Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 625: Yêu Cô Ấy, Tôi Đã Dùng Ba Năm



Kính Thiếu Khanh không ngăn cản, mở ra lớp mây mù của sự việc, An Nhã đi ở cũng không quan trọng. Sở dĩ anh hỏi có người đứng sau hay không, là do cảm thấy nếu một mình An Nhã làm việc này có chút khó khăn, nếu An Nhã đã không muốn nói bố đứa bé là ai, anh cũng lười hỏi, đột nhiên có loại cảm giác như trút được gánh nặng vậy…

An Nhã không dám về nhà, lưu lạc bên ngoài nửa ngày, cô ta đưa ra một quyết định, cô ta muốn chủ động đi tìm Diệp Quân Tước. Cô ta biết, không chủ động đi tìm anh ta, cô ta cũng không sống nổi, mà A Trạch cũng không sống nỏi, đây chính là lý do cô ta không nói chuyện của Diệp Quân Tước cho Kính Thiếu Khanh, sai lệch một chút, cô ta nhát định sẽ phải chết.

Cô ta gọi cho Diệp Quân Tước, tay hơi run nhè nhẹ. Trong điện thoại truyền ra tiếng của Diệp Quân Tước lạnh lẽo như trong địa ngục vậy: “A, thật sự là ngoài ý muốn, vậy mà cô lại chủ động liên hệ cho tôi.”

Cô ta lấy dũng khí nói: “Anh ở đâu? Tôi muốn gặp anh.”

Diệp Quân Tước hững hờ nói: “Cô ở yên tại chỗ, tôi sẽ cho người đến đón cô.”

Điện thoại cúp máy, An Nhã run rầy ngồi xuống, cô ta không ngừng tự động viên mình, dù sao từ nhỏ gặp qua nhiều loại sự việc kinh khủng, đây cũng không coi là cái gì, cùng lắm thì chết, đã bước ra đi bước này, lần này, cô ta không thể lại rút lui.

Rất nhanh, một cỗ Bentley màu đen dựng vào lề đường bên cạnh cô ta, cô ta do dự một chút, lên xe. Lái xe cũng không nói chuyện, trực tiếp lái xe tới trang viên tư nhân của Diệp Quân Tước.

Ngoài cửa số xe, ban đêm nghê hồng trải rộng, hết thảy đều nhẹ nhàng mỹ hảo như vậy, nhưng cô ta lại không lòng dạ nào thưởng thức, tòa thành thị phồn hoa này, cho tới bây giờ đều không có quan hệ gì với cô ta, cô ta chán ghét cái thân mình ở vũng bùn kia, dơ bẩn không chịu nổi, âm u ác độc.

Đến trang viên, thân hình lái xe cao lớn nhìn chằm chằm cô ta £ NON, ` TÔ TT SN xuÔng xe, có vẻ giỗng như sợ cô ta chạy mât. Rõ ràng là ngày hè nóng bức, cô ta lại cảm thấy lạnh cả người, nhịn không được hai tay đặt ở trước ngực, thận trọng từng bước một hướng phía trước.

Đi ngang một phòng to rộng phía trước, lái xe đưa cô ta đến trước một cửa ngầm, sau khi ngõ ngõ ba cái, cửa từ bên trong mở ra, một cỗ mùi máu tươi xông vào mũi, An Nhã nhịn không được vịn tường nôn khan.

Cô ta nhìn qua cửa thấy hết thầy mọi thứ phía trong, hai chân kịch liệt run rẫy, xụi lơ ngồi dưới đất không thể động đậy. Lái xe cao lớn ném cô ta vào, lúc này cô ta mới thấy rõ rang toàn cảnh cửa ngầm bên trong, bày biện giống như là bên trong bao sương KTV vậy, tia sáng lờ mờ, hơi mò trên bàn trà, trưng bày rượu vang đắt đỏ, trên ghế salon đỏ, Diệp Quân Tước đang ngồi đó, nhàn nhã thưởng thức rượu.

Mà A Trạch bị trói chặt lấy hai tay, máu me khắp người nằm trên mặt đất, nhìn qua thoi thóp, hai tên đàn ông ban ngày muốn đầy cô ta ngã xuống đang đứng cạnh A Trạch, tay cầm gậy bóng chày,vết máu loang lỗ trên mặt đất, giống như vừa xảy ra một cuộc âu đả vô cùng tàn ác.

Diệp Quân Tước dù thế vẫn ung dung nhìn cô ta: “Cô can đảm lắm đấy, thế mà chủ động đưa tới cửa, tôi đoán cô định nói với tôi là, những lời không nên nói, cô một chữ cũng không nói với Kính Thiếu Khanh.”

An Nhã ngồi quỳ bên người A Trạch, sắc mặt trắng bệch: “Đúng… tôi không nói gì… Không có vạch trần anh, Trần Mộng Dao sẽ không biết chuyện anh đã làm, cần xin anh bỏ qua cho tôi, bỏ qua cho A Trạch, chuyện liên quan đến anh ấy, tôi đều không nói gì cải!”

Diệp Quân Tước cười thấp giọng, từ trên ghế salon đứng lên.

