Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 643: Không Được Như Ý Mà Còn Khoái Chí



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiếng nói của Trần Mộng Dao liên tục vang vọng trong đầu cô ta, Lâm Táp sắp chết…

Nhìn bức tường ngoài màu trắng của bệnh viện, cô ta không muốn bỏ đi như thế, nhưng lại không biết vào với lý do gì.

Trong lúc do dự, cô ta nhìn thoáng qua chiếc BYD màu đen ở ven đường, cửa sổ xe mở ra, A Trạch đang đeo kính râm, hất cằm nhìn cô ta.

Cô ta nhìn bốn phương, xác định không có ai quen biết rồi mới lên xe: “Sao anh đến đây?”

Mặt mày A Trạch không có cảm xúc, khởi động xe: “Lo cho cô, tôi phải về chỗ Diệp Quân Tước ngay, giờ chở cô về trước.”

An Nhã cắn môi: “Xin lỗi, thật ra tôi chưa vào phòng bệnh, đến bệnh viện là đụng phải Trần Mộng Dao, yên tâm, tôi chưa nói gì cả.”

A Trạch cũng không nói gì, cho cô ta một túi nhựa bệnh viện, ở trong đó có hai bình thuốc, cô ta lấy ra xem, là vitamin B11: “Cái này… anh cho tôi à?”

A Trạch gật đầu, cho dù anh ta chưa nói câu nào ấm lòng nhưng vẫn khiến trong lòng An Nhã cảm thấy ấm áp, quan hệ vợ chồng là giả, nhưng đứa bé trong bụng là thật, A Trạch vẫn để ý đến đứa bé, nếu không thì anh ta sẽ không mua vitamin B11 cho cô ta.

Ở phía bên kia, Trần Mộng Dao trằn trọc đến khoa phụ sản, Kính Thiếu Khanh và Mục Đình Sâm không chú ý đến phía cô.

Cô phát hiện kỳ kinh nguyêt tháng này của mình không đến, cảm thấy hơi kỳ quái, sợ có bệnh gì mới quyết định làm kiểm tra. Nhất là khi nhìn thấy Lâm Táp ngã xuống, không hiểu sao trong lòng cô cũng bắt đầu lo âu.

Đến khi tới lượt cô làm siêu âm B, cô nằm xuống, căng thẳng nói với bác sĩ: “Nếu tôi có bệnh gì thì cứ nói thẳng với tôi, năng lực chấp nhận của tôi rất mạnh, cũng đừng cho người nhà tôi biết.”

Bác sĩ thấy vẻ mặt cô hồng hào, tinh thần phấn chấn, không giống người có bệnh, không để ý đến lời cô nói: “Được, cô yên tâm đi.”

Đột nhiên bác sĩ bắt đầu chăm chú, cần thận rà quét dụng cụ trên bụng Trần Mộng Dao, Trần Mộng Dao sợ đến mức mặt mày trắng bệch: “Chắc không… không có chuyện gì chứ? Chỉ là hai tháng rồi tôi không có kinh nguyệt, chắc không phải là ung thư tử cung gì đó chứ?”

Bác sĩ nghiêng đầu nhìn cô: “Cô nói gì vậy? Cô mang thai, hơn hai tháng rồi.”

Cả người Trần Mộng Dao choáng váng, mang thai? Hai chữ này đối với cô rất xa xôi… trước đó cô và Kính Thiếu Khanh lăn lộn lâu như thế mà không có thai, bây giờ đột nhiên có thai? Cô có thai với quỷ chắc?

Trần Mộng Dao sắp xếp suy nghĩ lại, tính thời gian, hẳn là đêm trước khi xảy ra chuyện của Kính Thiếu Khanh và An Nhã?

Hình như thời gian mang thai của cô và An Nhã không khác là bao? Đứa bé này chỉ có thể là con của Kính Thiếu Khanh, cô không đi với người đàn ông khác.

Trong lúc nhất thời, Trần Mộng Dao không thể nói rõ mình có cảm giác gì, không có quá nhiều sung sướng, tại thời khắc Lâm Táp đang bị như thế này, cô có thể vui mừng chạy đến phòng bệnh nói cho Kính Thiếu Khanh biết mình mang thai sao? Hình như nói chuyện này trước mặt người sắp chết không ổn cho lắm, hơn nữa bây giờ Kính Thiếu Khanh cũng không có sức lo chuyện khác.

Cân nhắc như thế, cô quyết định giấu trước, chờ sau khi chuyện của Lâm Táp kết thúc rồi nói sau, huống hồ… cô cũng chưa nghĩ ra phải làm sao với đứa bé, bây giờ cô và Kính Thiếu Khanh đang chia tay mà.



