”

Nước ép lựu… Cái này thật sự không có. Má Lưu có chút cạn lời: “Trong nhà không có lựu.”

Lâm Táp nhìn Lâm Thải Vi nhún vai: “Không có, đổi cái khác đi.”

Lâm Thải Vi vềnh miệng lên: “Vậy thôi, để em uống hồng trà đi.”

Đột nhiên Lâm quản gia đến bên người Mục Đình Sâm nói nhỏ vài câu, Mục Đình Sâm nhíu nhíu mày, đứng dậy lên lầu cùng Lâm quản gia.

Lâm quản gia lấy ra ghi chép trên buổi tiệc hôm nay: “Diệp Quân Tước, trên phương diện làm ăn cậu ta và chúng ta không có liên quan lắm, họ cũng không đến tiệc, nhưng là đưa một phần lễ vật, còn không tệ… Trong số mọi người, lễ vật lớn nhất là Kính thiếu, một căn biệt thự, cái người Diệp Quân Tước này, cũng là…”

Mục Đình Sâm có chút khó hiểu: “Loại như người này, không có khả năng cho không ai cả một cái nhà, cũng không nghe nói qua là muốn hợp tác gì với tôi. Người mang lễ vật tới có nói gì không?”

Lâm quản gia suy tư một lát nói: “Người mà tôi sắp xếp đến nói, người mang lễ vật đến thay Diệp Quân Tước là mội người trẻ tuổi, đoán chừng thân phận là thuộc hạ của cậu ta, là bạn của bạn phu nhân… Tôi tìm hiểu qua một chút, Diệp Quân Tước và Trần Mộng Dao có quan hệ.”

Mục Đình Sâm dừng một chút: “Vậy thì không sao, chỉ cần không phải đột nhiên xuất hiện là được. Chuyện này không cần quá để ý, Diệp gia cũng không phải tiểu môn hộ, xuất thủ hào phóng rất bình thường, không chừng không lâu sau đó cậu ta sẽ tìm tới yêu cầu hợp tác, giờ chưa phải để ý nhiều.”

Dưới lầu, Ôn Ngôn sợ ồn ào đến đứa con đang ngủ liền để má Lưu mang đứa bé lên tầng ngủ. Đây là lần đâu tiên Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao ngồi chung một chỗ mà không có nói chuyện phiếm, mà là nhìn Lâm Thải Vi tự nhiên như “đóa hoa giao tiếp”

làm sao cùng đàn ông hoà mình. Mặc kệ là Kính Thiếu Khanh và Lâm Táp đang bàn chuyện làm ăn, cô ta vẫn cứ làm gián đoạn, Lâm Thải Vi luôn có thể chen lời vào, còn trò chuyện đạo lý rõ ràng, đây cũng là một loại bản lĩnh.

An Nhã tựa hồ không quá dễ chịu, từ lúc bắt đầu bước vào cửa, đã chạy đi rửa tay đến bảy tám lần.

Không biết vô tình hay là cố ý, Lâm Thải Vi đột nhiên đưa tay vỗ vỗ bả vai Kính Thiếu Khanh, nhìn qua vô cùng tự nhiên: “Nơi này có chút nhăn, chắc là không cần thận làm.”

Kính Thiếu Khanh vô thức nhìn trần Mộng Dao, trên mặt vẫn treo nụ cười không có chút nào sơ hở như cũ, chỉ là đáy mắt cấp lướt qua một vòng không được tự nhiên: “Không sao.”

Trần Mộng Dao rời mắt đi, cảm thấy mắt có chút cay, từ đầu tới cuối Kính Thiếu Khanh đều xem cô như không khí, ngược lại là bạn gái của huynh đệ anh anh em em… Mấy giây về sau, Trần Mộng Dao cầm túi xách lê nói với Ôn Ngôn: “Tiểu Ngôn, hiện giờ còn cách thời gian ăn tối rất lâu, hôm nay thời tiết cũng không tệ, hay là chúng ta cùng đi dạo phố đi? Câu cũng rất lâu rồi không có ra ngoài dạo phố, đứa nhỏ má Lưu chăm sóc rất tốt, dù sao cậu cũng phải chuẩn bị tốt sữa mẹ rồi.”

Dạo phố là việc mà con gái đều thích, Ôn Ngôn cũng không ngoại lệ, ăn nhịp với nhau: “Được, cậu đi gọi Tiểu Nhã, chúng ta cùng đi đi. Cậu lái xe đến đúng không? Vậy cùng ngồi xe của cậu đi…” Không chờ cô nói hết lời, Trần Mộng Dao liền cứng ngắc nói: “Đây không phải là xe của mình, hôm nay nên vật quy nguyên chủ, cậu dùng xe của chồng cậu cho mình mượn một chút là được rồi.”

