Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 685: Cố ý đến vì cô ta



Ông cụ lập tức khen ngay: “Ông không nhìn lầm người, cháu chỉ cần làm vợ hiền mẹ tốt, chăm sóc Tước Nhi cho tốt là được rồi, những việc còn lại cứ để ông làm. Con về đi, Tước Nhi uống nhiều rồi, cần cháu chăm sóc.”

Khúc Thanh Ca đứng lên: “Được, cháu về trước, ông nội cũng nghỉ ngơi sớm chút nhé.”

Sau khi quay lại phòng, cô ta mới phát hiện, có phải là những câu nói của ông cụ có ý sâu xa hay không? Không cần cô ta làm gì, cứ giao cho ông cụ là được rồi, có ý gì đây? Ông cụ sẽ không làm gì Trần Mộng Dao chứ? Cô ta đã từng tiếp xúc với chuyện như vậy, không dám đoán bậy, chỉ là lòng cứ thấy bất an.

Sáng sớm ngày hôm sau, Kính Thiếu Khanh lái xe đến cổng cục dân chính, thấy xe Trần Mộng Dao còn chưa đến, anh muốn gọi điện thoại giục nhưng sợ kỹ thuật lái xe của cô không tốt, nghe điện thoại sẽ gặp chuyện chẳng lành, chỉ có thể kiên nhẫn mà nhờ.

Anh không biết đêm qua Trần Mộng Dao ngủ muộn đến mức này, nên hôm nay mới dậy muộn, nếu không phải Giang Linh kéo cô dậy, e rằng cô còn đang gặp Chu Công.

Trêи đường chạy đến cục dân chính, lòng Trần Mộng Dao nóng như lửa đốt, chắc Kính Thiếu Khanh đã đến rồi, chuyện như vậy mà cô cũng để muộn, chắc anh không tức giận chứ? Nhân lúc chờ đèn giao thông, cô kiểm tra những giấy tờ cần mang theo, xác nhận không thiệu gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô không chú ý đến có một chiếc xe tải cũ nát đang ngừng ở khúc rẽ, người đàn ông ngồi trêи xe tải đang nhìn chằm chằm xe cô bằng đôi mắt ưng. Trêи mặt hắn ta có những vết sẹo dữ tợn vắt ngang qua, nhìn qua khá là rợn người.

Đèn xanh sáng lên, cô không hề phát hiện, vẫn cho ô tô chạy về phía trước, đột nhiên có một bà cụ đẩy xe trẻ con đi ra từ bên đường! Cô hoảng sợ bẻ tay lái về một hướng, mạo hiểm ngừng xe lại.

Không đợi cô thở phào, tên đàn ông mặt sẹo đã lái xe tải về con đường mà ban đầu cô định đi thật nhanh, vì đột nhiên có một cụ bà đang đầy xe bất ngờ xuất hiện nên không kịp phanh né, tông vào cây xanh ở con lươn giữa đường! Trần Mộng Dao kinh ngạc chết lặng, trước đó cô còn bực mình vì lối dành cho người đi bộ ngay ở phía sau, bà cụ lại đẩy xe dám băng qua đường, bây giờ cô mới nhân ra nếu không có bà cụ này, e rằng cô đã bị xe tải tông vào! Bà cụ cũng hoàn hồn, chỉ thét chói tai, không biết chạy khỏi giữa đường cái.

Trần Mộng Dao sợ bà cụ và đứa bé trong xe không an toàn, xuống xe định giúp hai người, đúng lúc này, xe tải lại khởi động lần nữa, sau đó đùng đùng lao về phía cô! Bà cụ thấy vậy, cuối cùng cũng động đậy được cái chân, đẩy xe em bé lên ven đường, Trần Mộng Dao trợn mắt nhìn xe tải lao về phía mình, trong nháy mắt, cô không kịp né tránh, cô còn nhìn thấy người đàn ông lái xe tải, mặt đầy sẹo ghê rợn! Cô có dự cảm rằng hắn ta có tình tông vào côi Đột nhiên một chiếc Bentley màu đen lao ra từ nơi nào đó, đâm sầm vào xe tải, xe tải ật nghiêng trượt rất xa, Bentley cũng không chạy bình thường được, đâm vào thân cây ven đường, đầu xe bị hao tổn rất lớn, lõm vào rất sâu! Trần Mộng Dao nhận ra chiếc xe Bentley đó, là xe của Diệp Quân Tước! Cô bước nhanh đến quan sát, vậy mà người lái xe chính là Diệp Quân Tước thật, trong xe cũng chỉ có mình Diệp Quân Tước, lúc này máu me đầy mặt anh ta, nửa người dưới bị đầu xe đè xuống, hai chân máu thịt lẫn lộn! Cô gọi 120 rất nhanh, sau khi báo cáo tình hình, bèn cúp máy, run rẩy gọi Diệp Quân Tước: “Diệp Quân Tước, anh sao rồi? Anh nghe tôi nói chuyện không? Diệp Quân Tước?”