Kính Thiếu Khanh phát giác ra ánh mắt của cô, nghiêng mặt nhìn cô: “Em nhìn anh làm gì? Trên mặt anh có gì sao?”

Trần Mộng Dao vội vàng thu hồi tầm mắt: “Không có, em đang nhìn cảnh mà, anh đừng tự luyến.”

Kính Thiếu Khanh cũng không có tâm trạng đùa với cô, chở cô đến dưới lầu chung cư: “Đến rồi.”

Cô mở cửa xuống xe, bỗng nhiên dừn bước: “Nếu em, nói cho anh biết, người mang thai không phải An Nhã mà là em, anh có chịu trách nhiệm với em không?”

Kính Thiếu Khanh nhìn cô, hơi đăm chiêu, lập tức nói: “Nếu em thật sự mang thai, vậy thì mang thai một đứa cho anh xem, nuôi gà lâu như vậy rồi cũng phải đẻ trứng chứ.”

Khóe miệng Trần Mộng Dao co giật: “Em thật sự… thôi mặc kệ anh, được rồi được rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi, lái xe chậm chút.”

Thấy xe của anh biến mắt ở đầu phố, cô mỉm cười nện bước đi vào chung cư, cuộc sống không được như ý nhưng lại có đắc ý.

Vừa vào cửa, Giang Linh thấy cô hát khẽ, hơi bất ngờ: “Sao tự nhiên con về rồi, còn vui vẻ đến thế, có chuyện gì vui à2”

Trần Mộng Dao sợ Giang Linh không kín miệng, không nói chuyện mang thai ra: “Không có gì, chỉ nghỉ ngơi thôi, con về thăm mẹ. Con mệt quá, ngủ trước đây, có chuyện gì sáng mai hẳn nói.”

Giang Linh tỏ vẻ ghét bỏ: “Con tắm đi rồi ngủ, mẹ giặt vỏ chăn drap giường cho con rồi, sạch lắm, đừng ngủ cả đêm giày vò dơ bản rồi vỗ mông chạy lấy người.”

Trần Mộng Dao không tức giận được, vui vẻ ôm Giang Linh mà hôn một cái: “Con biết rồi mẹ, làm gì có mẹ ruột nào ghét con gái mình? Nhất định con sẽ tắm sạch rồi ngủ.”

Mục trạch, sau khi Mục Đình Sâm về nhà bèn tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ, anh thật sự quá mệt. Ban ngày Ôn Ngôn ngủ rồi, bây giờ tỉnh táo lám, sợ quấy rày Mục Đình Sâm nghỉ ngơi nên để Tiểu Đoàn Tử ngủ ở phòng trẻ con, cô cũng ở cùng Tiểu Đoàn Tử, sợ nó khóc quậy.

Ngày hôm sau khi cô tỉnh lại, Mục Đình Sâm đã không còn ở nhà, chắc là lại đến bệnh viện. Anh em nhiều năm như thế, Lâm Táp gặp chuyện chẳng lành, không ai an tâm được.

Cô ngồi ở nhà cũng không yên, bèn ôm Tiểu Đoàn Tử đến bệnh viện, đứa bé quá nhỏ không nên đến chỗ như bệnh viện, có thể không đi thì đừng đi. Nhưng cô không thể bỏ nó một mình, hết cách rồi.

Sự thật không khác là bao, cô vừa đi vào phòng bệnh, Mục Đình Sâm đã nói: “Em dẫn con đến đây làm gì? Em về đi.”

Cô nhíu mày: “Không liên quan mà? Em liếc mắt nhìn cái thôi, Kính Thiếu Khanh và Dao Dao không đến sao?”

Mục Đình Sâm ngòi trên ghé, vẻ mặt bình tĩnh: *Ừm, chắc tối nay đến.”

Lâm Táp đang tỉnh, nhìn qua có vẻ không giống chịu lắm, còn có tâm trạng đùa em bé: “Lớn thế này rồi, rắn chắc hơn, xinh đẹp hơn lúc trước nhiều, chủ yếu là trắng hơn.”

Ôn Ngôn muốn cười mà không cười nỗi: “Đúng thế… sinh ra rồi bị ấp trong lồng giữ ấm, bị chiếu ánh đen xanh vào người lâu như thế, chắc chắn sẽ đen, nhưng bây giò đã trắng lại. Tiểu Đoàn Tử, đây là chú Lâm Táp, nhất định con phải… phải nhớ chú này nhé.”