An Nhã kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, không phải anh ta bị liệt hai chân không thể cử động sao? Hóa ra đều là giả!

Thân hình cao lớn của Diệp Quân Tước làm ánh sáng xung quanh tối đi mấy phần, anh ta đi đến trước mặt A Trạch chậm rãi ngồi xôm người xuống: “Nhìn thấy chưa? Một người con gái yếu đuối vì cậu mà dám chạy đến chỗ tôi, cậu nghĩ thế nào?

Cậu sẽ không nói với tôi là, cứ làm ba lần như thế rồi xảy ra tình cảm chứ? Tôi yêu Trần Mộng Dao… dùng ba năm rồi.”

A Trạch thở ra một hơi, mang theo mùi máu tươi nồng nặc: “Tôi sai rồi… Thiếu gia…”

Diệp Quân Tước vỗ vỗ gương mặt A Trạch dính đầy vết máu: “Biết sai biết sửa là tốt, yên tâm, cậu là con mắt ông già sắp xếp bên cạnh tôi, nếu tôi giết cậu, không tiện bàn giao, ông ta là không cho phép mình trở thành mù lòa, bằng đấy giáo huấn đủ để cậu nhớ kĩ rồi. Nói đi, muốn tôi làm thế nào? Dựa vào cái gì tôi tin tưởng các người sẽ im lặng không nói? Nếu như có một ngày Trần Mộng Dao biết cái gì không nên biết, vậy thì không tốt rồi…”

An Nhã sờ sờ lên bụng mình, thận trọng nói: “Tôi thề, tôi sẽ không nói, tôi chết cũng sẽ không nói! Nếu anh không yên tâm, vậy tôi sinh đứa bé này ra được không? Cầu xin anh… Tôi sẽ giữ kín bí mật.” Xem thêm ngôn tình tổng tài.

Khóe môi Diệp Quân Tước gợi lên một vòng cười lạnh làm người ta sợ hãi: “Được thôi, đứa bé kia, là của A Trạch. A Trạch, cậu đồng ý để cô ta sinh đứa bé kia ra không? Nếu các người đã thâm tình như vậy, cậu cũng chưa kết hôn, hay là hai người ở bên nhau đi, thời điểm bên cạnh cậu, cô ta vẫn là non nớt, cũng xem như cậu không thiệt thòi.”

A Trạch nhìn An Nhã một chút, trầm mặc máy giây rồi nói: “Tôi không có ý kiến…”

Diệp Quân Tước ngồi dậy, nhận lấy chén rượu đỏ mà bọn thuộc hạ đưa, một hơi uống cạn: “Ha ha, thế thì tốt rồi, thế này cậu là người của tôi, An Nhã cũng là người của tôi, các người kết hôn sinh con, tôi rất yên tâm, như vậy mọi người đều có thể bình an vô sự.” Nói rồi, anh ta giơ tay lên một cái, thuộc hạ hiểu ý, cởi dây trói trên người A Trạch ra.

An Nhã liền tiến đến, đỡ A Trạch từ dưới đất lên, A Trạch đã không còn đủ khí lực đứng lên, ở dưới chân của Diệp Quân Tước cầu khẩn: “Thiếu gia, về sau bất kể chuyện gì tôi đều nghe lời anh, cảm ơn anh đã giơ cao đánh khẽ…”

Diệp Quân Tước khẽ gật đầu: “Nhân từ của tôi cũng muốn đổi lấy một lòng chung thành mới được, dưỡng thương cho tốt, chuyện của các người không thích hợp tổ chức lớn, làm thủ tục hợp pháp là được rồi. Tôi tin tưởng, sau ngày hôm nay, tất cả mọi thứ không nên nói, cậu cũng sẽ không tiết lệ với ông già.

Tôi mệt rồi, các người đều lui xuống đi.” Mục trạch.

Ôn Ngôn vừa ôm con vừa nhìn tin nhắn trên điện thoại do Mục Đình Sâm gửi tới, không dấu được sự vui mừng.

Hôm nay, Mục Đình Sâm sẽ về nhà muộn, đi ăn cơm cùng Kính Thiếu Khanh và Lâm Táp, cũng không quên tiết lộ cho cô một chút tin tức tốt, là liên quan tới sự việc của Kính Thiếu Khanh và An Nhã, biết giữ hai người bọn họ cái gì cũng không có xảy ra, cô cũng yên lòng.

Cô liền vui mừng không kịp chờ đời đợi mà lập tức báo cho Trần Mộng Dao, ngược lại, Trần Mộng Dao phản ứng rất lạnh nhạt: “Có phải cậu muốn nhìn thấy mình vui mừng đến nhảy dựng lện? Thật ra mình lại rất bình tĩnh, cảm giác chuyện bây giờ cho dù là như thế nào, cũng không sao cả, hiện tại mình chỉ muốn chuyên tâm vào sự nghiệp, làm tốt chức phó giám đốc của mình. Cậu đừng có nói chuyện tình cảm của Kính Thiếu Khanh với mình lúc này được không? Mình muốn gặp cậu còn phải lái xe máy tiếng, lộ trình xa như vậy, tim mình treo lên cao, không khó chịu chút nào, cũng không vui mừng nhảy cẵng lên.”