Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 652: Chúng Ta Còn Có Thể Thử Lại



Kính Thiếu Khanh nhắm hai mắt, bất đắc dĩ đứng lên: “Hai người không thể để con nghỉ một lát sao? Con đi được chưa?

Nói trước, cơm nước xong để con nghỉ ngơi, đừng tìm việc thêm cho con làm nữa!”

Nhìn anh thỏa hiệp, Hạ Lam và Trần Mộng Dao nhìn nhau cười một tiếng, đột nhiên cảm giác bọn họ giống như người một nhà vậy…

Lúc ăn cơm, Trần Mộng Dao cảm giác đói lả, khẩu vị cũng có chút kén chọn, đối với thức ăn Kính Thiếu Khanh làm yêu thích không thôi, món xào của đầu bếp Kính gia ngược lại cô không muốn đụng. Cô dần dần cảm thấy, sau khi mang thai khẩu vị của cô có chút biến hóa, trừ cái này ra, còn không có cảm giác khó chịu gì khác.

Kính Thiếu Khanh mượn cơ hội trêu cô: “Sao em giống như quỷ chết đói đầu thai vậy?”

Cô trợn mắt nhìn anh một cái: “Em đây là cảm thấy thức ăn anh làm ngon, đừng không biết phải trái nha… Chính là cái mùi này, ăn thật ngon!”

Anh đến gần thấp giọng nói, mang theo mấy phần dò xét, mấy phần do dự và hiu quạnh: “Thích có thể ăn hàng ngày.”

Trên bàn cơm nhất thời yên tĩnh lại, tim Trần Mộng Dao đập nhanh nửa nhịp, mấy cặp mắt cũng đang nhìn chằm chằm cô, chờ cô trả lời. Ngay cả từ trước đến giờ Kính Thành Húc không thích nói chuyện cũng nhìn cô, cô nhất thời cảm thấy áp lực lớn.

Cô dự định tái hợp với Kính Thiếu Khanh, nhưng cứ như vậy mở miệng rất đột ngột? Anh không thể hỏi thẳng trực tiếp như vậy chứ? Giống như lần trước ở phòng ăn vậy…

“Được…” Lúc bị nhìn chằm chằm da đầu tê dại, cô mới nhắm mắt mở miệng.

Hạ Lam lập tức cười gắp đùi gà đưa tới bát cô: “Sau này bất cứ lúc nào cháu muốn ăn gì bảo Thiếu Khanh làm cho cháu.”

Cô không rõ có chút muốn khóc, tâm tình giống như được vùi lá, cô và Kính Thiếu Khanh, cho tới nay đều thật gian nan.

Cơm nước xong, Hạ Lam liền trở về phòng nghỉ ngơi, bởi vì chân bị thương còn chưa khỏe, bác sĩ dặn nên nằm nhiều, không nên hoạt động quá nhiều, để phòng ngừa di chứng lưu lại về sau. Kính Thành Húc dĩ nhiên là chăm sóc Hạ Lam, nửa bước không rời, phòng khách dưới lầu chỉ còn lại Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao.

Ban đầu hai người ngồi không có lời gì để nói trò chuyện, cho đến Hạ Lam len lén gửi cho Kính Thiếu Khanh cái tin: “Tên nhóc con nắm chắc cơ hội đấy, con nghe Dao Dao ở trên bàn cơm nói rồi chứ? Tối nay giữ con bé lại, đừng để con bé về nhà, mẹ với mẹ con bé cũng thông đồng xong rồi, con bé không mang chìa khóa, về nhà mẹ con bé cũng sẽ không mở cửa cho con bé.

Kính Thiếu Khanh có chút im lặng, mặc dù anh tán thành mẹ ruột trợ công, nhưng chuyện cũng quá… thâm rồi đi. Anh không trả lời, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra hỏi Trần Mộng Dao: “Tối nay em… về nhà không?”

Trần Mộng Dao đang cúi đầu chơi điện thoại, kỳ quái nói: “Đương nhiên phải về rồi, nếu không thì ở đâu?”

Nói xong, cô mới nhận ra được thâm ý trong lời nói của anh, bầu không khí vô hình trở nên kỳ quái, cô kịp thời đổi đề tài: “Này… em ăn quá nhiều, cùng em đi ra ngoài một chút không?

Ở bên ngoài tản bộ một chút là được… buỏi tối cũng không quá nóng.”

Kính Thiếu Khanh gật đầu, đứng dậy dẫn trước đi về phía cửa.

Đến bên ngoài, khoảng cách giữa hai người khoảng một thước, chầm chậm đi trên đường, gió đêm thổi từ từ, giảm đi mấy phần nóng ran ban ngày, thêm máy phần vắng lặng.

Nhìn cô nãy giờ không nói gì, trong lòng Kính Thiếu Khanh cảm thấy mắt mát, mới vừa rồi ở trên bàn cơm anh cũng dò xét qua, thái độ của cô dường như không quá rõ ràng, lúc ở trên bàn ăn cô trả lời là vì để tránh khỏi khó xử? Mới vừa rồi cô lại đổi đề tài…

Nghĩ tới đây, anh có chút phiền não nói: “Anh biết lúc ăn cơm em chỉ là vì giảng hòa, anh sẽ không suy nghĩ nhiều.”