Kính Thiếu Khanh cười không ra hơi, ở cùng nhau lâu như vậy, Trần Mộng Dao có tức giận hay không anh vừa nhìn là đã có thể phát hiện ra, cái xe đó anh để cô dùng lâu như vậy, đột nhiên muốn vật quy nguyên chủ, tóm lại không phải chuyện gì tốt…

Ôn Ngôn phát hiện cái gì, gật gật đầu, lên lầu tìm Mục Đình Sâm muốn chìa khóa xe, thuận tiện còn cường đại cầm đi một cái thẻ ngân hàng.

Đợi sau khi các cô đi, Lâm Táp hỏi Kính Thiếu Khanh: “Trần Mộng Dao không phải lái xe của anh sao? Đội nhiên cô ấy lại muốn vật quy nguyên chủ là có ý gì? Tôi nghe giống như có điểm gì là lạ…”

Kính Thiếu Khanh rũ mắt xuống, khóe môi lộ ra một vòng cười khổ: “Tùy tiện đi, tính tình cô ấy là như thé…”

Lâm Thải Vi không đúng lúc mà hỏi: “Không phải hai người chia tay rồi sao? Đây là chuyện bình thường mà?”

Lâm Táp cuối cùng cũng lạnh mặt: “Lâm Thải Vi, có lời không thể tùy tiện nói, có chuyện không thể tùy tiện làm.”

Lâm Thải Vi có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Lâm Táp nghiêm túc như thế với cô ta: “Anh… Anh là có ý gì? Em thế nào? Em chỉ là thực tế một chút thôi!”

Lâm Táp không nói chuyện, cuối cùng vẫn là không làm cô ta mắt mặt, đều không phải là người mù, nếu không phải cô ta đập vào bả vai Kính Thiếu Khanh, Trần Mộng Dao cũng sẽ không nỗi giận như vậy.

Trên đường, Trần Mộng Dao lái xe rất nhanh, dọa An Nhã sợ đến mặt đều trắng bệch, gắt gao nắm chặt dây an toàn không dám buông tay. Ôn Ngôn sớm đã thành thói quen, ngược lại không sợ hãi: “Dao Dao, là bởi vì Lâm Thải Vi đập vào bả vai Kính Thiếu Khanh cậu mới không vui đúng không? Lần này Lâm Thải Vi thật sự làm cho người khác chán ghét, quá mức quen thuộc, mới gặp mặt lần thứ hai liền làm thế với anh em của bạn trai, hơn nữa còn ngay lúc có bạn gái người ta ở bên cạnh.”

Trần Mộng Dao cắn răng nghiền lợi nói: “Cô ta nhằm vào Tiểu Nhã, mình nói giúp cô ấy, cô ta là muốn báo thù mình thôi, cái bộ dáng trà xanh đó, nếu không phải nể mặt Lâm Táp ở đó, mình mới không nhịn cô ta, nhất định phải ép cô ta không dám thế nữa! Không được, mình phải mua mua mua cho hả giận!

Thật vất vả có chút tiền tiết kiệm, lần này đoán chừng lại sắp rỗng rồi, nếu không trong lòng sẽ cực kì khó chịu.”

Ôn Ngôn lấy ra tắm thẻ kia của Mục Đình Sâm vẫy vẫy: “Mình lấy tiền của chồng mình nuôi cậu, mua thỏa mái.”

Trần Mộng Dao lộ ra vẻ tươi cười: “Trượng nghĩa, không có phí công thương cậu!”

An Nhã thực sự không chịu nổi nữa: “Mộng Dao… Lái chậm một chút… Tôi sắp nôn…”

Trần Mộng Dao vội vàng giảm tốc độ xe: “Cô không nói sớm, tôi không biết cô không chịu được, tâm tình không tốt tôi đều lái xe như vậy… Lần sau sẽ chậm lại.”

Ôn Ngôn mở cửa xe xuống, gió mát thổi thổi qua hai gò má, rất lâu không có cảm nhận được cảm giác tự do thế này, tâm tình cũng theo đó tốt hơn nhiều. Nhưng mà cô lại mắc bệnh chung của các bà mẹ, vừa vào tiệm liền nhớ đến đứa bé ở nhà: “Chỉ bồi hai người các cậu đi dạo hai giờ, hai giờ sau liền trở về, mình phải về bồi dưỡng tình cảm mẹ con với cậu nhóc ở nhà, hiện tại sợ là cậu nhóc cũng không biết ai là mẹ, con còn thân với y tá ở bệnh viện hơn là mình.”