Có lẽ là nghe được tiếng cô, Diệp Quân Tước mở mắt nhìn cô rồi hôn mê.

Trần Mộng Dao đi theo xe cứu thương đến bệnh viện, Diệp Quân Tước và tài xế xe tải bị đẩy vào phòng cấp cứu, Trần Mộng Dao mới hoàn hồn nghĩ đến việc gọi điện thoại cho Kính Thiếu Khanh: “Anh về trước đi, bây giờ em không đi được! Lúc trêи đường đi em gặp chuyện rồi!”

Kính Thiếu Khanh không ngờ mình chờ lâu rồi mà kết quả lại như thế, hơi khó chịu: “Có chuyện gì vậy? Em đang ở đâu? Chuyện quan trọng như vậy em lại đi muộn, hay là đừng đến…”

Vốn là Trần Mộng Dao không muốn nói cho anh biết chuyện này có liên quan đến Diệp Quân Tước, nhưng cô sợ giấu giếm sẽ sinh ra khoảng cách, bèn thành thật nói rõ ràng những gì vừa xảy ra. Không ngờ Kính Thiếu Khanh nghe xong bèn ra lệnh: “Anh lập tức đến bệnh viện đón em, em theo anh về nhà ngay!”

Cô hơi do dự: “Nhưng mà người nhà Diệp Quân Tước còn chưa đến, em không thể đi, anh về trước đi, em không sao, tự em về là được, chiều nay chúng ta đi lãnh giấy chứng nhận cũng được.”

Kính Thiếu Khanh không cho cô đường sống, cúp máy xong bèn chạy đến bệnh viện.

Diệp lão gia và Khúc Thanh Ca chạy đến trước Kính Thiếu Khanh, Trần Mộng Dao đang định nói chuyện tình hình với Diệp lão gia, ông ta chỉ trừng cô một cái, đi ngang qua cô đến cửa phòng cấp cứu. Cô không biết phải nói gì, làm gì thể hiện nhiều ác ý với cô như vậy? Mặc dù nhìn qua là do Diệp Quân Tước cứu cô mới bị thương nhưng cô cũng đã gọi xe cứu thương đưa người đến bệnh viện rồi mà.

Khúc Thanh Ca không có ác ý gì với cô, còn mỉm cười với cô, như vậy khiến lòng cô dễ chịu hơn một chút. Nếu người ta không đợi gặp cô, cô cũng lười nói, bác sĩ sẽ cho bọn họ biết tình hình.

Cô đi đến cổng bệnh viện, Kính Thiếu Khanh đã đến rồi, cô sải bước nhận lỗi, ôm lấy anh: “Xin lỗi anh, trêи đường đi đến, suýt nữa thì em gặp tai nạn giao thông, nhờ có Diệp Quân Tước bỗng lái xe ra cứu em, nếu không em và đứa nhỏ trong bụng sẽ gặp nguy hiểm. Em không thể mặc kệ Diệp Quân Tước, nên mới gọi xe cứu thương chở người đến bệnh viện, người của Diệp gia đã đến rồi, chúng ta đi thôi, bây giò nhận giấy chứng nhận cũng còn kịp.”

Cô không chú ý đến vẻ mặt tái nhợt gần như không chút máu của Kính Thiếu Khanh vì quá căng thẳng, thân thể anh run nhẹ.

Anh a ôm chặt lấy cô, khàn giọng nói: “Anh không nên để em đi một mình, anh xin lỗi… hẳn là anh phải đi đón em…”

Cô khó hiểu: “Tại sao chứ? Chỉ là chuyện bắt ngờ thôi, không sao cả, gặp nạn mà không chết thì hạnh phúc đến cuối đời, có thể là thử thách mà ông trời cho chúng ta đấy, nếu không thì lúc nào không xảy ra, lại xảy ra ngay lúc chúng ta sắp lãnh giấy chứng nhận?”

Anh ta ôm cô về xe: “Em nói cho anh nghe tình hình lúc đó như thế nào đi.”

Trần Mộng Dao kể lại những gì xảy ra một lần, không quên một chỉ tiết nào, dù gì trước đó trong điện thoại cô không thể nói rõ ràng cho anh nghe. Sau khi nói xong, còn vỗ ngực sợ hãi: “Lúc đó em còn giận bà cụ đầy xe trẻ con không muốn sống, ai biết nếu không có bà ấy, có thể em đã bị đụng trúng.”

Kính Thiếu Khanh nghiền răng nói: “Em không thấy kỳ lắm hả?”

Vẻ mặt cô hoang mang: “Kỳ cái gì? Ngoại trừ ban nãy em không rõ vì sao Diệp lão gia trừng em ra, không có gì kỳ quái mà? Chỉ là trùng hợp thôi, không ngờ Diệp Quân Tước lại lao tới bất ngờ như thế.”