Đầu óc Trần Mộng Dao không có xoay chuyển nhanh như anh: “Hả? Cái gì?”

Tâm tình anh buồn rầu, cô không phản ứng, cố bước nhanh hơn, rất nhanh liền bỏ lại cô ở sau lưng. Cô hậu tri hậu giác(*), bước nhanh theo sau: “Anh nói câu trả lời của em trên bàn cơm? Em không phải là vì giảng hòa, em chính là nghĩ như vậy.

(*) là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm Bước chân anh chợt dừng lại, một trận gió nhanh lướt qua, thổi loạn sợi tóc anh, cũng làm loạn lòng của hai người.

“Em nói… cái gì?” Anh không quay đầu, dường như không dám khẳng định.

“Em nói em không phải là vì giảng hòa, em chính là nghĩ như vậy. Anh làm thức ăn, với người của anh có sức hấp dẫn như nhau… em liền thích.” Trần Mộng Dao luôn cảm thấy da mặt mình thật dầy, nói lời này ra, gò má cô vẫn nóng.

Kính Thiếu Khanh chậm rãi xoay người, ánh mắt phức tạp nhìn cô: “Em không phải đùa với anh, anh không tâm tư đùa với em, hơn nữa, một chút cũng không buồn cười.”

Cô có chút kinh ngạc, Kính Thiếu Khanh không phải loại tự luyến lại tự tin đó sao? Lúc này sao trở nên dè đặt như vậy? Cô giơ tay lên vén sợi tóc bị gió thổi loạn bên tai: “Em cảm thấy…

chúng ta còn có thể thử lại lần nữa…”

Giờ khắc này, thời gian dường như dừng lại, Kính Thiếu Khanh nhìn chằm chằm cô ước chừng nhìn hai phút, chợt tiền lên ôm cô vào ngực, lực ôm, dường như muốn đem cô hòa tan trong máu xương.

Nước mắtTràn Mộng Dao rơi xuống, giơ tay lên ôm eo kiên cố của anh, ngửi hết mùi vị đặc biệt trên người anh, vẫn khiến cô si mê như vậy. Giờ khắc này cô mới hiểu được, sau chia tay, cô vẫn đang đợi cái ôm này.

Qua hồi lâu, cô không thể không đem nước mắt thu về, anh ôm thật chặt cũng rất lâu, cô cảm giác dạ dày ứ đọng khó chịu, bụng cũng có chút cảm trướng: “Được rồi được rồi… em bị ôm chặt có chút khó chịu…”

Kính Thiếu Khanh buông cô ra, một tay nâng cằm cô: “Tối nay… đừng về?”

Tay cô đẩy anh ra một cái, gắt giọng: “Không muốn! Trong đầu anh có phải muốn chuyện khác hay không?”

Khóe miệng anh gợi lên một nụ cười tính toán: “Em trở về cũng không có ai mở cửa cho em, hình như em không mang chìa khóa nhà? Không tin em quay về xem thử đi.”

Cô không tin, lúc này gọi điện thoại cho Giang Linh, không đợi cô mở miệng, Giang Linh liền nói: “Mẹ không ở nhà, nếu con quay về thì tự ở bên ngoài đi.” Dút lời, điện thoại bị cúp, cô ngơ ngác: “Hai người thông đồng đúng không?”

Kính Thiếu Khanh từ chối cho ý kiến: “Dù sao em cũng không có chỗ nào để đi, tối nay ngủ cùng anh đi, yên tâm đi, em không gật đầu, anh không động vào em.”

Bề ngoài cô vô cùng không tình nguyện, trong lòng lại có chút loạn nhịp: “Tin anh một lần…”

Tản mát hơn nửa tiếng, Kính Thiếu Khanh liền rùm beng đòi đi về, từ lúc vừa mới bắt đầu đến sau khi vào cửa anh liền kêu mệt mỏi, bây giờ cô nghỉ ngờ có lẽ anh giả mệt mỏi, liền không tiếp tục tản bước.

Mỗi người tắm xong, vừa mới qua tám giờ, cô không có thói quen ngủ sớm như vậy, ngồi dựa vào đầu giường chơi điện thoại. Lúc Kính Thiếu Khanh nằm xuống ở bên người cô, cô chần chừ hỏi: “Hay là… anh đi phòng khác ngủ? Ba mẹ anh vẫn chưa biết chúng ta quay lại, chúng ta cứ ngủ chung như vậy không tốt lắm đâu? Có phải có chút không không cần sỉ diện?”

Anh nắm chân ngọc của cô ngọc kéo một cái, cô kinh hô ngã lên giường, ngay sau đó bị anh ôm vào trong ngực: “Em cảm thấy ba mẹ anh sẽ để ý? Bọn họ so với anh còn gấp hơn. Em thật thơm…”

Anh rắc hô hấp nóng bỏng vào gáy cô, làm cho cô có chút nhột, không khỏi rụt cổ lại: “Nhột! Được được được, ngủ là ngủ, anh đừng làm gì em, em chơi điện thoại một lúc nữa, anh không phải mệt mỏi sao? Ngủ trước đi.”